Hôi Phi Yên Diệt

Chương 28: Về nhà

"Lôi Trạm, có một số việc lúc trước có gan làm, thì phải có gan đừng hối hận." Tôi thở dài, "Đây không giống với anh."

"Từ khi gặp em, anh đã không giống chính mình." Hắn cũng thở dài, giúp tôi mặc lại áo.

"Sao? Anh không muốn?" Tôi nghi hoặc.

"Muốn đến phát điên lên được. Nhưng không phải theo cách này." Giọng hắn nghe qua... Có chút buồn bã.

Tôi lạnh lùng cười, "Tốt lắm, nếu quan khách không hài lòng, em còn có thể bán cho người khác." Tôi quay lưng bỏ đi.

"Bộ Phi Yên!" Hắn lập tức giữ chặt tôi, "Cô gái Lôi Trạm này muốn, không kẻ nào dám chạm vào. Em nghĩ ai còn dám mua em?"

Tôi nở nụ cười, sao tôi lại quên được chứ, ở đây, lời của hắn còn cao hơn thánh chỉ.

"Anh muốn thế nào? Nói đi." Tôi thản nhiên hỏi.

"Phi Yên, để anh giúp em, anh biết mẹ em đang bị bệnh. Hay anh và em cùng trở về?"

"Không cần."

"Vậy anh bảo Cảnh Sanh cùng em trở về?"

"Cũng không cần."

"Phi Yên, đừng cố chấp, mạng người quan trọng, em không muốn tiếc nuối cả đời đấy chứ?"

Tôi cúi đầu trầm tư, xác thực, không gì có thể so sánh với tính mạng của mẹ.

"Vậy thì Cảnh Sanh đi."

"Được, ngày mai anh sẽ bảo cậu ta về cùng em." Giọng hắn tựa như... Bị tổn thương.

Kết quả, ngày hôm sau đợi tôi ở cửa là Lôi Trạm.

"Cảnh Sanh đi anh thấy lo lắng."

Tôi thở dài, con người này có khi.... Thật gian trá.

"Mang đủ quần áo không? Ở quê em chắc đang đổ tuyết."

"Đủ, Cảnh Sanh nhắc anh rồi."

"Vậy đi thôi."

Để tiết kiệm thời gian, chúng tôi xuất phát bằng máy bay, sau đó di chuyển sang xe lửa. Ở thành thị nhỏ của tôi còn chưa có sân bay.

Ra nhà ga, nhìn bầu trời quê hương trắng xóa, đôi mắt tôi không nén nổi rưng rưng. Cảnh còn đây, con người đã hoàn toàn thay đổi. Xa cách vài năm, tôi rốt cục trở về, chỉ có điều tâm hồn phủ đầy bụi, thân thể kín vết thương. Lôi nắm tay tôi thật chặt, lặng im không nói.

Chúng tôi đi thẳng đến bệnh viện, tôi không thấy rõ mẹ nằm trên giường bệnh tiều tụy thế nào, chỉ có thể cảm giác được, mẹ gầy đi không ít.

"Ai đấy?" Mẹ chậm rãi mở lời. Giọng bà trở nên yếu ớt như vậy từ bao giờ? Nhớ rõ trước kia mắng tôi, lúc nào bà cũng vô cùng đanh thép.

"Mẹ, con đây, con về rồi đây!" Tôi run rẩy đáp.

"Ôi chao, con bé chết tiệt kia, sao bây giờ mới chịu trở về?!" Mẹ nghẹn ngào trách mắng.

"Mẹ, con sai rồi!" Tôi quỳ gối bên giường của mẹ, khóc không thành tiếng...

Cuộc phẫu thuật diễn ra thành công, Lôi mời tới chuyên gia nổi tiếng phẫu thuật cho mẹ. Bác sĩ nói, chỉ cần về sau chú ý dinh dưỡng, tuân thủ điều trị, bệnh sẽ có thể khỏi hẳn. Lúc này, sợi dây kéo căng trong lòng tôi mới được chùng xuống.

Nhìn mẹ còn chưa tỉnh, nhưng có chú ở bên chăm sóc, chú đối xử với mẹ vô cùng tốt, làm cho tôi yên tâm không ít, mẹ rốt cục tìm được hạnh phúc của đời mình.

