Chương 6: Tình nồng 2
Tiếng rêи ɾỉ truyền ra: “A… A ừm… Cử động đi… Ừm… Ông xã mau cử động… Ông xã mau di chuyển đại côn ŧᏂịŧ đi… A a a…”
Dựa vào tác dụng bôi trơn của dâʍ ŧᏂủy̠ Kỷ Lăng Giang thong thả tiến lên, chỉ trong nháy mắt rời khỏi lại tiến vào lần nữa, thật cẩn thận còn sợ không cẩn thận làm cô bị thương. Vòng đi vòng lại, mãi đến khi có thể cho nguyên căn côn ŧᏂịŧ tiến vào.
“A a… Thật sâu… A… Tiểu tao huyệt bị… A a… Ông xã… A ừm… Côn ŧᏂịŧ nhét đầy… A… A… A…”
Côn ŧᏂịŧ vốn kẹt trong cửa âʍ đa͙σ không to, dẫn tới dâʍ ŧᏂủy̠ sinh ra không thể chảy ra toàn bộ lưu trữ trong con đường hoa. Mà côn ŧᏂịŧ cũng vì nước nhiều tăng biên độ cắm vào rút ra, khi ra ra vào vào mới kéo dâʍ ŧᏂủy̠ ra.
Kỷ Lăng Giang sảng khoái thở dốc: “Ngải Ngải… Cục cưng ngoan, tao huyệt thả lỏng chút, chân lại kẹp chặt chút, để ông xã dùng đại côn ŧᏂịŧ thao sâu một chút.”
Lâm Khả Ngải nghe lời kẹp chặt chân, nhưng tao huyệt làm thế nào cũng không thả lỏng được, khít tới mức người đàn ông vừa sướиɠ vừa đau. Mật thịt kia như cái miệng nhỏ, mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ anh không cho anh cơ hội rời đi.
“Ừm… A… Muốn… Côn ŧᏂịŧ của ông xã… A a a… Ừm a… Thao tận tử ©υиɠ… A… Ừm a… Được không… Ừm… A a…” Liếʍ đôi môi đỏ khô khốc cầu xin.
Người đàn ông nâng mông cô lên, kéo nửa người dưới của cô thoát khỏi giường, trêu chọc tới tận cửa tử ©υиɠ. Từng cái đâm sâu tận cửa tử ©υиɠ, đợi lát nữa người đàn ông sẽ đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho cô.
Lâm Khả Ngải đầu váng mắt hoa, lòng bàn chân quấn lấy eo của chồng, một chân khác cọ đùi anh, thở hổn hển rêи ɾỉ: “A a… A… Ừm… Hừ hừ… A… Muốn… Còn… A a a… Còn muốn… Ừm… Ông xã…”
“Tiểu da^ʍ phụ, phù… Sờ ngực mình cho anh xem!”
Lâm Khả Ngải xoa ngực, móng tay được cắt sửa gọn gàng, sơn móng tay trong suốt, thoạt nhìn lấp lánh, nắm lấy ngực mình. Nhưng ngực to ngay cả tay một người đàn ông cũng không thể nắm hết, huống chi bàn tay cô lại nhỏ như thế. Nhũ thịt không thể nắm lấy toàn bộ, phần lớn đều lộ ra từ khe hở ngón tay, nhìn càng thêm mê người.
“Là… A… A a… Ông xã đang sờ… Sờ Ngải Ngải… Ngực… Ừm a… A… Thật thoải mái… A… Ừm…”
Cơ thể cô nằm dưới người người đàn ông, đôi mắt hạnh hẹp dài thưởng thức ngực mình. Cái bụng nhỏ bị người đàn ông cắm nhô lên, cửa huyệt bị làm hơi sưng đỏ, cả người tràn ngập hơi thở tinh xảo lại thối nát, thực sự xứng với bốn chữ vưu vật nhân gian.
Kỷ Lăng Giang thở hổn hển cười cô: “Ừm… Ông xã dạy cục cưng đúng là không quên chút nào… Biết chỗ nào là tử huyệt của ông xã.”