Trên người An Dao đúng là có mùi thơm, sau khi cô vào phòng học có rất nhiều bạn học ngửi thấy.
Nữ sinh ấy mà, trên người luôn có mùi hương, chuyện này rất bình thường.
Nhưng bạn học này dám nói bị nữ thần huân đến...
Cũng quá kiêu ngạo rồi.
Biên Biên quay đầu lại nhìn Cố Hoài Bích đầy trách móc.
Cậu đang dựa lưng vào bàn phía sau, chợt va chạm ánh mắt với Biên Biên cậu lập tức lạnh nhạt dời ánh mắt đi.
Biên Biên thật lòng hi vọng Cố Hoài Bích có thể kết giao được với vài người bạn tốt ở lớp mới, năm tháng trưởng thành có bạn bè ở bên cạnh sẽ không cô đơn nữa.
Biên Biên tin, chỉ cần cậu có bạn tốt bên cạnh sẽ không bị lạc lối.
Dù sao, chàng trai thích núi cao và rừng rậm như thế sao là quái vật từ bé được.
Nhưng mà, mới có ngày đầu lộ mặt cậu đã đắc tội với nữ sinh được yêu thích nhất lớp mất rồi.
Cái tính tình không kiêng nể gì này thật sự sẽ đắc tội với rất nhiều người đó! Biên Biên không khỏi lo lắng cho cuộc sống học tập về sau của cậu.
Bạn cùng bàn của Cố Hoài Bích hiện tại là một nam sinh tên là Tạ Đường, cậu ta biết Cố Hoài Bích không phải người lương thiện gì cho cam, tương lai cậu ta có thể phát huy ở lớp hay không nói không chừng còn phải dựa vào vị lão đại tính tình kiêu ngạo này.
Vì thế Tạ Đường dịch sát vào Cố Hoài Bích, khẽ hỏi: "Này, tớ tên là Tạ Đường, cậu tên là gì?"
Cố Hoài Bích không để ý đến cậu ta, ngoại trừ Biên Biên cậu chưa từng cùng bạn cùng lứa tuổi nói chuyện. Bất chợt có người chủ động bắt chuyện với cậu, bản năng cậu cảm giác không thích ứng được, bởi vậy nhích sang bên cạnh cách xa Tạ Đường một chút, rất là lạnh lùng.
Tạ Đường tính tình tùy tiện, cũng không thèm để ý, cậu ta nhìn bao tay da của cậu, lại nhìn lên cổ áo sơ mi, rồi đến tay áo, ngay cả cúc áo ở tay áo cậu cũng được cài lại cẩn thận, bề ngoài rất cân xứng với thân hình cậu.
"Người anh em, cậu không nóng hả, mùa hè còn mặc áo dài tay."
Cố Hoài Bích lạnh lùng liếc cậu ta, Tạ Đường ngượng ngùng câm miệng lại.
Các lão đại đều nóng nảy, không có việc gì cả, cậu ta là người có lòng bao dung mà.*
*Câu gốc là "Trong bụng Tể tướng có thể chèo thuyền" là ý chỉ làm người thì phải có sự độ lượng, tấm lòng rộng mở.
Chủ nhiệm lớp thấy các bạn học đều đến đông đủ nên nói sơ qua một chút về nội quy trong lớp, bà còn nói cuối buổi sẽ cho từng bạn học đứng lên tự giới thiệu về mình để làm quen với nhau.
Sau khi tan học, mấy nam sinh ở phía sau đã làm quen với nhau, cùng nhau bàn tán――
"Sao không thấy quái vật đâu hết vậy, không phải nói cậu ta cũng ở lớp chúng ta à?"
"Bị hù sợ không dám xuất hiện nên chạy mất rồi."
"Tiếc quá, tớ còn muốn nhìn xem trông quái vật ra sao."
Có nữ sinh mở miệng hỏi: "Trương Dã, cậu không sợ quái vật ư?"
Trương Dã dậy thì sớm, vóc dáng cao, hình thể cũng tương đối cường tráng, cậu ta cười nhạo nói: "Có cái gì sợ đâu, cha tớ là cảnh sát, nếu quái vật muốn ăn thịt tớ cha tớ sẽ bắt quái vật lại."
Biên Biên quay đầu lại, không nhìn thấy Cố Hoài Bích đâu cả, hẳn cậu đi vệ sinh rồi.
"Các cậu đừng có mở miệng ra là quái vật này nọ."
Biên Biên thừa dịp Cố Hoài Bích không có ở trong phòng học, nghiêm túc nói với đám nam sinh: "Nói vậy không lịch sự chút nào."
Nhóm nam sinh nhìn Biên Biên, mới phát hiện hóa ra trong lớp ngoại trừ An Dao còn có một người đẹp nữa, vừa rồi cô không nói gì cả cho nên tất cả mọi người đều không chú ý tới cô.
Hiện tại nhìn kỹ Biên Biên mới thấy cô có làn da trắng như tuyết đầu mùa, môi hồng nhuận như hoa anh đào, mắt hạnh long lanh, vô cùng xinh đẹp động lòng người, thậm chí còn muốn xinh đẹp hơn An Dao vài phần!
Thế nhưng tính tình của người đẹp không tốt lắm: "Nếu sau này tớ còn nghe các cậu nói như thế sẽ không khách sáo đâu!"
Biên Biên hung dữ nhìn chằm chằm đám nam sinh.
Đối với lời dặn dò của người đẹp, nhóm nam sinh hoàn toàn đồng ý với cô không nhắc đến chuyện quái vật nữa.
Cố Hoài Bích đứng ở cửa phòng học, nhìn cô gái đang giả vờ hung dữ bảo vệ cậu, cậu duỗi tay xoa lên ngực trái, khóe miệng nhạt nhẽo giương lên.
**
Cuối giờ, chủ nhiệm lớp là cô Ngải tổ chức cho các bạn học tự giới thiệu bản thân, các bạn học từng người từng người lên bục giảng giới thiệu, có lanh lợi tất nhiên cũng có nhát gan, từng người từng người nói sơ qua về sở trường đặc biệt và sở thích của mình.
Cô Ngải cầm danh sách lớp ghi chú lại để tiện cho sau này sắp xếp ủy ban công tác.
Số thứ tự của Biên Biên ở sát Cố Hoài Bích, số 12 là cô, còn Cố Hoài Bích là số 13.
Biên Biên đi lên bục giảng, căng thẳng nói lời giới thiệu mà cô vừa mới chuẩn bị: "Chào mọi người, tớ tên là Trần Biên Biên, Trần (陈) của Nhĩ (耳) và Đông (东), Biên (边) của bên đường (路边)..."
*Trần Biên Biên (陈边边)
Thiếu niên xếp sau mặt không biểu cảm nhìn cô, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy họ tên cô.
"Trần Biên Biên." Môi mỏng tinh tế của cậu vân vê ba chữ này.
Biên Biên hoàn thành xong phần tự giới thiệu đầy căng thẳng, cô đỏ mặt bước xuống bục giảng, tim đập thình thịch. Nhưng thứ càng làm cho cô căng thẳng còn ở phía sau, đó là vì...
Cố Hoài Bích lên bục.
Thiếu niên bước lên bục giảng, con ngươi màu quả phỉ nhàn nhạt quét nhìn các bạn học trong lớp, cậu không mở miệng giới thiệu mà cầm phấn viết trên bảng đen ba chữ khỏe khoắn theo lối chữ khải* ――
*Chữ khải 楷書 (khải thư hay chính thư 正書). Là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III cn. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.