Sắc Tình Khó Cưỡng

Chương 29: Giả vờ giả vịt

Thẫm Mộng Quân sau khi đã thỏa mãn con thú tính trong người, ngay lập tức anh liền rời khỏi người của Mộc Nhiên, đâu đó trong anh còn xót lại chút thương hại mà cởi trói cho Mộc Nhiên.

Hai cổ tay được giải phóng nhưng bây giờ đối với cô nó chẳng còn lại bất kì một cảm giác nào đặc biệt ngoài cảm giác tê cứng, khuôn mặt cô bấy giờ cũng nhếch nhác đến khó coi, mái tóc rối bù, cả người rũ rượi như một xác sống, trong mơ hồ Mộc Nhiên từ từ nhắm chặt mắt.

Đâu đó trong tâm trí cô bắt đầu được xoa dịu.

Cảm giác thật bình yên!

Nếu được cô mãi mong mình sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại!



Chỉ là không ngờ sáng hôm sau Mộc Nhiên vẫn còn có thể tỉnh lại!

Nhìn xung quanh một lượt, ấy vậy mà không hiểu sao Mộc Nhiên cô lại quay trở về căn phòng này!

Cơ thể khẽ động cũng đã khiến cho Mộc Nhiên đau đến tận tâm can, nhưng cô cũng chẳng thể nằm lì ở đây được, nếu nhỡ bà Thẫm vào đây nhìn thấy được thì sao?

Nghĩ đến đây Mộc Nhiên cắn chặt răng nén cơn đau vào trong từ dưới sàn nhà Mộc Nhiên gắng gượng ngồi dậy, bấy giờ cô mới có thời gian nhìn lại cơ thể mình, trong thoáng chốc cô không tránh khỏi rùng mình, khắp nơi trên cơ thể cô đều là những vết xanh tím nằm ngổn ngang, hai cổ tay cũng tím bầm đến mức rỉ máu.

Xoa xoa lấy cổ tay mình Mộc Nhiên yếu ớt nhìn lại xung quanh một lần nữa. Xác định không có hình bóng của người nào đó thì mới thở phào đầy nhẹ nhõm, thu tầm mắt về bỗng Mộc Nhiên lại nhìn thấy một số lọ thuốc được đặt ngay ngắn ở dưới sàn nhà ngay cạnh mình. Nhưng rồi cô cũng lười cầm lên xem, mà chỉ ngồi đó trân trân nhìn số thuốc ấy, cái đầu nhỏ của cô không biết đã nghĩ gì mà lại nở một nụ cười đầy giễu cợt.

Một lúc lâu sau Mộc Nhiên mới lê tấm thân tàn tạ đến người chẳng ra người, ma chẳng ra ma của mình vào nhà vệ sinh. Hôm nay cô đặc biệt chọn cho mình một bộ đồ, cổ cao, dài tay, dài chân mục đích chính chỉ là để che đi những vết tích chi chít trên người mình.

Cô cũng không muốn lát nữa có người nhìn thấy rồi lại đến tai Thẫm Mộng Quân để rồi anh lại có cớ chì chiết cô sỉ nhục cô thêm lần nữa. Vì cô rất rõ trong mắt anh cô là loại người thế nào.

Có lẽ là do cô mắt mù nên trong một khoảnh khắc nào đó cô mới tơ tưởng về anh!

Hôm qua thực tại đã nói rõ cho cô rằng anh và cô tuyệt đối không có khả năng!

Mộc Nhiên xả nước cố rửa sạch vết máu còn đang rỉ ra ở cổ tay mình, nhưng càng rửa cô càng cảm nhận rõ cơn buốt đang truyền đến, cổ tay dần trở nên lạnh ngắt. Mộc Nhiên vội tắt vòi nước, đem khăn giấy liên tục chậm vào vết thương.

Cô nghĩ bản thân mình cũng không vô duyên vô cớ chết đi như thế chứ?

Dù có chết ít nhất cũng nên cho cô một lí do chính đáng chứ hả?

Vẫn còn đang bâng vơ suy nghĩ, Mộc Nhiên bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến. Có lẽ là theo bản năng mà Mộc Nhiên vội kéo tay áo của mình xuống, gom số khăn giấy bỏ vào sọt rác rồi mới đi ra ngoài. Cánh cửa nhà vệ sinh vừa mở cũng là lúc cánh cửa phòng được mở ra.

Thì ra là bà Thẫm!

Mộc Nhiên để ý thấy trên tay bà bê một khay thức ăn, khuôn miệng tươi cười mà nhìn cô:“Tiểu Nhiên con qua đây ăn ít gì đi. Sáng sớm nay Mộng Quân nó bận nên đến Thẫm Thị rồi, nó có bảo tối qua con thức khuya nên nhờ bác lên xem tình hình của con thế nào, con thấy có khỏe hơn được chút nào không?”

Nói rồi bà Thẫm đi thẳng đến cái bàn ở sofa đặt khay thức ăn xuống, bấy giờ bà mới kịp để ý nét mặt có chút tím tái của Mộc Nhiên, thấy Mộc Nhiên như che che giấu giấu gì đó mà vẫn rút người đứng im ở một góc.

Bà Thẫm đi đến chỗ của Mộc Nhiên, bấy giờ Mộc Nhiên mới sực tỉnh, cô nhìn bà có chút ái ngại, lòng lại có chút giễu cợt.

Nếu như anh ta thật sự quan tâm đến cô thì hà cớ gì tối qua anh đã lại hết lần này đến lần khác lăng mạ sỉ nhục cô đến như vậy?

Thẫm Mộng Quân anh đúng là nực cười!

Bà Thẫm hiện tại đang đứng trước mặt của Mộc Nhiên, bà vươn tay ra muốn nắm lấy bàn tay của cô nhưng rồi lại bị Mộc Nhiên hoảng hốt thu về, bày vẻ mặt né tránh.

Bà Thẫm có chút bất ngờ trước hành động của Mộc Nhiên, nhưng rồi cũng cố gắng ghìm xuống, bà không nắm lấy bàn tay của Mộc Nhiên nữa mà lần này bà chạm khẽ vào cánh tay của cô vỗ vỗ nhẹ:“Được rồi, bác không chạm vào tay con nữa, nào con qua đây ăn chút đi”