[Hp] [Snarry] Đàn Ông Cũ

Chương 11: Bữa Tiệc Từ Malfoy

Nó bước xuống ga tàu, đã có người trực sẵn chờ nó. Một người đàn ông kiêu ngạo hơn cả Draco nhưng cũng khôn khéo xảo quyệt hơn cả Voldemort. Lucius Malfoy, một quý tộc có tăm tiếng cũng như là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô gái trẻ. Có lời đồn đãi rằng y còn thích cả nam.

"Rất vui được gặp, cậu Potter. Tôi là cha của Draco Malfoy, hay thứ lỗi cho sự thiếu lễ độ của con trai bé nhỏ của tôi. Thằng bé đã quen được tôi nuông chiều. Chắc chắn là cậu sẽ không chấp nhặt với một người bạn chung trường đâu nhỉ?" Lucius khôn khéo, mái tóc bạch kim của y dài tới gần eo. Y gõ cái cây gây đầu rắn của mình xuống đất. Trông chẳng có vẻ như là có lỗi chút nào.

"Tất nhiên rồi, gia chủ Malfoy, tôi sẽ nể mặt ngài mà không chấp nhặt với người thiếu hiểu biết." Nó cong mắt lên cười, vô cùng thân thiện trước mặt Lucius. Bộ dạng của nó làm người khác cảm thấy thật vô hại và thuần lương.

"Mày.." Draco nghiến răng chỉ trỏ vào mặt nó, bàn tay của hắn tức đến phát run. Lucius giả cười, liếc mắt nhìn Draco, hắn liền héo người lại, không dám đối diện với Lucius. Y cười khẽ nói:" Xem ra con đã chơi chung với một số thành phần không tốt, nên con đã quên mất danh phận của bản thân con rồi, Draco, sao chép bản nội quy của gia tộc Malfoy 100 lần."

Y nói xong liền đưa mắt nhìn Harry với bộ dạng có chút nguy hiểm làm sao. Nó vẫn giữ nguyên nụ cười cong cong môi không nói gì. Luciuc mở miệng nói:" Tôi hi vọng cậu có thể đến nhà Malfoy để làm khách vào bữa tiệc tối của tháng sau." Y đưa cái khoá cảng vào tay của nó. Nó chỉ nhướng nhướng mày lên, cất khoá cảng vào trong áo.

"Tôi sẽ đi, ngài Malfoy, à mà, ngài nhớ hãy căn dặn con trai nhỏ của ngài, đừng để một con sâu mà làm tanh cả nồi canh.. khà khà." Nó chỉ để lại một nụ cười khoái chí rồi mang theo hành lí rời đi.

Lucius nhìn hướng nó biến mất, y cong môi lên cười, vuốt ve càm nói:" Có vẻ như ta đã hiểu lí do vì sao Lord cảm thấy hứng thú với một thằng nhóc..". Ánh mắt sắc lẹm của y đảo qua nhìn Draco, giọng nói tràn đầy lạnh nhạt nói:" Con đã để ta thất vọng đó, Draco bé bỏng của ta".

Y vô cùng thất vọng trước hành động thất lễ của Draco, nhìn như mấy kẻ ngoài đầu đường xó chợ chẳng khác gì.

"C-con.. " Draco muốn kháng nghị gì đó nhưng trước ánh mắt đáng sợ của Lucius. Hắn co rún người lại nói nhỏ:" Con xin lỗi.."

"Đó là vị khách đặc biệt của chúng ta, Draco, con không được thất lễ với người ta. Vị kia nếu biết, chắc chắn sẽ gϊếŧ con." Lucius chống gậy nói, y vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt của Draco, kể cả khi hắn né tránh ánh mắt của y. Lucius quá hiểu rõ đứa con trai này của mình. Đó là lí do, y cần phải nghiêm túc hơn với Draco.

Voldemort đã quay lại và gã đã trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Sẽ không có ai có thể đấu lại một kẻ điên lí trí. Đó là một từ ngữ phù hợp để miêu tả tình trạng của gã bây giờ. Trong đầu của y vẫn còn đọng cái hình ảnh máu me từ Voldemort, ngồi trên ngai vàng của mình cùng lũ nô ɭệ của gã.

Tộc Malfoy.. đã không còn đường lui..

Harry đã đến cái ngôi nhà của mình ở giới phù thuỷ. Thật đáng kinh ngạc phải không? Nó đã sống ở một ngôi nhà trong giới phù thuỷ suốt 3,4 năm để đợi tới khi nhập học Hogwarts.

