Từ miệng Cố Thiên Giác, Biên Biên mới biết lúc Cố Hoài Bích nhập học gặp không ít khó khăn.
Sau chuyện ở bể bơi, các phụ huynh đều lo lắng con mình sẽ gặp nguy hiểm, nên họ đã cùng nhau phản đối việc Cố Hoài Bích tiếp tục học ở trường Gia Đức, có điều vì đã gần tới tốt nghiệp nên chuyện này không giải quyết được gì.
Bây giờ đã khai giảng, lúc ấy những phụ huynh ấy lại bắt đầu dậm chân, thậm chí còn đến trường học vài lần, nói nếu Cố Hoài Bích nhập học, bọn họ sẽ cho con mình chuyển trường.
Đối với chuyện này, thái độ của Đỗ Uyển Nhu cũng không vừa.
Cố Hoài Bích là thi vào trường Gia Đức với điểm số cao nhất, không có luật pháp hay nội quy trường học nào có quy định không cho cậu đi học ở trường.
Phía trường học cố gắng ém chuyện này xuống, giải thích cho các vị phụ huynh rằng Cố Hoài Bích cũng giống với những học sinh khác, cậu được nhập học là do cậu thi được thành tích ưu tú, trường học không thể từ chối cậu nhập học chỉ vì cậu bị bệnh được, nếu không sẽ bị kiện.
Chuyện ầm ĩ một trận, đến cuối chỉ có một phụ huynh chuyển trường cho con mình.
Đa số những phụ huynh kia chẳng qua là dọa dẫm trường học mà thôi, vất vả lắm mới vào được trường trọng điểm cả nước, không ai nỡ chuyển con mình đi khỏi ngôi trường tốt thế này.
Nên chuyển trường chỉ có vị phụ huynh chuyển trường cho con kia, còn những người khác chỉ nói miệng chứ không làm.
Vị phụ huynh đó cũng hối hận lắm, nói muốn cho con nhập học lại, nhưng phía nhà trường lại không nhận, hơn nữa còn dùng chuyện này để cảnh báo những phụ huynh khác, không nên chống lại trường học.
Các vị phụ huynh đó tức giận đến mức cứ ba ngày là hai phía lại tới trường học làm ầm ĩ, thậm chí có một lần còn có sự can thiệp của cảnh sát, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.
Không phải ai cũng có nhiều cơ hội và người lớn nên có trách nhiệm với lựa chọn của mình.
Cố Hoài Bích thuận lợi nhập học và bị phân tới lớp 12.
Mọi người đều biết, 12 ban có tiếng khó quản, học sinh lớp này đa phần không phải là học sinh cũ của trường, mà đều là phú nhị đại* bị gia đình ở nước ngoài nhét vào.
*Phú nhị đại: hay còn gọi là thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước.
Những cậu ấm cô chiêu này có gia đình chống lưng, bình thường cha mẹ lại không ở bên cạnh quản thúc, bởi vậy cực kỳ kiêu ngạo bướng bỉnh, không ai quản được.
Cố Hoài Bích bị phân đến cái lớp gọi là "Vùng ngoài", là kết quả của sự thỏa hiệp giữa trường học và các phụ huynh.
Đỗ Uyển Nhu cũng không quan tâm Cố Hoài Bích bị phân đến lớp nào, dù cho các bạn học đó đều là thành phần xấu thì còn có thể xấu hơn Cố Hoài Bích à.
Chỉ cần cậu có thể học ở trường, được làm bạn với những đứa trẻ cùng tuổi, được giao tiếp bình thường với xã hội, không đến mức ngày nào cũng tự nhốt mình ở trong phòng Đỗ là Uyển Nhu đã A di đà phật cám ơn trời đất.
Về thành tích thì bà không cần phải lo lắng, Cố Hoài Bích rất thông minh, ở phương diện học tập không có bất kỳ vấn đề gì có thể làm khó được cậu.
Biên Biên nói chuyện điện thoại cùng Đỗ Uyển Nhu, đồng ý với bà nhất định sẽ quan tâm cậu nhiều hơn.
Cho nên cô tan học mỗi ngày, cô đều đến trước cửa lớp 12 chờ Cố Hoài Bích để về nhà cùng nhau. Vài nam sinh ngồi bên cạnh Cố Hoài Bích nhìn thấy Trần Biên Biên, xuýt nữa trợn trắng.
