Nhận Lấy Khoái Lạc Sau Khi Thôi Miên

Chương 14

Thẩm Thanh Viễnn sốt ruột vặn vẹo hai chân, không kiềm chế được khiến dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra từ hạ bộ, dươиɠ ѵậŧ thậm chí còn lồi ra một chút ở bụng dưới, chỉ có thể khiêm tốn bó chặt trong bộ đồ bơi.

“Đi đi, các người không có vợ hay sao?” Lục Tục tức giận đuổi bọn họ đi, đỡ thầy Thẩm vốn đã có chút động tình ra khỏi phòng thay đồ:" Thầy Thẩm thật dân đãng, vừa bị nhìn đã khiến thầy ướt như vậy, sau này còn bị nhiều người như vậy ở bể bơi theo dõi, thầy sẽ lập tức lêи đỉиɦ ngay sao?"

Rõ ràng là Lục Tục tự khiến mình trở nên lẳиɠ ɭơ như vậy, lại còn nói những lời dâʍ đãиɠ để sỉ nhục hắn, Thẩm Thanh Viễn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, nhưng Lục Tục thay vì tức giận lại cười một tiếng: "Chút nữa thầy Thẩm vẻ mặt nên nghiêm túc hơn một chút, nếu không để sinh viên phát hiện ra sẽ không tốt a."

Bước ra khỏi phòng thay đồ, đi qua hành lang, bọn họ liền đến bể bơi, khi Thẩm Thanh Viễn bước vào, một nhóm sinh viên hắn gặp đang chuẩn bị xuống bơi, khi thấy họ đi ra, liền niềm nở chào hỏi.

Thẩm Thanh Viễn mặc bộ đồ lót gợϊ ɖụ©, cố tỏ ra bình tĩnh như thường, dẫn Lục Tục đến một góc cách xa bọn họ.

Lục Tục ngoan ngoãn đi theo hắn đến một nơi hẻo lánh, hai người tiến vào bể bơi, làn nước ấm áp bao bọc cơ thể, hạ thân Thẩm Thanh Viễn bị áo tắm cọ xát đã có chút không chịu nổi Nhưng lại lúng túng không biết làm gì, Lục Tục lúc này chỉ làm ra vẻ quân tử, thờ ơ như thể không phải người nảy ra chủ ý làʍ t̠ìиɦ trong bể bơi này vậy.

Bàn tay dưới nước của Thẩm Thanh Viễn bí mật vươn tới Lục Tục, luồn sâu vào trong quần bơi, cầm lấy cự vật đang cương cứng của cậu, rồi bắt đầu nhẹ nhàng nghịch ngợm. Xúc cảm của làn nước cộng với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của vợ lập tức khiến cho Lục Tục từ chính nhân quân tử lập tức hiện nguyên hình.

Lục Tục nắm lấy eo Thẩm Thanh Viễn kéo hắn lại gần, vươn tay vuốt ve yết hầu bằng quả táo của Thẩm Thanh Viễn, vạch qua đầṳ ѵú, đến tận bụng dưới, rồi lột lớp vải bó sát ở đũng quần của bộ đồ lót ra. Phía trên đã dính đầy chất lỏng da^ʍ mỹ, sờ vào nhớp nháp, Lục Tục mò mẫm âʍ ѵậŧ nhô ra, trong lòng mẫn cảm run lên run lên một cái, Lỗ huyệt mềm mại ướŧ áŧ đã lâu đói khát không cần mở rộng nữa, Lục Tục duỗi thẳng dươиɠ ѵậŧ ra, dùng sức xông vào trong lỗ huyệt của Thẩm Thanh Viễn. Dươиɠ ѵậŧ khổng lồ được bao bọc bởi khối thịt nóng bỏng và chặt chẽ, cả hai người đều thở dốc, vô cùng thỏa mãn.

"Bạn học Thẩm, hôm nay tôi đến bể bơi là dạy bơi cho cậu, bây giờ để huấn luyện viên ôm eo làm điểm tựa cho cậu. Lại đây dùng tay vẩy nước một chút đi."