Nó cố nhớ cái cảnh tượng xa xưa khi 12 năm trước, lúc mà Snape tráo nó với đứa trẻ tên Eirry kia. Voldemort vốn dĩ đã gϊếŧ chết nó rồi, gã cũng đã biến mất vì phép thuật của mẹ Eirry. Thật kì quái phải không? Một người lạ đã bảo vệ nó vì cô ta đã cho rằng nó là con ruột của cô ta.

Nhờ vào cái hơi thở và khao khát sống mạnh mẽ, nó đã sống sót. Có lẽ là do cái phép quỷ tha ma đó, không được toàn vẹn. Nên nó đã phải xuất hiện ở một nơi nào đó của London rồi được người lạ mặt hiền từ mang tới cô nhi viện. Merlin đưa đẩy, nhờ vậy mà nó vẫn sống.

Chỉ là sống không bằng chết trong đó, một khoảng thời gian tệ hại khi mà nó cố gắng chung sống với Muggle. Những người bình thường hết mực. Và chúng đã cho rằng nó là ma quỷ. Thật đáng nực cười!

Nó đã tách ra ở riêng rồi tìm cách buôn bán trong Hẻm Knockturn, đó là một nơi nguy hiểm. Nhưng vẫn là một cách tốt để nó có thể sinh tồn đến khi 11 tuổi. Vẫn nhờ ơn Merlin và nỗ lực của chính nó. Nó vẫn mở được một cái cửa hàng nhỏ ở một góc ất ơ nào đó của Hẻm Xéo, buôn bán độc dược và một số đồ dùng thuận tiện, hay cả là những quyển sách của giới Muggle bán chạy.

Nó sẽ không chết đói nhờ cửa hàng đó. Nó thu dọn cái nhà rồi nằm nghỉ ngơi. Một tháng trời sau đó, nó chẳng làm gì ngoài chế tác độc dược rồi gửi đi cửa hàng. Rất bất ngờ khi mà Snape thường xuyên giao dịch với cửa hàng của nó.

Một cửa hàng mua dược và bán lại từ rất nhiều người. Nhờ vào đầu óc của nó mà ít ra nó vẫn có thể mướn một số người có thành tích ổn cho môn độc dược vào làm. Cửa hàng chỉ doanh thu đủ ăn đủ mặc mà thôi.

Còn lí do tại sao nó không sài độc dược của cửa hàng mình mà phải nhờ tới cô Pomfrey. Thật đơn giản thôi, nó không muốn làm thế. Chỉ đơn giản là không muốn, vậy thôi.

Đến vào đêm bữa tiệc diễn ra, nó vẫn có đặt may một bộ vest để đến tộc Malfoy. Sự xuất hiện của nó cũng dẫn tới khá nhiều ánh mắt chú ý.

Nếu như cha mẹ nó biết điều này, chắc chắn sẽ cạo trọc đầu nó vì tội hành động lỗ mãng, tự xông mình vào hang rắn. Mà thôi, biết hay không biết cũng vậy. Nó đi dạo xung quanh bữa tiệc, với rất nhiều ánh mắt nhìn nó như con thú trong l*иg. Hoặc có khi bọn chúng đã đặt cược về vụ việc gì đó.

"Cậu Potter, cậu đây rồi, có người đã chờ cậu ở phòng trong đấy." Lucius đã tự mình đến trước mặt Harry. Hôm nay, mái tóc vàng của y lộng lẫy lạ thường với y phục quý tộc được thiết kế tỉ mỉ trên từng sợi chỉ, vốc vải.

"Ừm" Nó lạnh nhạt trả lời, môi vẫn cong lên cười. Nó đi sau lưng của Lucius, y đưa nó đến phòng trong. Nơi mà nó cảm thấy là phi thường xa hoa tráng lệ. Những cảnh đẹp ý vui là vậy, đều không thể làm nhoà đi sự hiện diện của người đàn ông trước mặt nó. Cao quý và trang nhã với đôi mắt đỏ sâu thẳm.

"Lord, tôi đã đưa người tới." Lucius quỳ một gối xuống, cung kính trước mặt của gã. Gã điềm nhiên cười, chẳng buồn nhìn Lucius một cái, trong mắt gã chỉ còn mỗi hình bóng chiếu ngược của Harry. Khuôn mặt ngây thơ dại dột của nó làm gã nhớ tới cảnh tượng của khi năm nhất.

"Harry Potter, mi có nguyện vọng gì không? Ta sẽ đáp ứng cho mi." Gã nhướng một bên mày, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó. Con rắn to từ sau lưng gã bò ra đến trước mặt nó. Con rắn cứ xì xì vào mặt Harry, nghiêng đầu nhìn nó.

