Bánh xe Sweptail của hãng Rolls-Royce dừng lại ở cửa chào đón khách của nhà hàng nổi tiếng. Mọi người xung quanh thì bàn tán sôi nổi về gia đình rất đỗi hoàn mỹ này của Tuyết Vi.
Một cô phục vụ nọ nói với cô bạn phục vụ làm cùng mình ở bên cạnh:
- Nè, cô biết không. Gia đình vừa mới bước vào kia chính là Đường gia. Tôi có nghe được quản lý nói chuyện rằng hôm này phải phục vụ thật chu đáo không thì cuốn xéo lúc nào không hay.
Cô bạn phục vụ bên cạnh nghe xong liền nói:
- Đúng là nhiều tiền thích thật. Cô nhìn thấy con xe mà họ đi không… Chúng ta chỉ làm xước nhỏ cũng không có tiền chả đủ.
Lúc này có một cô phục vụ khác chen vào cuộc nói chuyện:
- Hai người có nhìn thấy cô bé đi vào đây không? Chính là con gái duy nhất của Đường gia. Chao ôi, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy được chăm sóc kĩ càng ra sao. Cô ấy vừa lướt qua tôi mà tôi còn nhìn thấy rõ cả tơ máu trên má của cô ấy cơ mà.
Rồi họ bàn tán sôi nổi, dần đã thành tin Tuyết Vi có bệnh. Quản lý thấy mấy cô gái không chuyên tâm vào làm việc, thì nghiêm mặt ra nhắc nhở:
- Mấy cô lo mà làm việc cho tốt đi, nếu không bị đuổi lúc nào thì đừng trách tôi.
Vào trong nhà hàng Mirazru cao cấp nổi tiếng bậc nhất tại Pháp.
Trong nhà hàng thiết kế theo phong cách hơi hướng phương Tây. Bố cục gang màu chủ đạo là trắng và vàng. Thiết kế có chút giống Hy Lạp. Trần nhà vô cùng cao, trên có gắn chùm đèn sáng pha lê màu vàng có ánh cam vô cùng đẹp mắt. Ở đây có 3 tầng, tầng thứ 1 là dành cho khách thường đến đây ăn - gọi là khách thường thôi chứ vẫn phải là người có tiền mới dám đi vào nhà hàng này, có rất nhiều bàn ăn xếp cách nhau tầm 6m; tầng 2 là tầng cho các cặp tình nhân - trên đây cũng có xếp bàn cách nhau như tầng một nhưng có thêm cả phòng ăn riêng cho hai người được riêng tư; còn tầng 3 chính là để dành cho những ông “mặt lớn” đến ăn nên được chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Căn phòng riêng trang trí vô cùng bắt mắt. Chiếc bàn ăn gỗ to trải dài giữa phòng, đứng hai bên là đội ngũ phục vụ bên cạnh. Chưa kể đến việc tất cả đồ ăn của nhà hàng sẽ được trực tiếp nấu trên đấy có che qua một tấm kính cho những người ăn có thể được phép nhìn họ nấu nướng ra sao.
Tuyết Vi được ông Đường dắt tay những vẫn tung tăng nhảy nhót. Có vẻ cô nàng rất thích nhà hàng này. Tuy gia đình có tiếng trong nước lẫn ngoài nước, cho cô đi đây đó khắp nơi, thấy nhiều thứ đẹp mắt, nhưng vì tính trẻ con nên cô gặp gì vẫn mắt mở to tròn khen mọi thứ đều đẹp.
Nhân viên phục vụ đưa họ lên tầng 3 bằng thang máy. Đến nơi đã có sẵn người chờ để mở cửa bước vào.
Khi vào trong cô bé có hơi do dự, nép sau người cha của mình. Lục Quân thấy vậy nhẹ nhàng dỗ dành con bé:
- Vi Vi ngoan, không phải con thích ăn bánh sao… Hai cô chú đó có mua cho con nhiều bánh lắm đó. Vi Vi của ta ngoan đi vào nhé.
Cô bé ngước lên nhìn cha mình, ánh mắt long lanh tròn xoe nói:
- Vi muốn ăn bánh a… nhưng… nhưng mà Vi không muốn ăn cùng họ đâu.
Cô nói mà mặt vô cùng nhiều cảm xúc, chu môi làm như vô cùng bất mãn. Ông cũng hiểu được tính con mình, nhưng vừa mới định an ủi con gái thì hình ảnh người phụ nữ vô cùng quý phái ập tới. Bà ta có vẻ được chăm sóc vô cùng kĩ càng nên dù đã gần 50 tuổi nhưng nhìn vô cùng trẻ, giống như Đường phu nhân được chăm sóc vậy đó.
