"Những học sinh khác bây giờ cho các em một tiếng đồng hồ, hoàn thành bài tập hôm nay ở trên lớp, nếu có vấn đề gì thắc mắc, có thể nhờ hai vị trợ giảng hỗ trợ giải đáp."
Mặc bộ đồng phục thỏ gợi cảm, Hứa Hiến Lâm ngượng ngùng và lo lắng bước lên bục, chiếc đuôi thỏ cắm trên lưng vặn vẹo theo chuyển động của mông, vừa thuần khiết và quyến rũ.
Lục Tục định để vị trợ giảng này sử dụng cơ thể của mình như một công cụ hỗ trợ giảng dạy trong lớp để giúp mọi người nâng cao "hiệu quả học tập".
Có vẻ như vài ngày trước thầy Thẩm đã đồng ý với yêu cầu của cậu ta, vậy chứng tỏ thầy rất cưng chiều cậu, Lục Tục có chút đắc ý lên mặt, vui vẻ bước lên bục giảng.
Thầy Thẩm hôm nay mặc một bộ vest ba mảnh thanh lịch và trang nhã, với cặp kính có gọng vàng và một chiếc dây chuyền, khiến thầy trông càng thêm trang nhã và tiết chế, thầy đứng trên bục một cách trịnh trọng nhìn Lục Tục đi tới, tay cầm một cậy thước giảng dạy phiên bản giới hạn.
Lục Tục nhạy cảm cảm thấy có điều gì đó không ổn, bày ra vẻ ngoan ngoãn đi đến trước mặt Thẩm Thanh Viễn.
Ngay sau đó, thầy Thẩm từ phía sau bục giảng tiến lên, tiếng giày chạm vào sàn gỗ khác thường thu hút sự chú ý của Lục Tục.
Thầy Thẩm thậm chí còn đi một đôi giày cao gót mũi nhọn màu trắng dưới bộ âu phục lịch thiệp và trang nhã, trên bề mặt giày cao gót chỉ có một vài hoa văn đơn giản, rất thích hợp với hắn.
Thầy Thẩm đi giày cao gót, tao nhã đi về phía cậu với một nụ cười giễu cợt, từng bước như thể bước lên đạp vào trái tim của Lục Tục.
Thông thường, Lục Tục mới là người nắm trong tay mọi hành tung của đối phương, nhưng lần này, thầy Thẩm đã đảo ngược tình thế, hắn dựa vào bàn, nhìn Lục Tục với nụ cười châm biếm sau đó nâng cằm Lục Tục một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Hỏi vặn: "Học sinh Lục, làm sao để cương cứng trong lớp? Theo như thầy thì cương cứng trong lớp không được tốt cho lắm."
Trong khi nói chuyện, con trỏ lướt dọc cơ thể cậu trượt qua vùng yết hầu của cậu ta, sau đó dừng lại ở ở giữa chỗ đang cương lên ở hạ bộ.
Lục Tục kiếm chế du͙© vọиɠ đỏ mắt nhìn hắn, thanh âm cũng trở nên khàn khàn: "Thầy Thẩm... Nhìn thấy thầy Thẩm em liền không nhịn được."
Thẩm Thanh Viễn liếc hắn một cái, ngồi trên bàn cúi đầu nhìn hắn: “Không thể chấp nhận được, học sinh của tôi ngay cả thân dưới cũng không thể khống chế được.”
Dưới sự điều khiển của chủ nhân, những bàn chân trắng muốt đi giày cao gót màu trắng đáp xuống chỗ đang cương cứng của Lục Tục, lần lượt nhẹ nhàng trêu chọc phần đang cương lên, Lục Tục không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó, dươиɠ ѵậŧ bị giam cầm trong quần hung hãn sưng to.
Giọng điệu của thầy Thẩm có chút nghiêm khắc, nhưng cũng kèm theo nụ cười ranh mãnh: “Thầy giáo phải phạt bạn học Lục.”
Gân xanh trên trán Lục Tục nổi lên, cậu không nhịn được mà nắm chặt lấy đôi giày cao gót đang làm loạn nơi đũng quần, lúc này mới phát hiện đế giày ẩn dưới lớp giày trắng tao nhã có màu đỏ tươi như máu, vừa gợi cảm lại mê hồn.
Nhịp thở dồn dập đột ngột tăng lên.
Thẩm Thanh Viễn vốn không có ý định mềm lòng với cậu, hắn nhẹ nhàng dùng giày cao gót cởi bỏ ràng buộc cho cậu, lạnh lùng nói: “Học sinh Lục, nếu phạm lỗi sẽ bị thầy giáo phạt.”
"Bây giờ, ngoan ngoãn ngồi xuống."
Lục Tục miễn cưỡng ngoan ngoãn thuần phục một chút, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thanh Viễn bằng đôi mắt đỏ hoe, vừa tức giận vừa hung hăng, sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, nũng nịu dụ dỗ: “Thầy Thẩm thật hung dữ… Rõ ràng em là học sinh thân yêu nhất của thầy Thẩm, có nhất thiết phải bị trừng phạt không?"
Thẩm Thanh Viễn sớm đã nhìn ra vẻ hung hăng và ngông cuồng trong vỏ bọc ngoan ngoãn của tên này, miễn dịch với bộ dáng ủy khuất mà cậu ta cố tình bày ra, giơ chân lên rồi dùng mũi giày nâng cằm cậu, khiến cậu phải nhìn thảng vào mặt mình, cười giễu cợt nói: "Yên tâm đi, học sinh Lục, đây vừa là trừng phạt, vừa là khen thưởng."