Nó chẳng có vẻ gì là sợ hãi, tò mò đánh giá con rắn trước mặt mình rồi cười nói:" Một nàng rắn đáng yêu". Nagini chớp mắt vài cái, rồi lắc lư thân mình to lớn quay sang nhìn Voldemort.

[Tom, ta thích cậu bé này]

"Không được đâu, Nagini, cậu bé này là của ta." Gã cười cợt thích thú, nói như thể nó chỉ là một món đồ chơi. Sắc mặt nó vẫn thật bình tĩnh như thường. Lẳng lặng đánh giá Voldemort.

"Cậu bé của ta, hãy nói xem, mi có nguyện vọng gì? Ta sẽ giúp mi thực hiện nó." Gã lại dùng giọng điệu dụ dỗ với Harry. Trông gã có vẻ như nửa điên nửa dại, lại như vô cùng điềm nhiên.

"Nguyện vọng của tôi.. là được chết." Harry thản nhiên nói, cậu bình tĩnh tới mức đáng sợ trước câu nói đó. Vậy mà tiếng cười của người đàn ông đối diện lại to rồi to hơn.

Đến cả Lucius đã quỳ từ nãy tới giờ, đã lạnh cả người vì sợ. Y cho rằng hôm nay nó đã phải chết vì dám cợt nhã trước mặt Chúa Tể Hắc Ám. Nhưng gã chỉ cười một lúc, rồi gã từ vò đầu của mình với khuôn mặt vặn vẹo.

"Đủ rồi, hãy đi theo ra ngoài. Chúng ta cần phải tiếp khách, Harry, phải đi kế bên ta! Nếu không ta sẽ bóp nát cái cửa hàng của mi hoặc là nếu mi không ngại, ta sẽ mang gia đình của mi ra uy hϊếp đâu.. nhỉ?" Gã cười, nụ cười âm hiểm cùng giọng điệu trắng trợn uy hϊếp.

Nó đi đến cạnh gã coi như câu trả lời, nó cười thật ngây ngô ấm áp nói:" Nếu ông làm vậy, ông cũng biết tôi sẽ hận ông nhỉ! Ông Voldemort". Ánh mắt xanh lục bảo của nó đã chẳng còn chút nào ấm áp nhìn gã.

"Mi thật tự tin về bản thân.." Voldemort chỉ cười, gã đi ra ngoài với hàng trăm người quý tộc quỳ xuống trước chân gã. Chúng tung hô gã như một vị thần. Không ít ánh mắt ghen tỵ nhìn chăm chú vào Harry. Nhưng không một ai dám đứng ra hỏi gã, nó là ai?

"Nhìn đi, Harry, ngươi nghĩ cái lũ chính nghĩa của bọn mi có thể chiến thắng được ta sao?" Tiếng thì thầm của gã cứ vang vảng bên tai nó. Một dáng vẻ vô cùng cuồng ngạo và vô tận tự tin.

" Voldemort, tôi chưa từng thuộc về chính nghĩa, tôi cũng không thuộc về tà ác. Tôi chỉ thuộc về đức tin của chính tôi." Nó chẳng sợ hãi đáp lời gã. Khác hẳn với những gã từng gặp. Nó rất mạnh mẽ trước khí thế của gã. Nó làm dòng máu của gã sôi sục cả lên, tiếng nói vang vọng trong đầu gã rằng hãy chinh phục nó đi.

"Đức tin của mi là gì? Merlin? Hội Phượng Hoàng hay là thứ ánh sáng nào đó chết tiệt?" Gã lại thì thầm bên tai nó. Biết bao kẻ đang quỳ dưới đó chẳng ai dám nói năng gì, dù cả hai có nói nhỏ thật nhỏ đi chăng nữa thì vẫn rõ mòn một vào tai của những người ở đây.

"Đức tin của tôi đó là tôi luôn đúng, Voldemort. Tôi cho rằng ông hiểu điều này hơn cả tôi mà." Nó thể hiện ra bộ dạng ngây thơ như vậy. Làm gã muốn xé bỏ cái lớp mặt nạ giả đối dưới đó.

"Thế giới có huỷ diệt, có liên quan gì tới tôi? Tôi không sợ ông, Voldemort. Tôi chỉ sợ bản chất giả dối, với vẻ bề ngoài ngọt ngào rồi bên trong xấu xí luôn sẵn sàng đâm ông một nhát dao. Ông hiểu mà, máu chỉ tươi khi mới từ cơ thể chảy ra, nếu để quá lâu thì sẽ thành một thứ khác." Nó liếc mặt qua nhìn Lucius. Nhe cả hàm răng ra cười, để lộ bản chất nguy hiểm kì quái trước mặt bao người.