Cô ăn mặc chiếc váy trắng thoải mái, đứng ngược ánh hoàng hôn ở ngoài hành lang, gió khẽ thổi tóc mái cô, đôi mắt cô sáng ngời trong trẻo, lông mi vừa dài vừa cong vυ't.
Ánh mắt cô quét qua một lượt rồi dừng lại chỗ Cố Hoài Bích, cô mỉm cười vẫy tay với cậu, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Cô hoàn toàn không biết rằng, chỉ với một nụ cười khẽ của cô đã khiến cho tim các thiếu niên đập thình thịch mãi không thôi.
"Cô ấy tới tìm Cố Hoài Bích à?"
"Cố Hoài Bích không phải quái vật sao, sao có thể có một cô gái xinh đẹp như vậy muốn làm bạn với cậu ấy?"
"Cô ấy là bạn từ bé của cậu ấy." Có bạn học biết chuyện nói: "Họ là thanh mai trúc mã."
"Bọn họ đang yêu nhau hả?" "Không đâu, là bạn bè thôi."
......
Trong khi các bạn học thì thầm bàn tán, Cố Hoài Bích đã xách balo đi ra khỏi phòng học.
Nhiều ngày không gặp, khuôn mặt cậu càng thêm sắc sảo, những khi im lặng không cười còn có chút hung dữ.
"Có việc gì?"
"Cùng nhau về nhà đi." Biên Biên đi tới, tự nhiên nắm tay cậu kéo đi.
Găng tay da của cậu thô cứng nên cô nắm ngón trỏ cậu như lúc bé.
"Oa, bọn họ nắm tay kìa!" Có nữ sinh nhiều chuyện hô lên: "Còn nói không yêu nhau!"
Cố Hoài Bích rút tay ra khỏi tay Biên Biên, vội kéo cô đi mau đến chỗ cầu thang ít người.
"Cô nghĩ mình vẫn còn là trẻ con à?" Cậu nhìn cô, trong giọng nói có chút trách cứ: "Về sau ở trường học không được lôi lôi kéo kéo."
Biên Biên chớp chớp đôi mắt trong trẻo nhìn cậu, ngơ ngác mà "Ừm" một tiếng.
Tốt thôi, cậu trưởng thành rồi, dưới chiếc cổ thon dài, lộ ra kết hầu dần thêm rõ ràng.
Cố Hoài Bích thuận tay đỡ lấy balo của Biên Biên, đeo lên vai mình, hai người cùng nhau đi ra cổng trường.
"Cố Hoài Bích, học cấp 3 khó ghê, tôi học thật vất vả."
Cậu tay đút tay vào túi quần, thờ ơ nói: "Cuối tuần tới nhà tôi, tôi phụ đạo cho cô."
"Anh có năng lực nào có thể... có thể làm cho tôi trở nên thông minh giống anh được không?" Biên Biên ranh ma nhìn cậu: "Nếu có thì nhớ nói đó, anh không được giấu giếm đâu!"
Bây giờ ở trong mắt cô, Cố Hoài Bích chẳng khác gì Doraemon cả, không có gì là làm không được.
Khóe miệng Cố Hoài Bích giật giật, vỗ nhẹ đầu cô nói: "Cô toàn nghĩ mấy cái gì không đâu."
"Ây, nói giỡn mà."
Đột nhiên một cục đá bay tới chỗ Cố Hoài Bích.
Cố Hoài Bích phản ứng nhanh, vội che chở Biên Biên trong ngực, nghiêng người tránh đi, cục đá bị lệch khỏi quỹ đạo đập vào trên tường.
Biên Biên cúi đầu, phát hiện mảnh vỡ ở chân tường không phải đá mà là gạch!
Các bạn học ở xung quanh sợ ngây người, nhốn nháo ôm đầu chạy.
Cố Hoài Bích phẫn nộ xoay người lại, nhìn thấy ở ngoài cổng trường có vài phụ huynh kích động liên kết lại với nhau, giơ băng rôn đề nghị đuổi học quái vật.
Bọn họ hùng hổ trừng mắt với cậu.
Khóe mắt Cố Hoài Bích dần lạnh đi, cậu nhặt viên gạch trên mặt đất, cầm ở trong tay ước lượng: "Muốn chơi đùa với tôi đúng không."
