Trần Hiểu Tuyết cũng đồng dạng nhìn Hầu Quân
Hai người nhìn nhau như vậy một hồi lâu.
Hầu Quân bỗng nhiên nói với tôi:
“Ta đem bạn gái ta đặt cược. Sơ Lục. Nếu ngươi thắng, hôm nay ta sẽ khiến cho Hiểu Tuyết đi theo ngươi. Ngươi muốn làm gì thì làm, thế nào?”
Hầu Quân nói xong, mọi người ở đây nghe thấy đều trợn mắt há hốc mồm.
Ai cũng không nghĩ tới, Hầu Quân cư nhiên muốn dùng chính bạn gái của mình để đặt cược.
Đây là dân cờ bạc.
Khi con mắt đỏ lên thì đến lục thân cũng không nhận.
Càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, Trần Hiểu Tuyết thế nhưng cũng không có phản đối.
Trong giọng nói của nàng có vài phần châm biếm mang theo vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nói với tôi:
“Sơ Lục, nếu ngươi thắng, hôm nay ta liền đi cùng ngươi. Đến lúc đó ngươi muốn như thế nào, cũng được, ta đều sẽ nghe ngươi! Dám chơi không?”
Trần Hiểu Tuyết biết át chủ bài của Hầu Quân.
Cho nên, nàng mới dám dùng chính mình tới làm lợi thế.
Tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Hiểu Tuyết một cái.
Nàng ta ở trong mắt của tôi, đừng nói là một vạn, ngay cả một trăm đều không đáng giá.
Nhưng bởi vì nàng ta vừa mới nhục mạ cha mẹ của tôi.
Hôm nay, tôi cần thiết phải làm nàng ta biết, miệng tiện phải thì phải trả giá đại giới.
“Được thôi, ta đồng ý, mở bài đi!”
Toàn trường lập tức an tĩnh.
Mọi người đều nhìn chằm chằm ba lá bài của Hầu Quân.
Lúc này Hầu Quân cũng kích động đến sắc mặt phiếm hồng.
Nhưng vì hắn làm bộ chính mình không nhận biết bài, nên vẫn diễn như cũ.
Chỉ thấy hắn cầm bài Poker giơ lên, hô to một tiếng:
“Ông trời phù hộ, cho ta một lá bài lớn “
Bốp!
Ba lá bài Poker, được đập xuống mặt bàn.
Ngay khi lá bài được hé mở, mọi người không khỏi phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán!
Con báo!
Con báo A! ( 3 cây A)
Hầu Quân cư nhiên mở ra con báo A.
Bài lớn nhất trong bài 3 cây.
Hầu Quân đã sớm biết át chủ bài của chính mình.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục diễn kịch, nhìn bài của chính mình, cười ha ha.
“Đã nói lão tử sẽ không thể luôn bị thua mà, một ván bài, lão tử hoàn toàn xoay người!”
Nói xong, hắn kích động đi ôm tiền trên mặt bàn.
Trần Hiểu Tuyết cũng đi theo quơ chân múa tay.
Bọn họ thắng.
Thắng hơn 10000 đồng.
Mắt thấy Hầu Quân sắp phải thu tiền đi, tôi bỗng nhiên nói một câu lạnh lùng:
“Chờ một chút!”
Hầu Quân ngẩng đầu nhìn tôi.
Mọi người ở đây, cũng đều nhìn tôi.
“Con báo A liền nhất định sẽ thắng sao? Vạn nhất bài của ta là 2, 3,5 thì sao?”
2, 3, 5 là trong bài tạc kim hoa, là bài nhỏ nhất.
Nhưng dựa theo quy củ của Hà Bắc chúng ta 2, 3, 5 có thể ăn con báo A.
Hơn nữa, chỉ có thể ăn con báo A.
“Ngươi nằm mộng xuân đi, còn mơ ước 235, ngươi cho rằng ngươi là đỗ thần sao?”
Trần Hiểu Tuyết hướng về phía tôi châm chọc.
Mà Hầu Quân cũng căn bản không tin, của tôi sẽ là 235, hắn quát to:
“Ngươi đừng nói lời vô nghĩa, trực tiếp mở bài đi!”
Tôi lấy bao thuốc ra.
Chậm rãi lật lên lá bài đầu tiên.
Con 2 Bích
Lông mày của Hầu Quân, không khỏi nhíu lại một chút.
Tiếp theo, tôi lại chậm rãi lật lá thứ 2 lên.
Con 5 Rô
Không khí trong sân, lập tức trở nên ngưng trọng.
Ánh mắt của mọi người, đều nhìn chằm chằm vào lá bài cuối cùng dưới bàn tay của tôi.
Mà đôi tay của Hầu Quân ấn trên mặt bàn cũng không khỏi run rẩy.
Bỗng nhiên, tôi hô một tiếng:
“Tới con 3……”
Theo tiếng la, tôi đem lá bài thứ 3 mở lên đập thật mạnh xuống bàn.
Một con 3 Cơ, thình lình xuất hiện ở trên mặt bàn.
Trong phòng cực kỳ an tĩnh
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Tựa hồ cũng không dám tin tưởng một màn trước mắt này.
Con báo A, vậy mà gặp được 235.
Bộ bài này đã vài thập niên không gặp.
Mà hiện tại, thế nhưng lại xuất hiện.
Một hồi lâu, Hầu Quân mới “phịch phịch” một cái, ngồi bịch xuống ghế, hồn bay phách lạc.
Vốn dĩ hắn đã nhận định, hơn một vạn này đã sớm thuộc về hắn.
Trong nháy mắt, lại biến thành của tôi.
Mà hắn, còn đem bạn gái cũng bại bởi tôi.
Tuy rằng, chỉ có một ngày.
“Sao có thể trùng hợp như vậy?”
Hầu Quân ngây người mười mấy giây, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Sơ Lục”, con mẹ nó, ngươi khẳng định ra ngàn. Bằng không sao có thể khớp một cách trùng hợp như vậy?”
Hầu Quân còn không tính là ngốc, có thể đoán được khả năng tôi ra ngàn.
Mà sự thật là tôi đích xác đã ra ngàn.
Nhưng ngàn thuật của tôi há là mắt chó của hắn có thể nhìn ra được?
Tôi như cũ vẫn là vẻ mặt khinh thường, chậm rãi nói: