Sau khi ngủ, Nguyễn Ngải nằm mơ.
Trong thư phòng rộng rãi sáng sủa, Hoắc Ngôn Trăn đứng chung một chỗ với một người phụ nữ tóc đen eo nhỏ, nữ nhân mị nhãn trêu người, môi yên khẽ động: "Ở cùng một chỗ với tôi, chúng ta vĩnh viễn cũng không nên tách ra.”
Ngay sau đó hình ảnh vừa chuyển, Hoắc Ngôn Trăn khẽ xoa đầu cô, từ trong túi lấy ra một nắm kẹo đặt trước mắt cô: "Đây là hương vị trái cây em thích nhất. "
Tóc của người phụ nữ ướt sũng nhỏ giọt, anh nhặt khăn giúp cô lau khô, khi bàn tay của đối phương bị thương, anh cầm bát và muỗng từng ngụm từng ngụm cho cô ấy ăn.
Thậm chí trong đám người ồn ào hỗn loạn, Hoắc Ngôn Trăn ôm cô ở trong ngực vỗ nhẹ bả vai cô, an ủi: "Có tôi ở đây, đừng sợ.”
Trong trí nhớ của Nguyễn Ngải khi làm bạn với Hoắc Ngôn Trăn từng chuyện từng chuyện, khuôn mặt của mình đều biến thành của một người phụ nữ khác.
Nguyễn Ngải trơ mắt nhìn hết thảy quá khứ đều bị người kia thay thế, cô giãy dụa muốn giữ chặt tay Hoắc Ngôn Trăn nói cho anh biết chân tướng, lại nói không nên lời.
Thẳng đến trong nháy mắt, cô đột nhiên từ trong mộng cảnh bừng tỉnh, vừa mở mắt ra nhìn thấy chính là gương mặt buồn ngủ của Hoắc Ngôn Trăn.
Sau khi cô chậm lại vài giây, cô ngồi dậy và ôm lấy cánh tay anh.
Ý thức nửa tỉnh nửa mê của Hoắc Ngôn Trăn bị động tĩnh này rút ra khỏi giấc ngủ, anh mở mắt liền nhìn thấy Nguyễn Ngải đỏ mắt dựa vào bên cạnh mình, đầu chống lên vai anh.
Hoắc Ngôn Trăn trong lòng nhảy dựng, buồn ngủ tiêu tán vô tung vô ảnh, "Làm sao vậy?”
Nguyễn Ngải không lên tiếng.
"Là đói bụng? Hay có chỗ nào không thoải mái?”
Nguyễn Ngải ôm chặt cánh tay anh, kiên quyết không nói lời nào.
"Tôi đi gọi Thẩm Lê Xuyên tới đây xem cho em một chút, được không?"
Anh thử rút cánh tay một chút, nhưng Nguyễn Ngải vẫn ôm chặt như cũ.
Cô thì thầm: "Tôi không sao.”
Hoắc Ngôn Trăn bất đắc dĩ xoa xoa đỉnh tóc cô: "Không có việc gì là tốt rồi, nhưng bây giờ trời đã sáng, tôi đi lấy điểm tâm cho em trước được không?”
Thân thể căng thẳng của Nguyễn Ngải dưới sự trấn an của anh dần dần thả lỏng, bàn tay ôm cánh tay anh cũng không còn chặt như vậy.
Hoắc Ngôn Trăn thở phào nhẹ nhõm, thật cẩn thận rút cánh tay lại.
Sáng sớm bị cô dán sát như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ không chịu nổi.
Anh vừa thu tay chuẩn bị xuống xe, liền nghe Nguyễn Ngải buồn bực nói: "Anh chỉ có thể có tôi.”
*Đến chương này là cũng biết nữ chính cũng thích nam chính, nên từ chương 43: sẽ đổi xưng hô là ‘em’ nhé!
Anh dừng lại: "Hả?”
Nguyễn Ngải cầm lấy tay anh lên đặt lêи đỉиɦ tóc mình, một đôi mắt ướt sũng bình tĩnh nhìn anh, mang theo một chút mệnh lệnh ngữ khí nói: "Anh chỉ có thể sờ đầu tôi, cũng chỉ có thể đối tốt với tôi.”
Hoắc Ngôn Trăn sửng sốt.
Trái tim giống như bị đυ.ng một chút, mềm mại đến rối tinh rối mù đồng thời, còn có niềm vui bí ẩn tản ra trong l*иg ngực.
