Tiên Trúc

Chương 15: Cướp đoạt

Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay

Hòa Thuận dừng lại đánh lửa cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên có một tiếng sột soạt đang từ từ đến gần nàng. Âm thanh càng ngày càng gần, Hòa Thuận khẩn trương đánh một cục đá lửa khác, đá lửa đốt cháy cành khô trên mặt đất, chiếu sáng cả khe đá.

"A!" Hoà Thuận kêu lên xé toạc màn đêm khiến một đàn chim lớn điên cuồng bay đi.

"Đi đi, đi đi." Hoà Thuận không ngừng đập vào vết nứt của tảng đá bằng một nhánh cây, thông qua ánh sáng có thể thấy vết nứt của tảng đá được bao phủ bởi các loại côn trùng.

Chúng phát ra tiếng sột soạt khi di chuyển, lao về phía khe đá như thủy triều, Hoà Thuận hét lên kinh ngạc, liên tục quét lũ côn trùng ra ngoài bằng cành cây. Đội quân sâu bọ tiếp tục bò lên không thèm để ý.

Hòa Thuận đỡ không được đành phải lui về phía sau, lưng áp chặt vào đá. Đúng lúc này cành khô cháy rụi, nguồn sáng duy nhất cũng vụt tắt. Trong bóng tối Hòa Thuận tuyệt vọng sợ hãi, nàng cảm giác được có thứ gì bò lên giày của nàng, nàng thất thanh khóc rống lên.

Ấy vậy mà Dương Tuyết Châu trên tay nàng đột nhiên phát sáng, từ một quả cầu nhỏ trở nên càng lúc càng lớn, chiếu sáng toàn bộ vết nứt trên đá. Chi chít sâu bọ cũng bị ánh sáng đó đuổi đi.

Hòa Thuận sống sót sau tai nạn ngồi sững trên đất, khóc rống lên. Dương Tuyết Châu phát ra bạch sắc quang mang, ấm áp bao quanh người nàng, nàng khóc chậm rãi thϊếp đi trên mặt đất từ lúc nào không hay.

Sáng sớm hôm sau, Hoà Thuận bị tiếng chim lanh lảnh đánh thức, nàng dụi mắt ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Chợt nàng choàng tỉnh, bật dậy vội vàng lục tìm thật mạnh trên người. Sau khi cẩn thận lật lại, không thấy con bọ nào ẩn nấp trên người cả lúc này mới mới bình tĩnh lại.

Lâm Hoà Thuận đã kiểm tra Dương Tuyết Châu, nó thực sự thay đổi từ tám xuống còn bảy viên. Vậy thì trong vòng bảy ngày tới, nhất định phải tìm được Khôn Thọ quả mang ra khỏi trì cốc, nếu không lũ bọ ban đêm sẽ ăn nàng cả xương cũng chả còn.

Hoà Thuận tìm một dòng suối để rửa mặt và súc miệng bằng một ít nước bọt. Nàng lấy bình đựng tích cốc đan ra, đổ lấy một viên rồi uống, dòng suối nhỏ này thoạt nhìn trong suốt thấy đáy thế nhưng nàng cũng không mạo hiểm uống vào.

Hoà Thuận nhìn phương hướng một chút rồi quyết định đi con đường mà Thành Dương Tử đã đưa họ đi vào ngày hôm qua, trực giác nàng cảm thấy rằng quả sẽ không mọc trong rừng rậm. Nàng dùng chuỳ thủ chặt một cành cây dày bằng hai ngón tay, trừ một cành chính duy nhất, còn lại cắt bỏ tất cả các cành thừa, dùng nó làm gậy gộc mở đường.

Nàng tay trái nắm chủy thủ, tay phải cầm cành cây mở đường, cẩn thận từng li từng tí đi về phía bãi cỏ hôm qua. Có lẽ ma thú trì cốc vốn cũng không nhiều, nàng thế mà lại bình an tới nơi.

Thi thể của Thành Dương Tử và Triệu Liễu Diệp không thấy đâu, Hoà Thuận nghĩ Thành Tử Nam đã xử lý kĩ. Khi nàng đi tới chỗ thi thể trư thú, xác khổng lồ của nó đã biến mất, ngoại trừ một lượng lớn máu trên mặt đất nếu không Hoà Thuận thực sự nghĩ rằng những chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là mộng.

Có lẽ có một số động vật hoặc côn trùng ăn xác thối trong trì cốc đã nuốt chửng xác chết trong đêm. Hòa Thuận không kịp cảm thán nhân sinh, cầm gậy mở đường mò về phía trước.

Nàng chậm rì rì đi nửa ngày, trước mắt xuất hiện một rừng đá hỗn độn, những tảng đá trắng tạo thành một khu rừng như cây cối, khe hở giữa những tảng đá mọc đầy những bụi cây cao, cỏ dại đến thắt lưng.

Đứng bên ngoài rừng đá, Hoà Thuận đang do dự không muốn đi vào thì nàng nghe thấy một âm thanh chiến đấu yếu ớt từ rừng đá truyền đến.

Trong lòng không khỏi kinh ngạc vui mừng, có người tranh đấu chứng tỏ có người đã tìm được Khôn Thọ quả. Nàng nghĩ vậy liền lén lút đi vào rừng đá, chậm rãi tới gần địa phương tranh đấu. Âm thanh ngày càng gần, xem ra là ở gần đây. Nàng trở nên cẩn thận hơn, giấu cơ thể của mình trong đám cỏ, dựa vào đá từ từ mò mẫm nhìn sang.

Cách đó không xa có một hồ nước rất nhỏ, hai người tu tiên bay tới bay tui đánh nhau bên cạnh, trên người đạo phục mặc cũng không phải của Thanh Phong Các, Hòa Thuận không biết là phái nào.

Còn mặt đất thì có ba nữ tử đang nằm, trong đó hai người đã chết. Còn có "người " da bọc xương không rõ sống hay chết kia đang dựa vào khối đá ngồi, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm bầu trời. Y phục mở rộng để lộ ra Khôn Thọ quả gớm ghiếc.

Lúc này Hoà Thuận mãnh liệt chuẩn bị tư tưởng, nhân cơ hội chạy ra đào trái tim của nàng kia sẽ bỏ chạy ngay. Nhưng nhìn tình thế có vẻ hai bên đánh nhau kịch liệt, nếu nàng cầm Khôn Thọ chạy mất bọn họ liên thủ lại gϊếŧ nàng thì sao?

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, nàng đè xuống tâm trạng, nhìn chằm chằm vào hai vị tiên tu kia mà không hề nhúc nhích. Trong trường hợp họ phát hiện ra, nàng cứ bình tĩnh thở chậm.

"A!" Một tên tiên tu áo đen bị chém ngã xuống, một gã tiên tu khác cũng đuổi theo chém xuống mấy nhát, gϊếŧ cái sạch sẽ nhanh nhẹn.

Sau khi gϊếŧ xong, hắn ta sải bước lao đến nữ tử có Khôn Thọ quả trên người, giơ tay chém xuống đem quả đào lên. Cầm trong tay trái tim còn đang nhảy nhót, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đặt Khôn Thọ quả vào trong hộp ngọc rồi bỏ vào trong túi trữ vật, sau đó quay người trở lại thi thể áo đen, nhanh nhẹn lục soát một hồi. Hắn lấy ra một túi trữ vật nhét vào trong ngực, sau đó cầm lấy pháp khí của đối phương, mang theo pháp bảo bay khỏi trì cốc.

Hoà Thuận đợi hắn đi hồi lâu, xác định bình an vô sự mới ra khỏi chỗ ẩn nấp, từ xa nhìn bốn thi thể trên mặt đất, lắc đầu thở dài, đi vào trong bụi cây một lần nữa.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, đối phương đều là người tu tiên, muốn theo bọn họ cướp đi Khôn Thọ quả giống như nhổ răng cho cọp. Lúc này cơ hội đúng là khó tìm, không cẩn thận mình cũng phải vùi thân nơi đây.

Sau hai ngày, Hòa Thuận cũng không gặp được cơ hội như vậy, nhìn thấy không phải thi thể chính là một mình một người tu tiên, nàng luôn luôn cẩn thận tránh né, chỉ sợ bị bắt đi làm thuốc dẫn. Thứ trư thú nàng cũng đã gặp qua mấy lần, bởi vì thân hình quá mức lớn nên dễ đang nhìn thấy từ xa để trốn đi.

Có lần gặp được giống sói ma thú, suýt nữa liền cắn đứt cổ của nàng, may mắn thời khắc nguy cơ Dương Tuyết Châu đâm bị thương con mắt của sói ma thú làm nàng trốn thoát kịp. Chỉ là cộng thêm buổi tối cần dùng Dương Tuyết Châu trừ côn trùng, nay cũng chỉ còn lại có bốn hạt.

Chỉ còn một ngày nữa là kết thúc thời kỳ đậu quả, Hoà Thuận tự hỏi liệu mình có thể ra khỏi trì cốc nếu không lấy được Khôn Thọ quả hay không. Nguyên Chân Tử đem nàng lừa đến không có ý định làm nàng sống trở lại, không có Khôn Thọ quả trên tay, Phạm Tử Nam kia cũng sẽ không giúp mình. Nghĩ đến những điều này khiến nàng cảm thấy sứt đầu mẻ trán.

Ngay lúc nàng nghĩ ngợi lung tung, mắt đảo qua bụi cây nhìn thấy vài bóng người, nàng vội vàng núp vào cẩn thận chậm rãi dời qua.

Tới gần nàng mới nhìn rõ, những người kia nàng đều quen hết. Tiêu Vân Tử mang theo Quế tỷ cùng một cô nương khác có chút nhếch nhác đứng trước Khôn Thọ quả.

Hòa Thuận có chút kinh ngạc, hắn thế nào hiện tại mới tìm được Khôn Thọ quả, hơn nữa hai người kia lại còn hoàn hảo không tổn hao gì. Hai ngày nay nàng thế nhưng nhìn thấy rất nhiều, bị người tu tiên khác cướp đoạt đánh đến nỗi người chết thì ta sống, tâm tư không thoải mái gì.

Mặc dù Tiêu Vân Tử ngày thường đối xử với nàng rất tốt, nhưng Hoà Thuận không muốn mạo hiểm đi ra ngoài, ít nhất Tiêu Vân Tử chắc chắn biết được họ đang bị dùng làm máu dẫn nhưng không phản đối.

Hoà Thuận ở hơi xa, nghe không rõ bọn họ nói cái gì, liền liều mạng lại gần, lần này nghe được rõ ràng bọn họ đối thoại.

"Trước không phải nói rồi sao, Quế tỷ, ngươi hái quả sau. Tiểu Phương ngươi đi đem Khôn Thọ quả hái xuống." Tiêu Vân Tử chỉ nữ hài bên cạnh Quế tỷ, nàng mới có 13 14 tuổi.

"Vâng." Nữ hài vẻ mặt hưng phấn đi tới phía Khôn Thọ quả, chỉ cần hái được quả này, chính mình có thể mang theo một trăm lượng hoàng kim về nhà.

Tay nàng còn chưa đυ.ng tới liền bị Quế tỷ từ phía sau đẩy ngã, nàng ta lấy ra chuỳ thủ đâm Tiểu Phương một trận hỗn loạn. Tình cảnh này khiến Hoà Thuận sợ hết hồn, hành vi này của Quế Tỷ không sai biệt lắm so với Triệu Liễu Diệp ngày đó.

"Ngươi làm gì vậy!" Tiêu Vân Tử xông tới một cước đem Quế tỷ đá văng ra, nổi giận mắng.

Quế tỷ vặn vẹo vặn vẹo khuôn mặt xấu xí oán hận nói: "Cơ hội như vậy ta tuyệt đối sẽ không buông tha, ngươi đã nói hái được Khôn Thọ quả sẽ giúp ta khôi phục dung mạo. Ngày mai là ngày cuối cùng, ta nhất định phải trích quả này, ai chống đối ta thì phải chết."

Tiêu Vân Tử nhìn Tiểu Phương đã dứt bỏ hơi thở, chán ghét khoanh tay:" Vậy ngươi còn đợi gì nữa, mau đem Khôn Thọ hái xuống đi."

Quế tỷ đáp ứng một tiếng, xông lên tháo xuống Khôn Thọ quả, vừa muốn để vào ngực liền nhìn thấy Khôn Thọ quả trên tay lập tức khô héo hóa thành tro tàn.

Tiêu Vân Tử sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không phải xử nữ."

Quế tỷ môi giật giật, một câu cũng không nói ra được.

"Ngươi dám gạt ta!" Tiêu Vân Tử rống giận một câu, rút ra trường kiếm liền đem Quế tỷ chém thành hai nửa. Sau đó không dừng lại, hắn ta phóng thanh kiếm bay thẳng vào một bụi cây.

"Đùng!" Phi kiếm bị kim loại đánh trả, một đại hán mặc áo giáp màu vàng từ trong bụi cỏ đứng lên, tay cầm một cây gậy kim cương.

Tiêu Vân Tử biểu tình ôn hoà thường ngày đã sớm biến mất, hắn ngạo nghễ híp mắt quan sát đối phương: "Trên người ngươi có Khôn Thọ quả sao?"

Trên ngực đại hán áo vàng có một phồng lớn, hắn từ trong ngực lấy ra hộp ngọc, nói: "Đúng vậy, ta chỉ là muốn mượn túi trữ vật của ngươi."

"E rằng còn muốn mượn Khôn Thọ quả một mạng." Tiêu Vân Tử ngẩng đầu cười lạnh nói.

Đại hán to lớn mặc đồ vàng đã hái thành công một Khôn Thọ quả nhưng ai dè bạch y nam tử nửa đường xuất hiện và giật lấy túi trữ vật của hắn với ba thanh kiếm trên lưng. May mắn là hắn trốn thoát với pháp khí cứu mạng, vì vậy không chết ở đó.

Không ngờ sau đó hắn lại may mắn gặp được một tu sĩ có tu vi thấp hơn mình. Hắn mặc dù gϊếŧ đối phương, nhưng túi trữ vật lại bị chém thành trăm mảnh, đành phải đem hộp ngọc đặt ở trên người.

Vốn định trực tiếp xuất cốc thì ngẫu nhiên gặp được Tiêu Vân Tử ở đây. Vốn nghĩ đợi thời cơ chín muồi gϊếŧ chết Tiêu Vân Tử, cướp đi Khôn Thọ quả cùng túi trữ vật. Lại không nghĩ đến người mang máu dẫn không phải xử nữ, lãng phí một cách vô ích một viên Khôn Thọ không nói, chính mình còn bị đối phương phát hiện.