Mộc Nhiên dưới thân của Thẫm Mộng Quân có thể cảm nhận rõ ràng sự hung mãnh cứng rắn của anh, cảm nhận được sức mạnh dũng mãnh tăng trưởng sau mỗi lần đâm vào, nhưng lại chỉ có thể bất lực mà nghênh đón, nghểnh cần cổ nuột nà như thiên nga, cô không ngừng thở gấp.
“Đau…Đau quá…Ưm…Xin anh…Nhẹ…Nhẹ một chút đi mà…”
Thật cứng đầu!
Không phải Thẫm Mộng Quân anh đã nói rất rõ ràng rồi sao?
Cô vốn không có tư cách xin anh dịu dàng!
Đôi môi nhếch lên đầy ma mị, Thẫm Mộng Quân lui lại phía sau một chút kéo ra một khoảng cách rồi sau đó bỗng nhiên đâm mạnh một cái, Mộc Nhiên bị lần tập kích không hề báo trước này chọc cho tê dại, cả người mềm nhũn ra mất đi toàn bộ sinh khí, nhưng chẳng dừng lại ở đó bờ eo Thẫm Mộng Quân còn tiếp tục tăng lớn lực độ, một lần so với một lần càng thêm sâu, theo tốc độ quá nhanh khiến túi trứng liên tiếp va đập vào nơi giao hợp đến đỏ rực. Hoa h.uyệt mấp máy trào ra một đợt chất lỏng, lửa nóng của anh chôn sâu trong cơ thể cô bị tưới lên lớp dịch bôi trơn nóng bỏng, tốc độ ra vào lại càng nhanh hơn.
Đối với anh mà nói cô cũng chỉ là một kẻ làm ấm giường không hơn không kém!
Đêm nay, Mộc Nhiên cũng không rõ rất cuộc người đàn ông này đã lăn lộn cùng cô bao lâu. Trong màn đêm hỗn độn, mọi ý thức của cô đều đã trở nên rách nát, chỉ có thể ý loạn tình mê mà mυ'ŧ chặt lấy hung khí của đối phương đang tɧác ɭoạи không ngừng trong cô, rồi mệt mỏi mà thϊếp đi.
…
Ngày hôm sau từ trong đau đớn Mộc Nhiên thức giấc, mắt còn chưa nhòa đi lớp sương mờ, cô đã cảm nhận được còn có một thứ gì đó đè nặng ở eo mình. Tay day day hai mắt, cô nhìn xuống.
Là cánh tay của Thẫm Mộng Quân!
Đôi mắt ngạc nhiên mở to như sợ rằng mình nhìn nhầm, cô đưa tay véo vào bên má của mình một cái, rõ ràng cô cảm nhận được đau đớn, cô cũng đang rất tĩnh táo. Đây thật sự không phải là mơ!
Nhưng không phải người đàn ông này trong trí nhớ của cô cho dù là khuya cách mấy anh cũng sẽ không bao giờ qua đêm ở đây sao?
Hôm nay anh ngủ lại thế là có ý gì?
Suy tư một hồi, Mộc Nhiên khẽ gỡ bàn tay của Thẫm Mộng Quân ra khỏi người mình, mà ngờ đâu cô vừa chạm vào cánh tay của anh, trên đỉnh đầu đã truyền đến một âm thanh quái gỡ:“Vẫn còn đủ sức để đi sao?”
Giật nẩy người đôi mắt trong veo Mộc Nhiên ngước đầu nhìn lên người đàn ông đang ôm lấy mình, người cô bỗng dưng khựng lại trong giây lát, mi mắt cứng đờ không chớp…khuôn mặt này có cần phải đẹp đến mê người như thế không?
Mi mắt Thẫm Mộng Quân rũ xuống, vẫn còn đang ngái ngủ anh nhìn Mộc Nhiên, giọng khản đặt:“Nhìn đủ chưa?”
Trở về với thực tại, mi mắt chớp chớp, Mộc Nhiên rụt đầu về, dịu giọng ngập ngừng:“Tôi…Anh…Sao anh lại ngủ ở đây?”
Mày chau lại, Thẫm Mộng Quân xiết chặt lấy eo cô:“Nhà là tôi mua cô có ý kiến gì sao?”
Cô thì dám có ý kiến gì chứ? Nếu có cô cũng chẳng dám nói với anh. Anh là loại người gì cô còn không rõ sao? Anh vốn đâu thèm quan tâm đến những cảm xúc hay suy nghĩ của cô?
Mộc Nhiên cố dùng sức lùi người ra phía sau giữ khoảng cách với Thẫm Mộng Quân một chút, mi mắt rũ xuống:“Tôi không có ý đó”
“Vậy cô có ý gì? Nói tôi nghe xem!”
“Tôi…tôi chỉ muốn đi tắm thôi!” Cả người run rẫy, Mộc Nhiên tiện miệng liền nói bừa.
Ngờ đâu Thẫm Mộng Quân lại không do dự, ngược lại còn rất thản nhiên mà nói ra một câu thế này:“Vừa khéo tôi cũng muốn tắm”
Anh đang đùa đây à!
Nhận rõ ý đồ trong lời nói của người đàn ông này, lòng Mộc Nhiên lại bắt đầu run rẫy. Hôm nay tuyệt đối cô không thể để anh chạm vào mình thêm lần nào nữa:“Hay là anh tắm trước đi, tôi cảm thấy có chút không thoải mái, muốn ngủ thêm một lát”
Cô dám mở miệng từ chối anh sao?
Khuôn mặt Thẫm Mộng Quân vốn đã cao lãnh, lại không có chút cảm xúc, bấy giờ vì lời nói của cô mà khó chịu nên trông lại càng đáng sợ hơn.
Tay luồng xuống anh bóp mạnh vào bờ mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Mộc Nhiên một cái, miệng đầy hơi ấm phả vào vành tai cô cợt nhã:“Mệt sao? Vừa hay tôi biết một trò chơi rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó có thể khiến tinh thần con người ta cực kì thoải mái còn rất “sướиɠ” nữa. Cô có muốn “chơi” không?”
Cơ thể nhạy cảm Mộc Nhiên cả người run lên, môi cười giả tạo cô vội xua tay:“Không…Không cần đâu…Tôi bỗng thấy cơ thể của mình khỏe rồi…Cơ thể rất nhiều năng lượng…Tràn trề sức lực…”
Môi bạc nhếch lên cười khẩy Thẫm Mộng Quân đưa tay vân vê sống lưng của Mộc Nhiên:“Kẻ nói dối phải trả giá”