Trong nháy mắt này, anh nhớ tới thật lâu trước kia bụng mình trọng thương, mất máu đến sắp hôn mê, Nguyễn Ngải tựa như bây giờ giống như bây giờ dựa sát vào bên cạnh anh, hai mắt đỏ bừng đem tay anh đặt lên đầu cô.
Lúc ấy Hoắc Ngôn Trăn tràn đầy mềm mại và đau lòng, nhưng trước mắt anh lại mang tâm tư khó có thể mở miệng, tham luyến vuốt mái tóc mềm mại của cô, tùy ý tiếng tim đập như sấm của mình phóng đại bên tai từng tiếng một.
Một lát sau, yết hầu Hoắc Ngôn Trăn lăn lên lăn xuống một chút, khàn khàn nói: "Được.”
Ngoại trừ Nguyễn Ngải, không có ai đáng để anh móc trái tim mình ra, không cầu bất kỳ hồi báo nào mà trả giá.
Cá đầu lâu vẫn không có động tĩnh gì, bốn đại nam nhân Thẩm Lê Xuyên đêm qua thay phiên nhau canh gác cả đêm, sáng nay thức dậy đau lưng đau nhức, ai nấy đều tinh thần không tỉnh.
Trước mắt sắc trời vừa sáng, Hoắc Ngôn Trăn cân nhắc một phen, phái Trần Hạ đến căn cứ tìm Cố Trường Diễn, dặn dò ông ta mặc kệ chết mài bọt cứng rắn thế nào cũng phải gọi vài người tới hỗ trợ.
Dù sao chuyện hồ chứa này đã giao cho Cố Thiên Diệc, vốn không thuộc quản lý của Hoắc Ngôn Trăn, anh ta vô duyên vô cớ ra lệnh, ngẫm lại liền cảm thấy không có lời nào để nói.
Mấy người còn lại lại dựng lên đống lửa, đem mấy túi mì ăn liền còn lại đêm qua nấu.
Tống Dương cũng không ngại hồ chứa có mùi vị lớn, liền bưng bát mì tôm đứng ở bờ, trên đũa còn kẹp nửa quả trứng muối.
"Quỷ vật này vẫn không ngoi lên, chúng ta cũng không thể chờ đợi như vậy a, nếu không một chiêu dẫn rắn ra khỏi động, ném Thẩm Lê Xuyên xuống nước thử xem?"
Thẩm Lê Xuyên liếc anh ta một cái: "Vì sao cậu không tự mình nhảy vào, là lo lắng mình quá khó ăn, ngay cả cá đầu lâu cũng ghét bỏ sao?”
Tống Dương cười khẽ một tiếng: "Một con cá rách còn muốn ăn thịt lão tử? Bảo sao nhìn nó xấu hoắc.”
Nói xong, anh ta đem nửa miếng trứng muối gắp trên đũa ném lên không trung, ngay sau đó một đạo kình phong gào thét mà lên, đem trứng muối thổi đến giữa mặt nước.
Trong nháy mắt tiếp theo, mặt nước bình tĩnh vô ba bỗng nhiên ba động, đầu cá thối rữa trắng bệch từ dưới nước toát ra, mạnh mẽ đem một khối thức ăn nhỏ kia nuốt vào trong miệng.
Tống Dương kinh hãi đến mức chén thiếu chút nữa bị lật úp: "Cái này đặc biệt sao cũng được!?”
Có lẽ là thức ăn chín không đúng khẩu vị, cá đầu lâu ho mạnh một chút lại đem cặn trứng muối kia phun ra, chuẩn bị lần nữa chìm xuống dưới mặt nước ẩn nấp.
Nhưng mà ngay trước khi nó sắp biến mất, một luồng quang mang màu xanh xám đột nhiên xuất hiện, đem thân thể nó gắt gao quấn lấy.
Nguyễn Ngải từ phía sau mấy người đi tới, lòng bàn tay nổi lên vầng sáng xám xịt khống chế cá đầu lâu, mặc cho nó giãy dụa thế nào cũng không có cách nào bơi lội mảy may.
Hoắc Ngôn Trăn nhanh chóng ngưng kết ra hơn mười đạo kim nhân mỏng manh ở phía trên con cá, sau đó đâm mạnh xuống người nó.