Biên Biên cuống lên vội vã ôm lấy cánh tay Cố Hoài Bích.
Cho dù phụ huynh ném gạch thế này là sai, nhưng mà Cố Hoài Bích xuống tay thì không phân nặng nhẹ, nếu đánh trả, không cần biết đối phương là ai, đảm bảo không chết thì cũng bị thương nặng.
"Cố Hoài Bích, anh đừng xúc động..." Cô cầu xin cậu: "Bình tĩnh một chút."
Cố Hoài Bích dừng một chút, tức giận trong đáy mắt tiêu tán một ít, cậu ném mạnh cục gạch ở trước mặt đám phụ huynh cảnh cáo bọn họ.
Đội bảo vệ trường học kịp thời xuất hiện ngăn cản những phụ huynh kích động.
"Các em đi đi, bằng không sẽ nguy hiểm!"
"Các người sao có thể động tay động chân với trẻ con vậy chứ!"
Trong đám người, không biết là ai hô một câu: "Cậu ta là quái vật, sao không thể động tay chân được!"
"Không đuổi học quái vật thì người bị thương chính là con của chúng tôi đấy!"
"Có tiền ghê gớm nhỉ, có tiền là có thể tùy tiện bắt nạt người khác? Người nên đuổi thì không đuổi, lại đuổi học con tôi, còn có công bằng không!"
"Quái vật đáng chết!"
"Sao còn chưa chịu đi chết đi!"
......
"Không phải, không phải quái vật!" Biên Biên muốn đi ra ngoài giải thích nhưng Cố Hoài Bích không cho, cậu kéo cô ra phía sau.
Có phụ huynh nói: "Không phải quái vật thì là bệnh truyền nhiễm, mặc kệ cho thế nào cũng không thể để người như vậy học chung với con của chúng tôi được."
"Quá ghê tởm!"
"Không phải như mọi người nói đâu!" Biên Biên gấp đến độ phát khóc, cố gắng giải thích nhưng không ai chịu lắng nghe cô cả.
Mười phút sau xe cảnh sát đến, bởi vì tình trạng gây rối khá tệ nên cảnh sát vừa tới là còng tay vị phụ huynh ném gạch rồi nhét vào xe cảnh sát, nhưng người nọ lại không dễ gì chịu ép buộc ――
"Quái vật ở đó sao các người lại không bắt mà đi bắt một người bình thường cơ chứ, tôi nói cho các người biết, rồi các người sẽ hối hận! Chờ đến một ngày nào đó tên quái vật đó thật sự gϊếŧ người, các người mới biết sai rồi!"
"Các người nói bậy!" Rốt cuộc Biên Biên không chịu nổi nữa, hét lên: "Anh ấy không phải quái vật, anh ấy là bạn tôi!"
Cố Hoài Bích giữ chặt cô trong lòng ngực, ý muốn trấn an cô, Biên Biên nhón chân lên, dùng hai tay che kín lỗ tai cậu lại.
"Ôi, cô gái à, cô đừng có tiếp xúc với cậu ta nhiều, con trai tôi tận mắt nhìn thấy tay của cậu ta... Ôi, quá ghê tởm!"
"Cho dù không phải là quái vật, nhưng ai biết bệnh ngoài da này có lây hay không đâu."
"Đến lúc bùng phát thành bệnh truyền nhiễm, toàn bộ đám nhóc trong trường đều sẽ gặp họa đấy!"
"Anh đừng nghe..."
Biên Biên vội che kín lỗ tai Cố Hoài Bích lại, khóe mắt long lanh nước mắt, cố gắng giải thích với bọn họ: "Không phải bệnh truyền nhiễm, nên sẽ không lây bệnh đâu mà, cầu xin các cô chú tin tưởng con, con không có bị lây bệnh..."
Nhưng nhiều người đến thế, mồm miệng cũng nhiều nhưng không có một người nào chịu nghe cô giải thích.
Cố Hoài Bích ngơ ngẩn nhìn cô gái trong lòng ngực mình, lòng bàn tay ấm áp của cô cố bịt lỗ tai cậu, không muốn cậu nghe thấy những lời lẽ bẩn thỉu đó.
Có điều chỉ với tay cô làm sao có thể chống lại được nhân tâm ác độc.