"Anh đi cùng em mấy ngày rồi, về khách sạn nghỉ ngơi chút đi." Tôi nói với Lôi Trạm.

"Không, anh không phiền, cho anh được ở cùng em, về khách sạn anh cũng không ngủ được."

Tôi gật gật đầu, hắn một khi quyết định, so với tôi còn cứng đầu hơn.

Mẹ cuối cùng cũng tỉnh, vừa tỉnh liền ầm ĩ đòi gặp tôi, vừa gặp tôi liền kéo chặt tay tôi không rời, giống như sợ tôi sẽ lại bỏ trốn.

"Tiểu Yên, mắt con làm sao vậy?"

Thở dài, tôi còn chưa nghĩ ra cách giải thích.

"Cô không cần lo đâu ạ, Phi Yên thương mẹ, khóc nhiều quá nên giác mạc có chút nhiễm trùng, mấy hôm nữa là khỏi."

Lôi trả lời thay tôi, quả thật hắn có tài nói dối hơn tôi.

"Cậu đây là...?"

"Ngọc Lan, cậu ấy là bạn trai của Tiểu Yên. Con gái em trưởng thành rồi." Chú cười nói, còn cưng chiều xoa xoa đầu tôi.

Tôi ở trong lòng trợn trắng mắt, tôi không có kiểu bạn trai "Phong cách" như vậy.

"Con bé này, dẫn bạn trai về mà không chịu giới thiệu. Xin hỏi..."

"Dạ, cháu tên là Lôi Trạm." Hắn trả lời nho nhã lễ phép, rất có dáng vẻ của người tri thức.

"Thì ra là cậu Lôi."

"Cô gọi cháu Tiểu Trạm là được rồi ạ."

Ngụm nước vừa vào miệng lập tức phun ra.

Hắn cười vỗ vỗ lưng cho tôi. Lòng tôi nghĩ, muốn dọa người cũng phải báo trước một tiếng chứ, hại tôi thiếu chút nữa sặc chết.

"Ôi chao, cháu xem, con bé này từ nhỏ đã vô duyên vậy đấy. Cháu không biết đâu, hồi bé lúc nào nó cũng điên điên khùng khùng, nghĩ gì làm đó, lại còn hay đánh nhau. Có thằng bé ngồi cùng bàn mà suốt ngày bị nó đánh bầm dập mặt mũi, làm phụ huynh bên kia một ngày gọi điện mắng cô ba lần..."

Mẹ liệt kê từng tội trạng của tôi, không chịu để cho tôi chút mặt mũi.

"Dạ vâng, Phi Yên mạnh mẽ lắm." Hắn cười hiền lành, rất biết ra vẻ lấy lòng người già.

"Tiểu Trạm, nó không bắt nạt cháu đấy chứ?"

Tôi phun nước lần thứ hai, rốt cục để cốc xuống bàn. Bắt nạt hắn? Mẹ ơi, mẹ nghĩ con gái mẹ bản lĩnh quá rồi đấy.

"Không đâu, Phi Yên tốt với cháu lắm ạ." Hắn lại vỗ vỗ lưng cho tôi, tôi khoát tay, cốc nước này không uống nổi nữa.

"Thế thì cô yên tâm rồi. Tiểu Trạm, cháu không biết đâu, con gái cô từ nhỏ đã xấu tính, vừa bướng bỉnh lại vừa cứng đầu. Về sau lỡ hai đứa có cãi cọ gì, mong cháu thông cảm nhường nhịn nó một chút..."

Mẹ kéo kéo tay tôi, lại kéo tay hắn, trong lòng tôi ngập tràn chua xót.

"Cô yên tâm, chỉ cần Phi Yên cho cháu cơ hội, cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời, yêu thương cô ấy, quyết không để cô ấy chịu nửa phần ấm ức." Giọng hắn nghe qua thật chân thành, cũng thật kiên định.

Làm tôi chợt nhớ tới trước kia, hắn cũng từng hứa một câu tương tự.

"Yên tâm, anh sẽ không để em đau khổ cả đời, chảy cạn nước mắt." Nhưng sau đó...

"Nhìn cháu tốt thế này, sao Tiểu Yên lại không thích được chứ, phải không, Tiểu Yên?"

"Vâng vâng, mẹ nói thế nào thì là thế ấy." Tôi trả lời ba phải.