Con cá khổng lồ phát ra tiếng tê thống khổ, điên cuồng giãy dụa trong nước, nước tanh hôi trong hồ chứa bắn tung tóe bốn phía, thật trùng hợp tưới lên người Tống Dương bên bờ.
Tống Dương tức giận đến giậm chân, trực tiếp dùng phong hệ dị năng cuốn lên những cành cây khô đá vụn chung quanh, nhét vào miệng con cá: "Dám bắn nước lên người ta, xem ta gϊếŧ chết mày như thế nào!”
Tiếng gào thét của con cá khổng lồ dần dần mơ hồ không rõ, liên tiếp đem thứ nhét vào trong bụng đều phun ra.
Thẩm Lê Xuyên từ trước đến nay luôn có ý thức thân là tuyển thủ phụ trợ, sáng sớm đã trốn không thấy bóng dáng, Lão Hồ thân là lực lượng không giúp được gì, cũng chỉ có thể đứng ở phía sau.
Ba người ở bên bờ dây dưa với cá đầu lâu, chậu hoa biến dị từ trong cửa sổ xe thò ra, run rẩy cành lá cổ vũ cho bọn họ.
Tuy nhiên, cơ thể của cá khổng lồ là quá lớn để tiếp tục nổi dậy miễn là bộ não của nó không bị phá hủy hoàn toàn.
Chậm rãi, lực lượng của ba người bọn họ cũng có chút ứng phó không được, hơn nữa dị năng của Nguyễn Ngải trải qua thấu chi còn chưa hoàn toàn khôi phục, rất nhanh cô liền cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Dị năng tiêu hao làm cho tầm mắt của cô đều mơ hồ, ngay trong nháy mắt cô lắc lư cơ thể, dị năng trong tay lơi lỏng, con cá tìm được cơ hội đột nhiên phóng thân giãy dụa ra, sau đó hốt hoảng chạy xuống dưới mặt nước.
Mấy người hoảng sợ: "Nó lại muốn chạy!”
Đúng lúc này, bên bờ bỗng nhiên mọc ra hơn mười cây dây leo màu xanh biếc, nhanh chóng vươn tới trong nước đem cá khô trói chặt lại, gai gỗ mọc lên trên đó nhúng vào da thịt nó, bắn ra máu thối đen dày đặc.
Làm xong những thứ này, Thẩm Lê Xuyên ở phía sau hô to: "Mọi người mau hỗ trợ nhanh lên! Cho tôi thêm ít năng lực để đánh đòn phủ đầu nó.”
Ánh mắt Nguyễn Ngải tối sầm lại.
Hoắc Ngôn Trăn lập tức ngưng kết ra hơn mười thanh trường nhận màu vàng ở trước người, ngay khi anh sắp khống chế những lưỡi đao này chém về phía cá xương, Nguyễn Ngải bỗng nhiên đưa tay tới.
Động tác của c tùy ý bắt lấy một mảnh trong đó, trong nháy mắt lòng bàn tay chạm vào lưỡi đao, máu tươi liền nhanh chóng hiện ra.
Hoắc Ngôn Trăn sợ tới mức hoảng hốt: "Tiểu Ngải, em làm cái gì vậy!”
Trong lúc anh đang nói chuyện, máu của Nguyễn Ngải đã theo lưỡi dao chảy xuôi xuống, nhuộm đỏ toàn bộ thân đao.
"Tôi không sao."
Nguyễn Ngải dùng dị năng của mình khống chế thanh kim nhận nhuộm đầy máu tươi này hướng về phía xương đầu ngư, thoáng chốc, màu vàng, huyết sắc cùng màu xám xanh đan xen vào nhau, mạnh mẽ nhúng vào trong đầu nó.
Động tác giãy dụa của cá đầu lâu ngưng trệ trong nháy mắt, ngay sau đó nó liền phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Máu của Nguyễn Ngải ngoại trừ có thể miễn dịch virus tang thi ra, còn có thể sinh ra tác dụng phá hủy sinh vật tang thi.
Trong làn sóng nước cuồn cuộn, lực giãy dụa của cá đầu lâu càng ngày càng yếu, tiếng gào thét thống khổ cũng dần dần giảm bớt, cho đến khi bình ổn.
Sau khi cá đầu lâu chết, thân cá khổng lồ chìm xuống đáy nước, lại dần dần nổi lên, lộ ra cái bụng thối rữa trắng bệch.
Mọi người nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Ngải.
Cô bé luôn gây bất ngờ vào những thời điểm quan trọng.