Bà nhìn cô bé đang nói chuyện với cha nó thì cười dịu dàng xoa đầu cô bé nói:
- Con là Tuyết Vi đúng không? Ta giới thiệu một chút nhé, ta tên là Bạch Sơ Tranh - Nói xong bà quay ra chỉ về phía người đàn ông bên bàn ăn rồi nói tiếp - Người kia chính là chồng ta Âu Dương Phong. Con đừng sợ, ta không làm gì hết. Nghe nói Tuyết Vi rất thích bánh kem đúng không? Ta có chuẩn bị cho con vô cùng là nhiều bánh kem, có cả vị dâu này, vị chocolate này, vị matcha… hừm… Còn nhiều vị khác nữa, Tuyết Vi có muốn ăn không?
Cô vốn đã ham mê bánh ngọt bây giờ lại bị dụ dỗ bằng những vị mà cô muốn, bảo sao cô không bị dụ dỗ cho được. Cô nhìn Âu Dương phu nhân - Bạch Sơ Tranh bằng con mắt sáng ngời long lanh vô cùng nói:
- Cô cho Vi nhiều lắm sao… Vi muốn ăn thật nhiều, thật nhiều bánh kem a.
Vừa nói cô vừa đưa tay lên từ trên cao xuống biểu hiện là vô cùng nhiều. Âu Dương phu nhân thấy hành động đáng yêu của cô thì vuốt má cô nói:
- Ừm, có nhiều lắm cho Vi Vi ăn thoải mái thì thôi. Vậy Vi Vi có muốn vào ăn không?
Cô nàng thấy vậy nhanh chân chạy vào trước cả cha mẹ cô và Âu Dương phu nhân. Nhưng vừa mới bước vào bàn đập vào mắt cô là người đàn ông đã lớn tuổi. Cỡ như cha cô nên khiến cô e sợ định quay đầu chạy nhưng đằng sau là 3 người đang đi vào, đằng trước lại là người đàn ông này. Chưa để cho con bé nghĩ Âu Dương Phong liền đến gần cô nói:
- Con đừng sợ, ta không làm gì hết. Không phải con thích bánh kem sao… Nào lại đây, trên bàn có nhiều bánh ngon lắm.
Tuy ông đã cười khiến khuôn mặt bớt chút lạnh lùng, nhưng khí chất bao nhiêu năm trên thương trường của ông làm Tuyết Vi vẫn e ngại.
Thấy cô bé vẫn chưa chịu chuyển động vẫn cứ đứng im như vậy, ông đành liếc nhìn ba người lớn đang đứng đằng sau cô. Ai cũng che miệng cười vì một người đàn ông lạnh lùng có tiếng như ông bây giờ đang dỗ dành một cô bé bằng nụ cười có chút “quái gở” của mình.
Âu Dương phu nhân thấy ánh mắt cầu cứu từ chồng mình đành đến bên Tuyết Vi nói:
- Vi Vi đừng sợ nha con. Đây là chồng ta. Ông ấy rất thích con.
Đường phu nhân thấy vậy cũng nói đỡ thêm câu:
- Vi Vi con thích bánh kem mà đúng không? Bác ấy chính là người mua những chiếc bánh này. Con phải cảm ơn bác ấy biết chưa?
Cô bé ngơ ngác, đờ đẫn một hồi lâu rồi có vẻ như đã hiểu và nói:
- Vi muốn ăn bánh a, bác đã mua sao? Vi rất thích bánh kem. Vi sẽ thích luôn người mua bánh nữa. Hì.
Cô bé ngây thơ nở nụ cười với ông bác này của cô. Cả 4 người khi nghe cô nói xong ai nấy đều cười vui vẻ. Âu Dương Phong thấy cô nói vậy liền nói:
- Vi Vi thích ta như vậy liệu có thích con trai ta không?
Thấy Tuyết Vi đờ đẫn đã lâu mà không trả lời thì Đường phu nhân liền nói đỡ:
- Thôi chúng ta vào bàn ngồi nói chuyện rồi ăn nhé.
Thấy vậy cả 4 người ngồi vào bàn nói chuyện rôn rả. Xong vẫn không quên nhiệm vụ chính ngày hôm nay. Ông Đường nhìn cô con gái đang đăm chiêu ăn bánh rồi thi thoảng lại nhìn đầu bếp nấu ăn, nói:
- Vậy không biết thằng bé đâu rồi nhỉ?
Ông nói rồi sắc mặt Âu Dương Phong lại lạnh đi, nói:
- Thằng bé sắp tới rồi hai người đợi thêm một chút nữa nhé.
Ông vừa cười vừa nói nhưng trông lòng ông bây giờ thật muốn nện cho thằng oắt con nhà ông một trận. Ông liếc sang thư ký của mình nói thì thầm không để ai biết.
Tầm khoảng 15 phút sau, một chiếc xe Veneno Roader của hãng Lamborghini phóng xe nhanh tới.
