Đế Bản Bạc Hạnh

Chương 5-2: [ Hạ]

[..]

Trong ngự thư phòng trống vắng, Đông Phương Diệu cao ngạo đứng trước cửa sổ, thật lâu cũng không hoàn hồn.

Chưa đáp lại lời của Lão Tam,nhưng hắn cũng đã hiểu được một vài phần.

Hồi tưởng lại đêm hôm qua đã có vài lời lạnh nhạt với Tố Quyết, hắn cả kinh, một thân toát ra mồ hôi lạnh.

Tố Quyết tính tình luôn luôn ôn hòa bình tĩnh, rất ít khi cùng hắn xung đột, cho dù thời điểm năm đó hai người đối địch nhau, ý kiến không hợp, cũng sẽ kiên nhẫn phân tích đạo lý cho hắn hiểu, chưa bao giờ có ý muốn hơn thua hay dùng những từ ngữ khắc nghiệt đối chọi gay gắt với hắn.

Nhưng hắn lại ghen tị với người kia mà nói những lời đả thương nàng, còn nổi giận không để ý tới nàng, thậm chí khi rời giường cũng không quay đầu liếc nhìn nàng một cái.

Tối hôm qua hai người đều không ngủ được, Tố Quyết khi ngủ cũng như lúc tỉnh hắn đều biết, hắn biết Tố Quyết không có ngủ, cả một đêm chỉ có nằm thẳng tắp.

Mà khi hắn đứng lên, ngay cả một câu an ủi cũng không có, để mặc cung nhân hầu hạ mặc xiêm y, liền mang theo cơn giận còn sót lại đi thượng triều.

Nếu Tố Quyết thực sự bị hắn chọc giận, không biết nàng lại có suy nghĩ một lần nữa ra đi không một lời từ biệt với hắn, rời cung trốn đi hay không……

Đông Phương Diệu ở ngự thư phòng âm thầm rối rắm, mà Tần Tố Quyết ở Triều Minh Cung tâm tình cũng đang rối như tơ vò.

Hồi tưởng lại lúc hắn dậy sớm, thân ảnh nam nhân kia chán nản rời đi, đáy lòng nàng cũng hiểu được một phần.

Thực sự có phải hay không nàng hơi quá đáng rồi, ỷ sự yêu thương cùng áy náy của hắn đối với nàng, một lần lại một lần khiêu chiến với tình cảm của hắn?

Lần này hồi cung, hắn thủy chung ở trước mặt nàng tư thế cẩn trọng, dè dặt cẩn thận đón ý nói hùa theo những điều nàng yêu thích, thân là một đế vương, có thể làm đến như thế, đã là không dễ dàng.

Nếu không có đại sư huynh, nàng cùng Diệu chính là một đôi thần tiên quyến lữ phi thường hạnh phúc, nhưng là……

Nghĩ đến đại sư huynh đã phải chết oan, Tần Tố Quyết lại không nhịn được toát ra vẻ mặt áy náy.

Thị phi phải trái, làm sao chỉ cần một câu đúng sai là có thể giải thích tất cả?

Diệu chính là phải làm chuyện hắn nên làm, cho dù hắn không làm, cũng sẽ có người làm, mỗi người đều có lập trường của riêng mình, Diệu không sai, đại sư huynh không sai, như vậy ai mới là người sai?

Nàng khẽ thở dài, bỗng nhiên ngửi được một trận nồng nặc mùi rượu.

Bức rèm che bị xốc lên trong khoảnh khắc, chỉ thấy người kia bộ pháp bất ổn đi thẳng về phía mình.

Hắn uống rượu?

Tần Tố Quyết ngẩn ra, mắt thấy dáng đi bất ổn của hắn sẽ ngã sấp xuống, nàng vội vàng tiến lên, một tay đỡ lấy hắn.

“Tố Quyết……”

Hắn đem thân thể của nàng ôm vào trong lòng, thoáng chốc trong hơi thở tràn đầy mùi rượu, bị nghẹt thở khiến nàng khẽ nhíu mày.

“Nguyên lai nàng vẫn còn ở đây, may mắn, may mắn nàng còn ở đây.” Đông Phương Diệu si ngốc cười, hai tay không tự chủ được dùng sức buộc chặt,“Nếu nàng đi rồi, ta sẽ hối hận muốn chết.”

Nghe vậy, ngực nàng tê rần, không nhịn được nói:“Chàng say rồi, nằm xuống giường trước đã.”

“Không, ta không có say, nếu nhất định là say, thì chỉ có trái tim của ta đã say, mà nó ở nơi này.”

Đông Phương Diệu so với chính mình,thân thể đứng thẳng lung lay khẽ động, cúi đầu nhìn Tố Quyết.

“Đêm qua ta chọc giận nàng, ta sợ nàng không để ý tới ta mới sai Tường Quý lấy rượu cho ta có thêm can đảm, như vậy mới có thể nói ra được, ta sợ khi ta tỉnh lại sẽ không dám cùng nàng nói chuyện, chỉ có say, mới có dũng khí nói ra. Tố Quyết……Nàng nội tâm hối hận, đối với Sở Tử Nặc là áy náy, hết thảy những điều này đều là do ta gây lên, nếu không phải ta, sẽ không có khúc mắc của nàng hôm nay, nói tới nói lui, người bị trừng phạt nên là ta, mà không phải nàng.”

