Kiếp trước, ta là công chúa của Hồng Nhạn nhất tộc chí cao vô thượng, nhận hết sủng ái, ta cùng phụ vương và mẫu phi của ta sống ở vùng đất phúc 7 màu – Tại Thủy Nhất Phương. Ở đây, ta trải qua cuộc sống không buồn không lo, mỗi lần đến đây, đều có thể nghe được tiếng cười trong trẻo vui vẻ của ta.
Tại Thủy Nhất Phương linh khí dồi dào, thiên địa vạn vật, chỉ cần là điểu tộc, phàm là có linh thức, cũng sẽ tìm, đã tìm đến nơi này.
Mà phụ vương cùng mẫu phi của ta cũng rất hiền hòa, bọn họ tận lực vì những điểu tộc kia an bài đất tu luyện, thậm chí còn đem giọt sương Thanh Phong mà ngày thường Hồng Nhạn nhất tộc hứng được tặng cho bọn họ..
Cho nên, trong trí nhớ của ta, Tại Thủy Nhất Phương đi vào là điểu, ra đi trên căn bản đều là người có cánh dài. Bởi vì ta đã từng thấy qua loài người, cho nên vì để phân biệt, ta gọi những điểu tộc hóa hình này là điểu nhân.
Từ điểu biến thành điểu nhân, lúc mới bắt đầu tu luyện là quan trọng nhất, bước trọng yếu nhất, một khi thuận lợi hoàn thành, có nghĩa là về sau tu luyện càng dễ dàng thành công, mà bình thường tướng mạo điểu nhân cũng được quyết định bởi ban đầu thu hoạch linh khí bao nhiêu…
Tại Thủy Nhất Phương linh khí tràn đầy, tướng mạo điểu nhân tự nhiên cũng sẽ không tầm thường, cho nên biến chuyển thành công này làm bọn họ cảm thấy cực kỳ hưng phấn, cái loại vui vẻ đó, nụ cười xuất phát từ nội tâm không ngừng khiến ta cảm thấy càng thêm hạnh phúc. W𝘦b đọc 𝘯ha𝘯h 𝐭ại ﹏ T r𝑈𝐦Tr𝐮yệ𝘯﹒v𝘯 ﹏
Đúng vậy, loại cảm giác hạnh phúc này ước chừng kéo dài gần ba ngàn năm..
Cho đến, một ngày nào đó…
Khi ta cũng hóa thân thành điểu nhân, ta vội vã hướng Lệ Kính Hồ bay đi..
Lệ Kính Hồ yên ả không có chút gợn sóng, mặt hồ tựa như kính, gần ba ngàn năm, ta mỗi lần bay qua Lệ Kính Hồ, cũng sẽ theo bản năng đi xuống nhìn quanh, trên mặt hồ cũng hiện ra dáng người ưu nhã mầu thuần trắng bay lướt qua, đã sớm xâm nhập đầu óc của ta, ở trong ý thức của ta, ta chính là một con nhạn trắng ưu nhã vui vẻ.
Ta rất ngạc nhiên sau khi biến thành điểu nhân, dung mạo của ta có nhiều biến hóa…
Trên trán giống như rủ xuống bảo thạch màu đỏ, mái tóc màu đen thật dài xõa ở sau lưng, theo dáng người bay lượn trên không trung lay động bay múa, lông chim màu trắng lúc này biến thành một bộ váy dài vừa người, chỉ là có vài chỗ hình như không có che hoàn toàn, tỷ như cánh tay của ta cùng phần bụng, còn có phần bắp chân từ đầu gối trở xuống cùng với hai bàn chân, cũng không có chút gì che bên ngoài..
Da trắng nõn nà, mày tựa viễn sơn.
Dung mạo của ta khiến ta nghĩ đến một câu nói như vậy, mà những lời này, ta cũng không nhớ được nghe qua lúc nào. Dù sao lúc này ta cứ như vậy nghĩ tới..
