Võ Ánh Tam Thiên Đạo

Chương 27: Bị Vây Ꮆiết

Nhâm mạch đả thông, cảm giác không giống trước đó sáu mạch đả thông, Hứa Vô Chu cảm giác giống như có sự biến đổi về chất. Tựa như leo lên được núi cao.

- Khó trách, nghe nói hai mạch Nhâm Đốc đả thông khó khăn nhất, nhưng sau khi đả thông sẽ biến đổi về chất.

Cảm thụ được huyết khí bàng bạc trong cơ thể, Hứa Vô Chu muốn nhất cổ tác khí đả thông luôn Đốc mạch, nhưng nhìn vào trong bát chỉ còn không đến bốn trăm giọt chất lỏng, hắn bỏ đi ý nghĩ này.

Với lại bảy dòng sông huyết khí trong cơ thể sôi trào bàng bạc, Hứa Vô Chu cảm giác lực lượng của hắn có xu hướng mất khống chế.

Từ nhị trọng xông thẳng đến thất trọng!

Ai có thể tu hành như vậy? Đây quả thực là khủng bố, khó có thể tưởng tượng.

Nhưng đồng dạng cũng mang tới tai hại rõ ràng, đó chính là khí huyết bỗng nhiên mạnh lên, để thân thể của hắn không thích ứng được, không cách nào hoàn toàn khống chế khí huyết

Hứa Vô Chu đắm chìm vào tu luyện, cảm thụ lực lượng bản thân, cố gắng khống chế và thích ứng khí huyết của mình.

....

Trong phòng không biết thời gian, ngoại trừ người hầu trông coi đưa cơm cho hắn, Hứa Vô Chu luôn tu hành không phân ngày đêm.

Thẳng đến khi Tần Vân Kiệt đến, Hứa Vô Chu mới biết đã qua ba ngày.

- Tỷ ta bảo ta tới thả ngươi ra ngoài!

Gương mặt của Tần Vân Kiệt lạnh lùng, lúc thi đấu hắn còn tưởng Hứa Vô Chu chịu nhục mà cố gắng, nhưng làm sao nghĩ đến hắn lại tiếp tục đi thanh lâu, đối xử với tỷ tỷ của hắn như vậy, làm sao hắn có thể cho mặt mũi, coi như thực lực cường đại cũng không được.

- Tỷ ngươi đâu?

Hứa Vô Chu hỏi, hắn nhớ Tần Khuynh Mâu nói nàng sẽ đến thả hắn ra.

Mặc dù Tần Vân Kiệt chán ghét Hứa Vô Chu, nhưng vẫn hồi đáp:

- Thạch gia mời ngươi và tỷ ta đi tham gia văn hội, tỷ ta không nguyện ý để ngươi bị những người kia trào phúng giễu cợt, chỉ có thể đi một mình.

Hứa Vô Chu khẽ nhíu mày:

- Thạch gia? Gia tộc của Thạch Lỗi?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Lâm An Thành cũng chỉ có một Thạch gia này!

Tần Vân Kiệt trả lời.

Hứa Vô Chu nhíu mày, hắn là gϊếŧ huynh đệ Thạch Lỗi, nếu Thạch gia biết, vậy thì có chút phiền phức.

Tần Khuynh Mâu vẫn còn lo lắng hắn bị mỉa mai chế giễu, vì bảo vệ hắn nên không để hắn đi, trong lòng của nữ nhân này vẫn suy nghĩ cho hắn. Hứa Vô Chu nghĩ nghĩ liền đi ra Tần gia.

- Cha ta còn chưa nguôi giận đâu, ngươi lại muốn đi làm cái gì?

Tần Vân Kiệt hô.

Hứa Vô Chu không có trả lời Tần Vân Kiệt, hắn có chút lo lắng Thạch gia mất đi hai thiên tài sẽ làm ẩu với Tần Khuynh Mâu. Hứa Vô Chu đi đổi một bộ quần áo, thuận tiện lấy một thanh kiếm, rời Tần gia tiến về Thạch gia.

....

Trên đường tiến về Thạch gia, đường cái rất an tĩnh, ánh trăng chiếu xuống có thể thấy rõ đường đi. Hứa Vô Chu lẻ loi một mình đi về phía trước.

Nhưng trên đường yên tĩnh, lại đột nhiên có ba tu sĩ lao vùn vụt ra, bọn hắn vây Hứa Vô Chu vào giữa, mang theo sát khí mãnh liệt.

Trên người bọn hắn, khí huyết cuồn cuộn như mãnh thú đang gầm thét, có trận trận tiếng vang từ trong cơ thể truyền ra, mỗi người đều cầm một thanh trường đao, trên đao có huyết quang lấp lóe.