"Cô ơi, cô kể cho cháu mấy chuyện ngày xưa của Phi Yên được không?"

"Ô, nó không kể với cháu à? Chắc tại ngượng đấy, để cô kể cho mà nghe..."

Kết quả, hai người tán gẫu thời thơ ấu của tôi ngay trước mặt tôi, tôi nghe mà mặt lúc hồng lúc trắng, hai người lại cười đến vô cùng vui vẻ.

"Thôi thôi được rồi, mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi. Tiểu Trạm của mẹ ở đây chăm sóc mẹ mấy ngày, cũng cần về khách sạn nghỉ ngơi chứ."

Tôi rốt cuộc nghe không nổi nữa, tên nhãi này rất biết cách lấy lòng mẹ tôi, nếu nói thêm chút nữa, mẹ sẽ coi hắn làm con trai ruột, còn tôi chỉ là con nuôi chưa biết chừng.

"Cũng phải, vậy con đưa cậu ấy về nghỉ đi."

Chúng tôi ra khỏi bệnh viện, tuyết rơi trắng xóa một màu. Tôi rất thích mưa tuyết quê hương, xinh đẹp hơn bất kì loại hoa nào khác.

"Anh cười cái gì?" Từ lúc ra khỏi bệnh viện, hắn liền cười không ngừng.

"Anh không nghĩ ngày xưa em đáng yêu như vậy, nếu gặp em sớm hơn thì tốt."

"Gặp kiểu gì? Nếu em lớn lên trong hoàn cảnh của anh, em sẽ không là em hiện tại. Mà nếu anh lớn lên trong hoàn cảnh của em, có lẽ, anh cũng không phải là anh hiện tại. Hơn nữa, cuộc sống của tầng lớp cỏ dại em đây không hợp với anh đâu, đại thiếu gia."

"Nếu, có thể cho anh gặp được em sớm hơn, anh tình nguyện sống trong tầng lớp của em." Giọng hắn có chút đau thương.

Tôi hết chỗ nói rồi.

"Hồi bé em thích đánh nhau lắm à?"

"Nào có, mẹ em nói quá sự thật thôi. Trẻ con lúc nào chẳng hay xích mích. Chẳng lẽ hồi bé anh không đánh nhau với đám bạn?"

"Anh không có đám bạn, anh chỉ có Cảnh Sanh. Bọn anh cũng không đánh nhau, bọn anh chỉ học cách gϊếŧ người." Nghe ra hắn có chút ảm đạm.

Tôi thở dài, "Có biết ngày xưa trừ đánh nhau ra, em còn hay làm gì không?"

"Làm gì?"

Tôi cười đáp, "Chính là ném tuyết!" Tôi vo một nắm tuyết ném vào người hắn.

Hắn đứng sững nhìn tôi, tôi cười đến run hết cả người.

"Đồ ngốc, đứng im sẽ bị đắp thành người tuyết đấy!" Tôi tập kích hắn vài lần nữa. Lúc này hắn mới phản ứng lại, vo tuyết chuẩn bị ném tôi. Tôi sợ hãi trốn đông trốn tây, chỉ có điều không thấy rõ đường, nhất thời trượt chân, té ngã. Tuyết rất dầy, ngã không đau chút nào, chẳng qua bị quyết dính khắp quần áo.

"Phi Yên!" Hắn chạy tới định nâng tôi dậy, lại bị tôi kéo đổ, mà cục tuyết trên tay hắn vừa vặn rơi trúng cổ áo tôi.

Chúng tôi bật cười ha ha, ngã ngồi trên tuyết, đầy người là tuyết, từ trong ra ngoài...

Nhưng tôi cảm thấy còn chưa đủ, vục tay xuống tuyết, hất lên không trung.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bông tuyết lả tả rơi xuống, như tro tàn, như mây khói, như đom đóm nhảy múa, như cánh hoa rời cành... Chỉ một mình tuyết, lại như tập hợp tất cả linh hồn trong thiên địa.

"Tuyết đẹp không?" Tôi hỏi người bên cạnh.

"Đẹp, nhưng không sánh bằng em."

Tôi nở nụ cười, nhìn tuyết rơi lúc chiều tà, khung cảnh lãng mạn ưu thương là thế, trong mắt tôi lại chợt biến thành màu đỏ.