Những người trong bàn ăn đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên cánh cửa phòng ăn mở ra. Bước vào là người đàn ông vô cùng cao lớn, anh mặc chiếc vest Diamond Armor của Thụy Sĩ. Có gắn phụ kiện là một chiếc ghim làm bằng kim cương. Tay trái đeo chiếc đồng hồ Rolex Swiss Made. Đi thêm độ giày đen quả thật bá đạo, cùng với khí thế của anh khiến Tuyết Vi rụt lại vào người Đường phu nhân.
Nhưng bên cạnh anh còn có một người phụ nữ khác. Cô ta mặc bộ váy đỏ cúp ngực màu đỏ đô bó sát làm rõ vòng một căng đầy của cô.
Ông Âu Đương vô cùng tức giận. Mắt ông hiện lên sự chết chóc. Nhưng anh chả quan tâm chỉ kéo ghế cho cô rồi ngồi xuống.
Cô ta ngồi xuống ghế không coi ai ở đây ra gì mè nheo với anh:
- Thần à người ta sợ quá, hay mình đi chỗ khác đi anh.
Anh quay lại nhìn cô với vẻ cưng nịnh xoa đầu cô nói:
- Đợi anh xử lí nốt chuyện ở đây rồi đưa em đi.
Âu Dương Phong quả thực mức chịu đựng có giới hạn nên đã đập bàn đứng dậy nói:
- Thằng nghịch tử nhà mày… mày muốn tao tức chết mới vừa lòng mày à.
Vẫn điệu bộ bất cần, hống hách anh chỉ nhún vai coi như đã nghe. Ông thực sự không chịu nổi được nữa. Âu Dương phu nhân đứng lên đưa ông cốc nước để làm ông bớt nóng. Vì thấy ông tức giận, Tuyết Vi thấy sợ hãi ôm chặt lấy mẹ mà nước mắt đã trào ra ngoài. Bà đành dỗ dành Tuyết Vi ôm chặt cô vào lòng. Đường Lục Quân thấy vậy liền nói:
- Âu Dương thiếu gia lâu rồi không gặp đã lớn thật rồi.
Anh nhìn ông gật đầu nói:
- Chào chú.
Không nói thêm bất cứ lời nào làm bầu không khí ngượng nghịu hết sức. Để phá bỏ bầu không khí này Âu Dương phu nhân liền cười nói về phía Tuyết Vi:
- Vi Vi à, hôm nay bác giới thiệu vơi con đây là con trai bác - Âu Dương Ngạo Thần. Hồi bé thằng bé và con có gặp nhau vài lần rồi đó.
Nghe bà nói vậy Tuyết Vi ngẩng đầu đôi mắt đỏ hoe, hai má phúng phính hồng lên vì khóc nhiều vẫn vương nước mắt trên má. Cô nhìn bà rồi nhìn người đàn ông mới đến. Anh thậm chí còn chả nhìn cô lấy một lần. Cô nhìn anh xong liền nói:
- Vi không thích đâu. Vi muốn về nhà. Chú Phong hung dữ lắm a, Vi sợ.
Thấy cô bé nói vậy tất cả ánh mắt dồn hết về Âu Dương Phong. Ông bèn cười để làm dịu lại:
- Ai za… Bác không cố ý làm Vi Vi sợ đầu. Bác xin lỗi Vi Vi nha. Để chuộc lỗi Vi Vi nên bác sẽ mua cho Vi Vi một con gấu bông mới chịu không?
Nghe thấy vậy, tay ôm chặt lấy người mẹ liền rời ra nhảy cẫng lên cười, nói:
- Thật sao? Bác mua cho Vi sao? Thích quá đi, từ giờ Paul sẽ có thêm bạn mới rồi.
Thấy con bé vui vẻ như vậy 4 người đều đỡ đi phần nào. Chỉ riêng cô ả kia đang tức giận, nói giọng ẻo lả với anh:
- Thần, người ta cũng sợ chứ bộ. Hay chúng ta đi đi làm phá hỏng bầu không khí của của ai đó rồi kìa.
Lúc này anh đang nheo mắt nhìn về phía cô bé đang cười vui vẻ vô cùng. Nghe thấy Diệp Thanh Thanh nói như vậy anh quay lại xoa đầu cô nói:
- Đợi anh xử lý xong sẽ đưa em đi du lịch chịu không?
Cô ta vui vẻ ngay lập tức dụi đầu vào tay anh. Anh nói rồi ngoảnh lại nhìn mấy người bọn họ đang vui vẻ vì thấy Vi Vi cười nói. Bấy giờ, Âu Dương Phong nghiêm mặt lại nói:
- Không đùa nữa chúng ta vào chủ đề chính của hôm nay đi.
Ai nấy đều đã nghiêm túc lại riêng chỉ có Tuyết Vi. Cô ôm chú thỏ Paul vào lòng ngắm nhìn chú đầu bếp đang nấy nướng vừa nhìn vừa cười…
________________________________
Cảm ơn nhưng ai đã chịu khó đọc đến chương này của mình😥