Hắn vô cùng mềm nhẹ vuốt ve mặt nàng, khẽ cười,“ Tội này là của ta, hãy để ta gánh vác, hãy thử buông tha chính mình, không cần phải sống như vậy nữa,sẽ rất mệt, nàng như vậy, ta rất đau lòng, nàng hiểu không?”

Tần Tố Quyết cả thân mình đình trệ, khẽ nhìn hắn, đáy lòng khó nhịn sự chua xót, không thể khống chế, nước mắt khẽ tràn ra.

Đông Phương Diệu thấy vậy, chậm rãi cúi đầu, từng chút từng chút, hôn đi nước mắt ở hai bên má nàng.

“Đừng khóc, còn nhớ rõ không? Trước khi ta đăng cơ đã từng nói qua, một ngày kia nếu ta lên làm hoàng đế, nhất định cho nàng những ngày hạnh phúc.Cửa ải khó khăn đó ta còn không sợ, duy chỉ có nước mắt của nàng, sẽ làm cho tâm tư của ta đau nhói. Tố Quyết, ta muốn làm cho nàng vui vui vẻ vẻ làm thê tử của Đông Phương Diệu, cho dù hiện tại không thể, ta cũng sẽ đem hết toàn lực giúp nàng thoát khỏi một thân tội nghiệt kia.”

“Diệu……” Tần Tố Quyết gắt gao ôm hắn, khóc rống thất thanh.

Đông Phương Diệu khẽ nâng cằm nàng, ôn nhu nhất nhất hôn lên nước mắt của nàng, khóe mắt, đôi má, môi, hắn trìu mến vừa hôn, bàn tay to cũng chậm rãi xoa nắn bộ ngực của nàng, làm cho nàng một trận run rẩy.

Hắn một tay ôm nàng lên long sàng,thân thể tinh tráng bao phủ trên người nàng, dụ dỗ nàng vì chính mình nở rộ……

Ban đêm triền miên tràn ngập ngọt ngào vô tận, thời điểm Tần Tố Quyết nặng nề thϊếp đi,trong lòng Đông Phương Diệu không khỏi trào lên một niềm hạnh phúc khôn kể.

Hắn biết Tố Quyết trong lúc nhất thời không thể buông được chuyện kia, nhưng nàng đã thử nhận cảm tình của hắn.

Cãi nhau thực là hao tổn tinh thần nhất, nếu không phải lão Tam mắng hắn kịp thời, làm hắn tỉnh ra, hắn không biết mình sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt này đến khi nào.

Đúng lúc này, long sàng đột nhiên một trận lung lay.

Đông Phương Diệu cùng Tần Tố Quyết đều là người tập võ, gió thổi cỏ lay đều sẽ làm cho bọn họ cảnh giác.

Người đang lơ mơ ngủ đột nhiên trợn mắt, lẳng lặng quan sát động tĩnh chung quanh.

Hắn cũng ngây ra một lúc, nàng bị bừng tỉnh, đáy lòng một trận đau xót.

“Vừa mới có phải hay không có một chút chấn động?”

Đông Phương Diệu gật đầu, nhìn thần sắc nàng mệt mỏi, ôn nhu nói:“Ngủ đi, không có việc gì, lát nữa ta sai Tường Quý đi xem có chuyện gì xảy ra.”

Tần Tố Quyết mệt mỏi cực kỳ, gật gật đầu, đem mặt chôn vào trong lòng hắn, nặng nề ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm, khi trời vừa tờ mờ, chợt nghe Tường Quý bẩm báo ở bên ngoài .“Vạn tuế gia, An Phong thứ sử phái người cấp báo, nói An Phong nửa đêm ngày hôm qua xảy ra động đất……”

Nghe vậy, Đông Phương Diệu sợ hãi. Chẳng lẽ đêm hôm qua chính là trận động đất đó?

Vừa mới tỉnh lại Tần Tố Quyết cũng bị tin tức này làm cho phát hoảng. Tối hôm qua nàng chỉ cảm thấy lay động một chút, nhưng An Phong cùng kinh thành cách nhau ít nhất cũng phải vài trăm dặm, nếu ngay cả kinh thành cũng có thể cảm nhận được chấn động, như vậy An Phong……

“Tố Quyết, nàng nằm thêm một lát nữa đi, ta đi thượng triều, nghe xem các đại thần nói như thế nào.” Đông Phương Diệu vội vàng đứng dậy, đơn giản chải vuốt một phen, liền vào triều.

Trên đại điện, rất nhiều đại thần đều nói đến chuyện động đất đêm hôm qua.

Không lâu, thứ sử An Phong cùng thị vệ đến thái điện, đem tình hình An Phong một năm nay cấp báo.