- Chờ ngươi mấy ngày, còn tưởng ngươi không ra ngoài.

Trong đó một người áo đen lạnh giọng nhìn chằm chằm Hứa Vô Chu, trường đao chỉ vào hắn, khí huyết xông đến, tiếng gió hô hô rung động cả khu phố.

Hứa Vô Chu híp mắt, thân thể hơi kéo căng, tay phải cầm lấy trường kiếm tuỳ thời chuẩn bị, hắn cảm nhận được những người này cường đại. Nếu hắn còn là Hậu thiên nhị trọng, chỉ riêng lực áp bách này cũng để hắn đau đầu. Những người này cảnh giới không thấp hơn Hậu Thiên thất trọng.

Tạ Quảng Bình!

Người này rất muốn gϊếŧ hắn, hơn nữa có năng lực điều động cường giả như vậy tới.

- Lão đại đừng nói nhảm, giải quyết hắn rồi trở về báo cáo.

Một người áo đen khác không nhịn được mở miệng nói.

Một tiểu tử Hậu Thiên ngũ trọng, thiếu gia lại phái ba người Hậu Thiên thất trọng bọn họ đến, trong lòng hắn rất khó chịu. Chỉ là mệnh lệnh của thiếu gia hắn không dám vi phạm.

- Lão Tam, khó có được một lần làm nhiệm vụ, cũng nên cho chúng ta thư giãn một chút, lập tức gϊếŧ chết không thú vị, từ từ ngược sát hắn mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Người áo đen lão nhị cười ha ha, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.

- Biếи ŧɦái!

Lão Tam mắng một tiếng, hắn không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn tranh thủ thời gian giải quyết Hứa Vô Chu rồi trở về ôm nữ nhân.

Hắn xuất thủ trước, trường đao trong tay huyết quang tăng vọt, thân thể như báo săn phóng nhanh tới.

Trường đao áp bách không khí xung quanh, phát ra âm thanh nổ vang, đảo mắt liền đến trước người Hứa Vô Chu, hung hăng chém qua.

Thân thể của Hứa Vô Chu hơi nghiêng, ở thời điểm trường đao sắp rơi vào trên đầu, vừa vặn nghiêng người tránh đi. Trường đao từ bên cạnh hắn trảm xuống đất, khiến đường đi bằng đá xanh rạn nứt, như một con hắc xà, nhìn thấy mà giật mình.

- A?

Lão Tam rất nghi hoặc, một người nhiều nhất là Hậu Thiên ngũ trọng, ở dưới áp bách của ba người bọn họ còn có thể nhẹ nhõm tránh đi một đao này, vượt quá sức tưởng tượng.

Bất quá, hắn cũng là người có kinh nghiệm phong phú, một đao chém xuống không có kết quả, tay chuyển hướng chém ngang, lần này chém lên hông của Hứa Vô Chu, muốn chém hắn thành hai nửa.

Lúc này trường kiếm của Hứa Vô Chu ra khỏi vỏ, một kiếm vung vẩy, thực lực Hậu Thiên cảnh thất trọng bạo phát. Huyết khí hùng hồn bọc lấy trường kiếm, một kiếm phá không mạnh mẽ va chạm với trường đao.

- Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, trường đao trong tay lão Tam bị chấn rời khỏi tay, trường đao bay ra ngoài đâm vào đá xanh trên đường cái, toàn bộ thân đao chui vào trong đá.

Cánh tay của lão Tam run rẩy, thân thể bị lực phản chấn đẩy liên tiếp lui về phía sau, mỗi một bước giẫm xuống đều xuất hiện một dấu chân thật sâu, sau khi lùi lại mấy chục bước, nhưng vẫn chưa hoá giải hết lực lượng, một ngụm máu từ yết hầu phun ra, nhìn thấy mà giật mình.

- Hắn che giấu thực lực!

Lão Tam hoảng sợ, hãi hùng khϊếp vía. Một chiêu có thể đánh bay binh khí của hắn, đồng thời đánh hắn thổ huyết, cảnh giới tuyệt đối không thấp hơn bọn hắn, mà còn mạnh hơn không chỉ một chút.

Lão nhị tự nhiên cũng nhìn ra, sắc mặt đại biến, trên người bộc phát khí huyết càng khủng bố hơn, bao trùm lấy trường đao:

- Đáng chết!

Lão đại đều muốn mắng tên hỗn đản Tạ Quảng Bình kia, không phải nói hắn mạnh nhất cũng chỉ Hậu Thiên ngũ trọng sao? Lực lượng này, làm sao có thể chỉ là ngũ trọng. Tu vi của lão Tam và bọn hắn không kém bao nhiêu nha.