Tang Thi Là Fan Mẹ Của Mị (Mạt Thế)

Chương 45

Ánh mắt trầm tĩnh của Hoắc Ngôn Trăn dừng lại trên hộp thức ăn một lát. Nhếch môi cười nói: "Tôn đội trưởng khách khí. "

Anh đặt ba lô và áo khoác cởi ra treo lên cánh cửa tủ quần áo đi đến bàn ăn rót hai ly nước: "Bây giờ đã gần tám giờ tối, hai người có muốn ở lại ăn cơm tối không?" -

Tôn Phách còn chưa nói gì, Tôn Dĩ Mạt ho nhẹ một chút Thanh âm, rụt rè nói: "Như vậy có phải quá quấy rầy hay không?"

Hoắc Ngôn Trăn im lặng cười một chút, sau đó không nói một lời vào phòng bếp nấu cơm.

Bởi vì nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, anh nấu cả gói mì khô thêm hai quả trứng gà và đậu phụ khô lại cắt chút thịt ăn lúc trưa còn thừa vào. Tuy rằng đơn giản hơn một chút, nhưng so với luộc mì ăn liền tốt hơn.

Khi mì được nấu xong bưng lên, bầu không khí trong phòng khách giống hệt lúc anh đi vào.

Mãi đến khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn Nguyễn Ngải mới nhảy xuống ghế lấy đũa và canh từ phòng bếp.

Trên bàn ăn, Tôn Phách ăn hai miếng bỗng nhiên buông đũa xuống nói: "Hoắc đội trưởng thân là dị năng giả hệ kim cấp ba. Ở căn cứ này hẳn là không ai có thể mạnh hơn thực lực của anh nhưng đội viên bên cạnh anh quá ít. Chắc hẳn ở một số hoạt động hay nhiệm vụ có thể lực bất tòng tâm đi." -

Thẩm Lê Xuyên hít một hơi thật dài rồi phản bác: "Đội ngũ chúng tôi tuy rằng ít người nhưng có thể đánh, có trị thương làm sao lại có lực bất tòng tâm!" -

Tôn Phách mỉm cười nhìn anh một cái tiếp tục hỏi Hoắc Ngôn Trăn: "Đi lại trong mạt thế, ít người luôn dễ bị thiệt thòi. Không biết Hoắc đội trưởng có hứng thú gia nhập đội ngũ của tôi hay không?"

Nguyễn Ngải vẫn lặng lẽ ăn mì bỗng nhiên dừng đũa lại.

Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn và Tôn Phách đối diện nhau: "Tôn đội trưởng thân là thủ lĩnh tổng đội dị năng giả, ở trong căn cứ này có quyền cao chức trọng thanh danh hiển hách đội ngũ đã có hơn trăm người hẳn là không thiếu đội viên."

Tôn Phách cười khẽ: "Đó đều là hạng người bình thường. Anh, tôi cùng bác sĩ Thẩm, là dị năng giả cấp ba duy nhất ở căn cứ Miên Thành. Chỉ cần ba người chúng ta liên thủ nhất định là không có ai theo kịp. Về phần đãi ngộ, tôi sẽ giúp anh có những thứ tốt nhất."

Đáy mắt Hoắc Ngôn Trăn đen kịt, không nói gì.

Tôn Phách đến gần mép bàn, thanh âm trầm hoãn trầm ổn: "Cường giả nên làm bạn với cường giả, không phải sao?"

Nghe vậy, Thẩm Lê Xuyên theo bản năng liếc mắt nhìn Nguyễn Ngải bên cạnh.

Đại đại nhân hệ tinh thần ẩn giấu ngồi ở chỗ này, nói cái gì mạnh hay không.

Hoắc Ngôn Trăn trầm tư một lát: "Nghe nói mấy ngày trước Tôn đội trưởng nhận nhiệm vụ cứu người sống sót. Bởi vì ngài quyết định sai lầm dẫn đến người sống sót bị thi triều nuốt sạch sẽ, đội viên cậu mang ra ngoài cũng mất hơn phân nửa. Ngay cả chính cậu cũng không biết vì đâu mà bị trọng thương, toàn thân đầy máu trở về." -

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tôn Phách từng chút từng chút trầm xuống.