Lục Tục nâng eo Thẩm Thanh Viễn ra hiệu cho hắn vào tư thế bơi lội, xoay người một cái, cự vật khổng lồ cắm sâu vào vách thịt, kɧoáı ©ảʍ nhất thời khiến Thẩm Thanh Viễn suýt nữa xuất tinh.

Lục Tục kéo thắt lưng, lấy cự vật làm điểm tựa mà đâm mạnh vào, Thẩm Thanh Viễn dùng chân không chạm đất, chỉ có thể dùng sức tiến về phía trước dưới những động tác liên tiếp. Cánh tay của hắn phải liên tục giả vờ như đang bơi, nếu không huấn luyện viên Lục sẽ trừng phạt hắn bằng cách tát mạnh vào mông.

Cặp mông trái đào bị thầy phạt đến đỏ ửng, học trò Thẩm không còn cách nào khác là ngoan ngoãn "bơi" dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên.

Ý đồ của Lục Tục xấu xa bắt hắn đi tới đây chính là tiết học bơi hôm nay.

Bên cạnh hắn là một học sinh đang học bơi, nhưng bản thân Thẩm Thanh Viễn lại bị cự vật to lớn kia

thô bạo đâm vào rút ra dưới nước, sự xấu hổ xen lẫn kɧoáı ©ảʍ càng khiến hắn sướиɠ hơn.

"Bạn học Thẩm, bạn thử nói xem lúc bọn họ bơi lội ở dưới nước nhìn về phía bên này sẽ phát hiện ra bạn chỉ đang giả vờ bơi mà thực ra là bạn đang mặc một bộ đồ lót dâʍ đãиɠ còn dùng hoa huyệt nuốt lấy cự vật to lớn của huấn luyện viên hay không?"

"Liệu họ có nhìn thấy c̠úc̠ Ꮒσα đĩ thõa của bạn và nghĩ, tại sao thầy giáo Thẩm lại dâʍ đãиɠ như vậy, học bơi còn không thể tách rời khỏi dươиɠ ѵậŧ to lớn của huấn luyện viên?"

"Ư... Rõ ràng là huấn luyện viên không khống chế được dươиɠ ѵậŧ của hắn, nhất định phải dạy tôi bơi như thế này... Ưm… A... Đừng vào sâu như vậy..."

Thẩm Thanh Viễn vùng vẫy muốn bơi về phía trước để thoát khỏi cự vật của cậu ta, nhưng bàn tay to lớn đang khóa chặt eo hắn, dùng sức kéo cả người hắn ngửa ra sau. Cự vật to lớn dùng sức đút vào sâu hơn, đâm thẳng vào lỗ hổng của tử ©υиɠ khiến Thẩm Thanh Viễn không nhịn được run lên.

Khóe mắt Thẩm Thanh Viễn bị làm đến đỏ hoe, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vẻ ngoài nghiêm túc đứng đắn, khi sinh viên nói chuyện với hắn, Thẩm Thanh Viễn chỉ nói ngắn gọn rằng hôm nay hắn đặc biệt đến đây là để học bơi.

Lục Tục lúc trả lời còn đặc biệt chọc ghẹo điểm mẫn cảm của hắn, muốn hắn phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, nhưng Thẩm Thanh Viễn không để cho cậu ta làm vậy, mặc dù bị làʍ t̠ìиɦ đến chân mày và khóe mắt còn mang theo cả du͙© vọиɠ. Không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, thân thể hắn bắt đầu khẽ run, nhưng vẫn cùng sinh viên nghiêm túc nói chuyện.

Khó khăn lắm mới bơi được một vòng, Lục Tục cuối cùng cũng dừng lại, véo ngực Thẩm Thanh Viễn, sau đó dùng lực thọc mạnh vào.

"Ưʍ... Mạnh quá... Nó đến tận tử ©υиɠ rồi... Ô..." Thẩm Thanh Viễn khẽ thở dốc, kɧoáı ©ảʍ chịu đựng đã lâu khiến hắn đạt đến đỉnh điểm:" Ưm ... A… A... Sắp ra rồi!"

“Bạn học Thẩm, lén đem dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa vào trong bể bơi, thật sự là không tốt cho lắm a.”