Thập Niên 70: Người Chồng Thanh Niên Trí Thức Của Tôi Là Tướng Quân Xuyên Tới Từ Cổ Đại

Chương 44

Biết cô muốn mua giày mưa, hôm nay đã dậy sớm hơn, vào núi móc tổ thỏ, lấy đến tiệm ăn quốc doanh trên thị trấn đổi. Những thứ này tất nhiên là không thể nói, "Bác cả gửi tới.”

Trong ấn tượng của Lý Mạn, bác của Tống Du hình như là chủ nhiệm xưởng máy móc thành phố Thượng Hải, nên không suy nghĩ nhiều, nhận phiếu, cùng anh đi về phía cửa hàng: "Chờ trồng xong, chúng ta lại gửi cho ông ấy một ít đặc sản địa phương.”

Tống Du thu hồi ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hà Thiệu Huy, khóe môi nhếch lên: "Được.”

Đợi hai người đi xa, Hà Thiệu Huy mới giật mình rùng mình một cái, từ trong cỗ hàn ý phệ huyết kia phục hồi tinh thần lại.

Lý Mạn quay đầu lại, thấy tên kia không đuổi theo, chỉ coi như vũ lực của mình có hiệu quả, trong lòng không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Tên kia bắt nạt mềm sợ cứng!”

Cửa hàng của Trại bán đồ không đầy đủ, lấy ra toàn bộ giày đi mưa, cũng mới có ba đôi, áo mưa màu đen thì lại có một bộ, Lý Mạn gom góp vé, mua toàn bộ.

Ba đôi giày mưa, hai đôi nam, một đôi nữ.

Về đến nhà, Lý Mạn cầm một đôi nam cho Tống Du, áo mưa và đôi khác cho A Gia, rửa chân, đi giày đi mưa nữ màu đen, Lý Mạn thử, hơi lớn, đi lại lạch cạch.

Triệu Kim Phượng nhìn mà cười tươi hơn: "Cởi ra đưa cho A Nhũ đi, A Nhũ xuống đất, con ở nhà dọn dẹp dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm.”

"Không có việc gì, không có việc gì," Lý Mạn cười hì hì khoát tay áo, chạy xuống lầu ôm rơm lên, "Con nhét rơm rạ, lại mang thêm hai đôi vớ, sẽ không rộng nữa. ”

Triệu Kim Phượng thấy khuyên không được, chỉ đành tùy cô.

"Lão đội trưởng có ở đây không?" Tiền Chính Dương tới xin nghỉ, lấy thư giới thiệu đến trấn khám bệnh.

Triệu Kim Phượng đối với cậu ấn tượng rất tốt, tính tình cậu nhóc tuy rằng có hơi nhút nhát, không thích nói chuyện, nhưng trên đường thấy người cầm vật nặng, nhất định sẽ cầm lấy, giúp người đưa đến nhà: "Ăn cơm chưa?”

Tiền Chính Dương không được tự nhiên cười cười: "Ăn không nổi, ngửi mùi chỉ muốn nôn.”

"Vậy làm sao được, sinh bệnh đó, nếu không ăn một chút gì đó, không phải càng khó chịu à." Triệu Kim Phượng nói xong, vớt một quả trứng luộc nhét qua, lại múc một chén canh, bưng đĩa măng chua tới, "Đến, ăn khai vị. ”

Tiền Chính Dương có hơi chống đỡ không nổi, đẩy cũng không được, từ chỗi cũng không được.

"Ăn đi." Tống Du trấn an vỗ vỗ vai anh ấy.

"Cám ơn Triệu A Nhũ." Tiền Chính Dương lẩm bẩm nói một tiếng cảm ơn, bưng chén măng chua miễn cưỡng uống một chén cháo.

Triệu Kim Phượng nhìn anh ấy ăn đến mức khó chịu, không lấy tiếp, lấy lá chuối bọc một miếng bánh chưng, cho cậu bỏ vào trong túi làm cơm trưa.

Tiễn Tiền Chính Dương đi, Triệu Kim Phượng thu dọn bát đũa, Lý Trường Hà, Tống Du mặc áo mưa, áo tơi đi ra ngoài.

Lý Mạn vội vàng đội nón, mặc áo tơi đi theo phía sau hai người xuống lầu.

Xuống dưới lầu, hai người gánh đòn gánh nặng, Lý Mạn xoay người xua tay với Triệu Kim Phượng trên lầu, vui vẻ đi theo sau A Gia, Tống Du ra khỏi nhà.

"Tiểu Mạn," Đám người Trương Lan cùng nhau đến, vẫy vẫy tay với cô, "Cùng nhau đi.”

"Được." Lý Mạn lên tiếng, hai tay đặt ở khóe miệng hình kèn, hô tới nhà của Đoàn Vân và Tiểu Kim Hoa hô, "Đoàn Vân, Kim Hoa, đi...."

Hai người trả lời một tiếng, đội nón, mặc áo tơi, đi chân trần chạy ra ngoài.

"Tiểu Mạn, chị mua giày đi mưa?" Tiểu Kim Hoa nhí nhảnh nói, "Sau này em lại mượn đi nhé.”

"Được." Lý Mạn miệng đầy đáp ứng, "Buổi sáng lạnh, hai người sao không đi giày cỏ?”

Đoàn Vân: "Đến nơi cũng phải cởi, vẫn nên đừng chà đạp giày nữa. ”

"Chị Tiểu Mạn," Tiểu Kim Hoa nhìn đám người Trương Vân phía trước liên tiếp quay đầu lại chào hỏi với mấy người Lý Mạn, khó hiểu nói, "Chị sao lại chơi đùa với mấy nữ thanh niên trí thức? ”

"Ừm, buổi sáng tìm các cô ấy đổi phếu, ai nấy đều rất dễ nói chuyện. Đúng rồi, chị tranh thủ thời gian sửa sang lại tủ quần áo, lục ra một túi quần áo mấy năm trước mặc, có năm sáu phần mới, Tiểu Kim Hoa có muốn hay không?”

"Tháo từng thứ, làm áσ ɭóŧ." Đoàn Vân nhắc nhở, "Vải may quần áo của Triệu A Nhũ cho cô, đều là bông mịn dệt trong nhà, mỏng manh mềm mại, cho Tiểu Kim Hoa, đưa cho con khỉ này, mặc không được hai ngày đã mài mòn, không đủ cho con bé chà đạp.”

"Không phải A Nhũ làm cho tôi, là vị ở tỉnh thành kia gửi tới."

Tỉnh thành gửi tới đồ đạc, Đoàn Vân đã thừng thấy, cho tới bây giờ luôn không có một bộ quần áo mới, sau khi biết bên kia còn có một Quý Mặc Nhã, cô đã suy nghĩ, hơn phân nửa là đồ Quý Mặc Nhã mặc cũ hoặc là không muốn, mới cho Tiểu Mạn.