Tiểu Băng, Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

Chương 1: Tiểu Băng , đến lúc tỉnh dậy rồi.

Thân hình cao lớn ngồi yên vị trên chiếc ghế sopha màu kem , đôi chân thon dài vắt lên chân còn lại , hai tay anh chắp lại đặt lên đầu gối nhàn nhã hỏi lại một lần nữa :“Gả con gái ông cho tôi hoặc là , Bạc thị chịu kết cục sụp đổ”

Bạc lão gia tuy tuổi đời chênh lệnh với người đàn ông phía đối diện mình đến cả chục năm , vậy mà vẫn không thoát khỏi lép vế , hai vai run rẩy , trên trán dần túa ra mồ hôi hột.

Bạc thị là cơ nghiệp tận ba đời của gia tộc Bạc gia , kể từ khi ông lên nắm quyền đến nay vẫn luôn lớn mạnh , lại không hiểu vì sao chỉ sau một đêm các nhà đầu tư liên tục rút vốn khiến các dự án buộc phải tạm ngưng .

Bạc Triệu hay cũng chính là chủ tịch của Bạc Thị đang vô cùng đau đầu về vấn đề này , không ngờ Liêu Kính Phong , chủ tịch trẻ tuổi của một công ty đứng đầu toàn quốc lại ngỏ ý muốn giúp đỡ với điều kiện là liên hôn.

Ônh ta rốt cuộc không biết mục đích của cậu thanh niên trẻ tuổi tài giỏi này là gì khi yêu cầu liên hôn với con gái ông , một đứa nhỏ không may gặp tai nạn đã mất ý thức đến tận nửa năm mà chưa tỉnh dậy.

Bạc Triệu nhìn Liêu Kính Phong dường như không có ý trêu đùa nhưng vẫn là không tin mà hỏi lại :“Liêu tổng , cậu chắc chứ? Con gái tôi…”

“Nhiều lời , một là có hai là không” Thư kí kiêm trợ lý của Liêu Kính Phong đứng ở phía sau lạnh tanh cắt ngang.

Lời còn chưa thoát ra khỏi miệng ông ta đã phải nuốt hết xuống , nếu dự án lần này không được thực hiện có khi còn dẫn đến nguy cơ phá sản.

Bạc phu nhân ngồi một bên kích động ông ta :“Bạc lão gia , ông mau đồng ý đi nếu không toàn bộ Bạc gia chúng ta sẽ sụp đổ , dẫu sao con bé cũng đã hôn mê lâu như vậy , nói không chừng không thể tỉnh dậy nữa”

Nghe vậy Bạc Triệu có hơi tức giận nhưng lại chưa bao giờ lớn tiếng với vợ , chỉ nhỏ giọng trách móc :" Bà đừng có ăn nói linh tinh"

Liêu Kính Phong ngày hôm nay chịu qua đây để đàm phán đã là quá tốt , cho dù mấy người bọn họ có ngang nhiên đến bắt con gái của ông ta đi thì ông cũng chỉ có thể đứng nhìn mà không làm được gì.

Huống hồ lần này gả con bé đi lại cứu vớt được cả cơ nghiệp , có khi con bé còn được chuyển đến một môi trường tốt hơn để điều trị .

Bạc Triệu dù đã có quyết định nhưng vẫn còn hơi mông lung , mạnh dạn đưa ra một yêu cầu nhỏ nữa :“Tôi có một điều kiện…”

Thư kí của Liêu Kính Phong cũng chính là Tử Thiêm có chút mất kiên nhẫn :“Ông được voi đòi tiên sao…”

Cánh tay của Liêu Kính Phong dơ lên chặn Tử Thiêm lại , lạnh lùng nhìn Bạc Triệu :“Nói”

Bạc Triệu thở ra một hơi nhẹ nhõm , nơm nớp nói :“Tôi đồng ý gả tiểu Băng qua đó với điều kiện , con bé phải được bảo đảm an toàn”



Bạc Băng được đưa đến hoa viên Liêu gia tiếp tục điều trị , dưới quyền uy của Liêu Kính Phong , anh ta ngang nhiên cưới được Bạc Băng một cách hợp pháp về nhà dẫu cho cô còn đang hôn mê.

Liêu Kính Phong đứng phía sau lưng Hàn Thiên Vũ , nhìn anh ta bắt mạch cho cô lại hỏi :“Sao rồi?”

Hàn Thiên Vũ buông Bạc Băng ra , quay người lại nhìn Liêu Kính Phong nói một cách nghiêm túc :“Cô ấy có vẻ không muốn tỉnh dậy . Có tỉnh dậy hay không còn dựa vào bản thân cô ấy cho phép”

Anh ta đứng dậy vỗ vỗ vảo bả vai Liêu Kính Phong :“Cậu chắc muốn nhìn thấy bộ dạng của cô ấy sau khi tỉnh dậy chứ?”

Liêu Kính Phong giữ im lặng mất một lúc sau mới nói :“Cho dù cô ấy có là ai cũng chỉ có thể là của tôi”

Hàn Thiên Vũ cúi người xách túi dụng cụ lên , nói thêm một câu nữa :“Cố chấp quá , người đau khổ vẫn là cậu”

Dứt lời anh ta lắc đầu rời đi , mà Liêu Kính Phong nửa cái quay đầu cũng không ngoảnh lại , thân hình anh thẳng băng , hai tay đút vào túi quần nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh có chút tiều tụy nhưng cũng không làm mất đi sự xinh đẹp.

Lúc này anh mới di chuyển bước chân tiến lại cạnh giường nơi cô đang nằm , ngồi lên chiếc ghế mà Hàn Thiên Vũ vừa ngồi nắm lấy tay cô áp lên má mình , biểu cảm có chút bất lực cũng có chút đau lòng .

Giọng anh khàn khàn trầm thấp vang trong đêm trong căn phòng tĩnh mịch :“Tiểu Băng , đến lúc tỉnh dậy rồi”