Lôi, anh muốn ước hẹn lâu dài cùng tôi, nhưng xa xa trước kia, lúc hoàng hôn, khi tuyết hạ, tôi đã trao cái lâu dài ấy cho một người khác. Rốt cuộc anh đã thua chính mình, hay bại bởi thời gian?

Trở lại khách sạn, Lôi muốn tôi đi tắm trước, đề phòng cảm lạnh. Ngẫm lại cũng phải, từ trong ra ngoài đều ướt đẫm, hôm nay đùa quá khùng.

Tôi đi vào phòng tắm, cởϊ qυầи áo, mở vòi sen. Làn nước ấm áp xua tan đi giá buốt, giúp cơ thể tôi thư thái sau một ngày dài.

Tôi thích dùng vòi sen, thích cảm giác nước chảy từ trên xuống. Mà Lôi lại ưa bồn tắm, ưa cảm giác ôm tôi trong không gian chật hẹp...

Đột nhiên, cửa phòng tắm bị mở ra, là Lôi Trạm.

Tôi thế này mới chú ý tới, cánh cửa chỉ là tấm thủy tinh che mờ ở giữa, hẳn là để gia tăng hứng thú cho mấy cặp vợ chồng. Nhưng áp dụng vào chúng tôi, lại mang đến hậu quả không tưởng tượng nổi.

Tôi kéo khăn tắm bên cạnh che khuất thân thể, nhưng tôi biết, này vô dụng.

Hắn nắm hai vai tôi, đè cơ thể trần trụi của tôi lên vách tường, nhiệt độ lạnh lẽo từ bức tường khiến tôi không khỏi rùng mình.

Tôi không thấy rõ nét mặt hắn, lại có thể cảm nhận ánh mắt sung huyết đỏ bừng của hắn.

Dòng nước chảy xuống người hắn, thấm ướt chiếc áo sơmi màu đen, làm nổi lên cơ bắp tràn trề sức mạnh. Sức mạnh ấy, tựa như muốn đem tôi đè ép, nghiền nát, nhét vào trong cốt nhục.

Bị hắn ôm chặt vào lòng, tôi ngay cả giãy dụa đều quên, cách quần áo đều có thể cảm nhận được thân thể hắn nóng như lửa, cứng như sắt, khiến tôi cảm thấy sợ hãi...

Bờ môi hắn nhẹ nhàng cọ bên môi tôi, bàn tay hắn mơn trớn thăm dò trên cơ thể tôi, mà du͙© vọиɠ của hắn, nóng lòng kiếm tìm chỗ phát tiết.

"Phi Yên, Phi Yên..." Hắn nỉ non tên tôi, kể ra khát vọng trào dâng từ sâu thẳm linh hồn. Hơi thở hắn vô cùng nóng cháy, tựa như có thể thiêu đốt khắp cánh đồng hoang vu.

Nhưng trái ngược với sự cuồng nhiệt của hắn, cơ thể tôi lại lạnh run. Chúng tôi đã rất lâu rồi không làʍ t̠ìиɦ, tôi không biết liệu có thể ứng phó được yêu cầu vô độ của hắn không nữa.

Hắn quá khát khao, hiển nhiên là hậu quả của việc trường kì đè nén. Nhưng nếu bắt tôi chịu đựng hậu quả này... Vậy chỉ sợ, muốn không bị thương cũng khó.

Đôi tay hắn ôm lấy gò má tôi, hơi thở dày đặc du͙© vọиɠ, dường như lý trí đã rời hắn mà đi.

"Lôi, đừng..." Tôi rốt cục lên tiếng ngăn cản, đây là lần cuối cùng tôi kháng cự, hy vọng cũng cực kỳ nhỏ bé.

Thế nhưng, những lời này lập tức làm hắn tỉnh lại, nhanh tới mức khiến tôi bất ngờ.

"Xin lỗi em..." Hắn buông tôi ra, ngữ điệu cực kì thảng thốt, không khó đoán nét mặt sẽ bối rối cỡ nào.

Sau đó, hắn mở cửa, chạy trốn, để lại mình tôi trong phòng tắm.

Lôi Trạm, anh chưa từng biết nhẫn nại là gì, anh đã nói, dù là người hay vật, nếu là anh thích, anh chỉ ưa cướp đoạt.

Anh của hiện giờ, không chỉ khiến tôi xa lạ, mà còn khiến tôi mịt mờ...