Trên gương mặt thanh tuấn của Hoắc Ngôn Trăn mang theo ý cười yếu ớt: "Lời này của tôi không có ý gì khác. Chỉ là lấy tính cách của tôi không thích bị người sai khiến cũng không muốn sau này ngại mệnh lệnh thân bất do kỷ. Mấy người chúng tôi tạo thành tiểu đội rất tốt. "

Tôn Phách khẽ thở dài, sắc mặt sau vài lần biến ảo rốt cục cũng tiêu tán mây đen trên mặt: "Hoắc đội trưởng không muốn cũng không sao, chỉ là..."

"Cậu vừa mới từ bên ngoài trở về, nói vậy cũng nhận ra sự khác thường chung quanh căn cứ. Theo tôi được biết, trong vòng ba ngày gần đây tỷ lệ tử vong của dị năng giả gần như gấp năm lần trước đây."

Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn sâu đậm.

"Không biết bắt đầu từ khi nào, đàn tang thi chung quanh căn cứ Miên Thành trở nên đặc biệt xao động. Thi triều loại nhỏ xuất hiện càng ngày càng nhiều dẫn đến kết quả chính là nhân viên ra ngoài nhiều lần gặp nạn số người chết và bị thương tăng vọt."

"Tôi lo lắng không bao lâu nữa, những thi triều này sẽ gây nguy hiểm trực tiếp đến an toàn của căn cứ."

Bàn tay Hoắc Ngôn Trăn đặt ở mép bàn hơi siết chặt: "Anh muốn nói cái gì?" -

Vẻ mặt nghiêm trang trên mặt Tôn Phách hơi chậm lại: "Tôi là đội trưởng của tổng đội dị năng giả, căn cứ thủ hộ là trách nhiệm của tô. Tôi biết Hoắc đội trưởng cũng giống như tôi, đều là người xem trọng đại cục. Cho nên thời khắc cần thiết tôi hy vọng anh có thể giúp tôi một tay." -

Lời này vừa nói ra, Hoắc Ngôn Trăn trầm mặc hồi lâu.

Nguyễn Ngải ở một bên bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Tôn Phách, trong con ngươi đen nhánh hiện ra vài phần lạnh lẽo.

Một lát sau, hoắc Ngôn Trăn buông lỏng mi tâm chậm rãi nói: "Ăn cơm trước đi. "

Tôn Phách theo lời cầm đũa lên, "Cậu có thể suy nghĩ thật kỹ." -

Kế tiếp, bọn họ không thảo luận đề tài này nữa. Trên bàn ăn ngoại trừ Tôn Dĩ Mạt thỉnh thoảng khen ngợi tài nấu nướng của Hoắc Ngôn Trăn ra liền không còn ai nói chuyện.

Ăn cơm xong, Tôn Phách và Tôn Dĩ Mạt không thể ở lại sau nhiều lần cảm ơn liền rời đi.

Thẩm Lê Xuyên ăn cơm xong rất tự giác chui vào phòng bếp rửa bát.

Trong phòng khách, Hoắc Ngôn Trăn đem ba lô đặt ở cửa chính đưa cho Nguyễn Ngải: "Lúc trước làm bị mất, tôi mới mua cho em một cái." -

Nguyễn Ngải nhìn chằm chằm cái balo màu hồng hạnh kia hồi lâu, bỗng nhiên không đầu không cuối nói một câu: "Có thể mặc kệ chuyện căn cứ Miên Thành không?"

Hoắc Ngôn Trăn hơi sững sờ, "Cái gì?" -

Nguyễn Ngải ngẩng đầu trong đôi mắt trong suốt mang theo ánh sáng trong suốt: "Tôi không thích Tôn Phách kia, anh đừng nghe những lời anh ta nói."

Hoắc Ngôn Trăn dừng một chút, đưa tay vén mái tóc vụn trên trán cô: "Tôi biết, những lời nói dối của anh ta vì mời chào tôi, lời nói của anh ta không biết là thật hay giả. Trước khi rời khỏi nơi này, tôi sẽ tận lực xóa bỏ quan hệ với anh ta." -

Nguyễn Ngải hơi mím môi, ôm chặt ba lô mới tinh trong ngực, "Được."