Nghe xong, chúng đại thần đều có chút khϊếp sợ. Hoài Châu huyện vừa mới phát sinh thiên tai, nay An Phong lại gặp chấn động, tình hình thiên tai càng thêm nghiêm trọng.

Kiến trúc An Phong toàn bộ bị sập, dân chúng chết vô số, ngay cả thảo khố của quân đội cũng bị hủy, hiện tại hai vạn đại quân đóng tại đó sắp phải chịu đói.

Mà tin tức này làm cho cả triều đình lâm vào thế khó xử.

An Phong đối với Bắc Nhạc mà nói, là một địa phương mẫn cảm vô cùng, bởi vì An Phong chính là quê cũ của đại tướng quân Sở Tử Nặc, đóng tại nơi đó có hai vạn đại quân, cũng là thuộc hạ đáng tin cậy của hắn.

Năm đó Sở Tử Nặc bất ngờ bị chết,nhiều tùy tùng của hắn đều muốn tạo phản, may mắn Đông Phương Diệu tiên phát chế nhân, lo lắng chiêu an, không đánh mà thắng mới có thể áp chế phản loạn.

Chính là tướng lãnh vẫn có lòng bất mãn, cho nên tại thời điểm biên chế lại quân đội, có không ít người hướng thượng cấp xin chỉ thị, hy vọng có thể tiếp tục ở lại An Phong.

Việc này đối với Đông Phương Diệu cũng không thể phản đối, hiểu được tướng lãnh đối với Sở Tử Nặc vẫn là trung tâm, bọn họ muốn ở lại An Phong, hắn tự nhiên cũng sẽ không gây khó xử.

Từ khi đăng cơ, hắn thủy chung tận sức phát triển kinh tế, chọn hiền tài có thể giúp sức, một An Phong nho nhỏ, liền bị hắn cho vào quên lãng.

Không nghĩ tới động đất lần này, lại phát sinh ở An Phong, thật đúng là làm cho người ta đau đầu vạn phần.

Trên triều hạ thần không ngừng tranh luận về vấn đề này, mọi người đều không biết nên phái ai đi phát trẩn, dù sao lấy cớ là xem thái độ của triều đình, ai đi đều không chiếm được cảm tình.

Mọi người ở đây hết đường xoay xở, thủy chung không mở miệng nói chuyện Đông Phương Diệu đột nhiên nói:“Lần này An Phong chẩn tai, trẫm sẽ tự mình đi cứu trợ”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người kinh hãi.

Hắn cũng không cho văn võ bá quan có thể phát biểu thêm ý kiến, trực tiếp tuyên bố bãi triều, đứng dậy rời đi.

Trở lại Triều Minh Cung,hôm nay Đông Phương Diệu đem chuyện một năm trước kể cho Tần Tố Quyết, cuối cùng, còn tỏ vẻ nghiêm túc,“Ta đã quyết định tự mình đi An Phong phát chẩn.”

Nàng hơi hơi kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nên có phản ứng như thế nào.

“Ta đã bảo Tường Quý đi chuẩn bị hết thảy, còn phân phó Tôn Hữu Câu mau chóng đem lương thảo cùng ngân lượng chuẩn bị cho tốt, lần này đi An Phong, ta chỉ mang hai ngàn tinh binh.”

“Nhưng là An Phong tướng lãnh đều là thuộc hạ của đại sư huynh.”

“Thì sao nào?” Đông Phương Diệu mỉm cười,“Sở Tử Nặc đã chết, mặc kệ những người đó lúc trước như thế nào thề sống chết phục tùng hắn, bọn họ vẫn là quân nhân của Bắc Nhạc. Hơn nữa ta cũng có thể nhân cơ hội này, tiếp tục chiêu an.Lúc trước vì phải nhanh chóng ổn định lòng người, ta chỉ có thể sử dụng trọng thưởng thu mua bộ phận một số quan lại, sau đó lại dùng cả vũ lực làm cho bộ phận kia không dám vọng động, nhưng chính ta cũng rõ ràng, bọn họ chưa bao giờ chân chính thần phục ta, bọn họ đều là những nam tử hán, muốn bọn họ trung thành, ta nhất định phải làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục.”

“Chàng cố ý muốn đi,vậy ta cùng chàng đi.”

“Tố Quyết, nàng là một nữ nhân, đi đến đó chỗ đó sẽ rất vất vả.”

Nàng cười nói:“Năm đó cùng chàng chạy trốn tránh sự truy sát của tiên hoàng, cùng chàng trong lều bày mưu nghĩ kế, ta cũng không cho là khổ, chẳng lẽ trong hoàng cung này sống an nhàn sung sướиɠ một đoạn thời gian, ở trong mắt chàng ta liền biến thành một đóa hoa mai mỏng manh sao? Huống chi chàng còn là thiên tử mà còn không sợ vất vả, vì sao ta lại sợ vất vả cơ chứ”

“Cả thiên hạ chỉ có mình nàng hiểu ta như vậy” Hắn thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng,“Tố Quyết, nàng có thể đi theo giúp ta, không còn gì tốt hơn cả.”