Chẳng qua là khiến ta trong lúc nhất thời giật mình chính là, bên tai ta cũng đồng thời nghe qua một câu ca ngợi như vậy của..
Chậm rãi, mang theo vẻ mặt nghi ngờ, ta quay người lại….
Bên Lệ Kính Hồ, có một vị tuấn mỹ mặc áo bào như lửa đỏ bị gió thổi bay phất phới, giữa mái tóc đen của hắn cũng mang theo chút đỏ (hắc.. dân tình kêu ‘2 – lai’ đóa hở? nam tử h mô đen qúa nha =))))), cả người như có một loại ngọn lửa, khí thế tựa như muốn thiêu đốt hết thảy…
Ta có chút ngốc lăng, thành thật mà nói, trừ sau khi hóa thành hình người chỉ có phụ vương thủy chung ôn hòa như ngọc kia của ta, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ai tuấn dật như vậy, toàn thân của nam tử cũng lộ ra sức quyến rũ cùng hấp dẫn…
Vì vậy, mặt của ta có chút nóng, Lệ Kính Hồ sẽ không nói dối. Ta nhìn thấy màu hai gò má của ta cùng hồng bào trên người hắn không sai biệt lắm..
Sau lần đầu gặp mặt, hắn cứ như vậy biến mất…
Ta, có chút mất mát..
Nhưng mà, ta cuối cùng cảm thấy hắn nhất định sẽ lại xuất hiện…
Ta bắt đầu chú ý tới đồ trang điểm của mẫu phi ta, nhưng là ta không dám len lén sử dụng phấn thơm trong hộp trang điểm của người, vì vậy lúc đầu ta thường ghé rừng đào của Tại Thủy Nhất Phương, hái một ít cánh hoa đào, cũng đem những cánh hoa tản ra hương thơm dìu dịu này vò nát, dùng nước vẽ loạn lên người.
Mỗi một lần, ta đều sửa soạn sạch sẽ, thơm mát, sau đó mang theo hi vọng bay tới Lệ Kính Hồ chờ đợi, mặc dù mỗi lần đều là thất vọng mà về, nhưng trong lòng tín niệm cùng mong đợi thủy chung không thay đổi..
Rốt cục, khi mặt trời ở Tại Thủy Nhất Phương lại một lần nữa muốn chìm vào Lệ Kính Hồ, ta thất vọng mở rộng đôi cánh màu trắng, đang muốn rời đi.
“Đợi ta đã lâu rồi!?” Một câu đơn giản thanh âm lại mang theo cực độ cuồng ngạo vang lên, ta chợt quay đầu, trong mừng rỡ mang theo một tia ngượng ngùng, còn có một tia oán giận, còn có một tia đối với giọng điệu của hắn không phục, ta nhanh chóng thu liễm vẻ vui sướиɠ trên mặt, bĩu môi trả lời: “Ai nói ta chờ ngươi!? Ta đang ngắm mặt trời chiều ngã về tây.”
Hồng bào nam tử khóe môi khẽ cong, tà mị cười một tiếng, bước đến gần ta, ta rõ ràng nghe được thanh âm trái tim nhỏ của mình loạn chiến..
Có chút mất mặt! Cảm giác mình tại sao có thể như vậy!?
Nhưng là còn nhiều hơn một loại ngọt ngào..
Nhìn hắn từng bước bước một hướng về phía mình, trong con ngươi đen nhánh cũng hiện lên bộ dáng của ta, hắn cứ như vậy đứng cách một khoảng gần ở trước mặt của ta, trên người tản ra 1 cổ hương vị cỏ cây nhẹ nhàng khoan khoái khiến ta cảm thấy có chút say mê..
”Vậy ngày mai, ta cùng ngươi ngắm mặt trời mọc đi!” Giọng nói trầm khàn khàn, giống như cọng lông chim nhẹ khẩy vào lòng ta, ta cái gì cũng không biết, trong não chỉ còn lại hình ảnh màu hồng quang bao trùm xuống cả ngọn núi.
Lòng của ta, vì hắn mà luân hãm!