Hoắc Ngôn Trăn nắm lấy cổ tay Nguyễn Ngải, sắc mặt trầm xuống nhìn vết máu trong lòng bàn tay cô: "Vết thương sâu như vậy, tôi bảo Thẩm Lê Xuyên chữa cho em một chút.”
Nguyễn Ngải hoảng hốt nhìn máu tươi tràn ra trong miệng vết thương, lắc đầu, "... Không còn kịp nữa rồi.”
Cô vừa dứt lời, chung quanh liền xuất hiện tiếng sặc sầm rắc.
Đám người Hoắc Ngôn Trăn nhao nhao cảnh giác.
Một lát sau, bụi cây và thi đàn ẩn núp trong khe núi lảo đảo bò ra, mang theo hủ khí ngút trời chậm rãi hướng bên này tới gần.
Nguyễn Ngải và tang thi có thể cảm nhận được khí tức của nhau, nhất là tang thi đối với mùi máu của cô càng thêm mẫn cảm, trước mắt cô chảy nhiều máu như vậy, mùi hương đã sớm khuếch tán ra ngoài.
Ngay khi mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Nguyễn Ngải chắn trước người bọn họ: "Là tới tìm tôi, không cần khẩn trương.”
Mấy người đồng loạt sửng sốt.
Nguyễn Ngải nắm chặt lòng bàn tay nhiễm máu, nhẹ giọng nói với Hoắc Ngôn Trăn: "Anh, lần này tôi thật sự phải đi.”
Hoắc Ngôn Trăn trong nháy mắt hiểu được ý tứ của cô.
Trong ánh mắt hắn mang theo cầu xin: "Một khắc cũng không đợi được sao?”
Mắt thấy thi đàn chung quanh càng ngày càng gần, trong mắt Nguyễn Ngải hiện ra ánh sáng nhỏ vụn cùng lưu luyến bồi hồi không quyết.
"Thực xin lỗi, còn có thể gặp lại."
Nói xong, cô tiến lên vòng quanh cổ Hoắc Ngôn Trăn, khép chân ở trên má anh nhẹ nhàng hôn một cái.
Hoắc Ngôn Trăn chấn động, cả người ngây ngốc như khúc gỗ.
Khi xúc cảm mềm mại ập tới, trong đầu anh có một đám pháo hoa bay lên, sau đó "phanh" một tiếng nổ tung thành hỏa tinh đầy màu sắc, rực rỡ đến mức làm cho anh sinh ra một loại cảm giác choáng váng như đang ở trong mộng cảnh.
Bên tai vang lên tiếng tim đập như sấm của mình, thiếu nữ trước mắt mỉm cười với anh một chút, xoay người rời đi.
Giờ khắc này, bầu trời chung quanh cùng cỏ cây đều trở nên mơ hồ, trong tầm mắt Hoắc Ngôn Trăn chỉ có bóng lưng cách anh càng ngày càng xa, một tay xách rương một tay ôm chậu hoa, chậm rãi đi vào trong thi đàn đen tối.
Hoắc Ngôn Trăn giật mình hồi lâu mới phục hồi tinh thần, lúc này thi đàn đã đi theo Nguyễn Ngải rời đi, chỉ để lại một mảnh bụi bặm.
Anh giống như một người chết đuối bỗng nhiên nổi lên mặt nước, sau khi thở ra một hơi, đưa tay che ngực đang điên cuồng nhảy lên.
Sự ngạc nhiên chưa từng có này đến quá đột ngột, trong một khoảnh khắc, kích động, bàng hoàng, hưng phấn, sợ hãi, tất cả các loại phức tạp và hỗn loạn tâm trạng lên xuống, cuối cùng chỉ để lại một giọng nói trong tâm trí của mình:
"Đã kết thúc."
Anh bị mắc kẹt trong đó.
Vì nụ hôn này, anh cam nguyện đem mạng đều bất đồng liều mạng.
......
Mặt nước gợn sóng không hưng phấn, thi đàn cũng đã đi xa.
Phía sau, Thẩm Lê Xuyên vẫn bị Tống Dương liều mạng che miệng bỗng nhiên bộc phát, một cái qua vai ngã xuống đất, hét lớn: "Tôi phản đối hôn sự này!!!!!”
Tống Dương nằm trên mặt đất đau đến nhe răng trợn mắt: "Thẩm Lê Xuyên cậu bị bệnh thần kinh à!”