Trò Chơi Vô Hạn Đang Trong Thử Nghiệm

Chương 47

Sa Đường nhéo nhéo bàn tay có chút cứng ngắc vì bị tê cóng, chuẩn bị thử lại lần nữa, anh có cảm thấy có thể đây là khả năng đầu tiên, cho nên lần này anh dừng ở trước cửa sổ tầng một, gió hơi lớn, làn da yếu ớt của con người nổi lên màu xanh tím, bởi vì đường ống quá trơn, Sa Đường dùng rất nhiều sức lực mới có thể giữ được nơi nối đường ống.

Quần áo quấn quanh trên tay dưới chất lỏng đỏ thẫm, lưu lại dấu vết trên đường ống. Sa Đường nhíu chặt mày, vết thương nứt nẻ trong lòng bàn tay giống như là một con dao nhọn đâm vào trong thịt, đau đớn của thương tổn thứ hai khiến anh bất giác căng thẳng quai hàm.

Anh vươn chân ra câu cửa sổ, đại khái là do nhà xưởng đông người, cửa sổ muốn mở thông gió, chỉ là biên độ mở không tính là lớn, Sa Đường tự nhận lại một lần nữa tay anh khẳng định không chịu nổi, cho nên anh phải thành công một lần.

Cửa sổ chậm rãi mở ra dưới sự ra lực của anh, cánh tay khẽ "răng" buông lỏng, da đầu Sa Đường căng thẳng, ánh mắt lướt qua vòng nối tiếp đang nắm chặt trên tay, vốn là tám ốc vít, vểnh lên hai cái, hai cái phía dưới cũng có dấu hiệu buông lỏng. Đường ống hiển nhiên đối với việc mình bị ép gánh vác trọng lượng của một người đàn ông lớn phát ra kháng nghị.

Thở ra một hơi, Sa Đường lại vươn chân ra, triệt để đá văng cửa sổ đã mở ra, may mắn chân anh đủ dài, nếu đổi người thấp, chỉ sợ là bất lực đối với chuyện này.

Buông tay ra, chân phải Sa Đường sau đó mượn lực phản ứng chui vào cửa sổ, bệ cửa sổ rất hẹp, cậu trực tiếp vọt vào trong phòng, ngã trên mặt đất phát ra tiếng nổ.

Bàn tay bị thương bị đè dưới thân, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt công phá đại não, Sa Đường im lặng kêu đau, xoay người giải phóng bàn tay chịu tai nạn kia, trước mặt anh là một khối rèm cửa sổ thật lớn, đem thân thể anh che khuất, từ bên ngoài nhìn cái gì cũng không nhìn thấy.

"Này, cậu có nghe thấy âm thanh gì không?" Một nhân viên sân khấu dừng bước, duỗi lỗ tai sang rèm cửa sổ bên kia nghe, người bên cạnh khẽ vỗ vỗ bả vai, ý bảo cậu ta không nên làm ầm ĩ, trong góc đều là thiết bị.

Hai người nói xong liền đi xa, Sa Đường nhẹ nhàng nhấc rèm cửa sổ trước mặt lên, tìm hiểu tình huống bên ngoài, nhà xưởng cũng hoàn toàn hoàn nguyên, bên ngoài có rất nhiều người đi lại, đại khái là giờ cơm chiều, còn có thể nghe được có người đang lớn tiếng la hét: "Còn ai không nhận được cơm hộp?"

Dứt lời, vang lên tiếng sặc khẽ trả lời, trêu ghẹo lẫn nhau, thật là náo nhiệt.

Những người đó cũng thấy không trách, cái giá của Trầm Phù Tuyết này rất lớn, cả ngày một bộ ta là quý thái thái, các ngươi đều là quỷ nghèo dưới đáy xã hội, cùng các ngươi nói chuyện sẽ hạ thấp bộ dáng phong cách của ta, thật sự là làm cho người ta buồn cười.

Một cô gái trong đó che miệng cười khẽ hai tiếng, đồng bạn hỏi cô cười cái gì, cô nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ nói với một mình cô thôi đó nha, cô cũng đừng truyền ra ngoài, bằng không người phụ nữ kia nhất định sẽ phát điên."

Nói như vậy, cô gái ngẩng đầu nhìn về phía Sa Đường, giống như đang cân nhắc Sa Đường có nghe được hay không, Sa Đường rất là tự nhiên từ trong túi lấy ra một cái khăn vuông, cúi đầu lau giày của mình, dường như rất ghét bỏ bụi bặm cọ trên đầu giày, cô gái thấy thế bĩu môi, thầm nghĩ, cao ngạo cái gì, còn không phải là dán ngược.

Nhận thấy người quay trở về, Sa Đường mới nghiêng người, không tiếng động ngao một tiếng, anh có một cái khăn vuông vắn, khăn vuông kia là quần áo vải vóc anh đến nay vẫn còn dính trên tay, thật sự là nghĩ không ra còn có biện pháp nào tốt hơn có thể tự nhiên không khiến cho lực chú ý dừng bước.

Vải vóc rủ xuống xé rách vết thương của anh, đau đến nỗi anh chỉ muốn mắng một câu th0 tuc, anh cõng người quấn vải lại vào tay, quay đầu lại lại là Thẩm Phù Tuyết đang bưng cao quý tao nhã kia.

Giải trừ cảnh báo, cô gái phía sau yên tâm bát quái: "Vừa rồi Thẩm Phù Tuyết lại chạy tới tự tiến cử, tôi thấy cô ấy gõ cửa Trần đạo diễn, phỏng chừng lại bị cự tuyệt, chỉ có dáng vẻ già nua của cô ấy, cười ch3t người, mỗi lần bị cự tuyệt cô ấy liền suy sụp gương mặt già nua kia, còn miệng vịt cứng rắn nói mình chưa từng đến phòng Trần đạo diễn, coi như chúng ta bị mù sao."

Cô gái bên cạnh nghe vậy cũng cười rộ lên, phụ họa lời cô gái kia nói: "Chính là, Trần đạo diễn địa vị gì, ánh mắt cao, làm sao để ý tới cô ấy, thật sự là buồn cười."

Sa Đường tưởng rằng sẽ nghe được tin tức nội bộ: "???" Loại chuyện này đáng để các ngươi cùng đặc công tiếp xúc nghiêm phòng thủ?

Sa Đường mất đi cao quý đoan trang mặt không chút thay đổi rời đi, anh đi dạo chung quanh một vòng, không có tìm ra cái gì độc đáo địa phương, hoàn toàn không cách nào lý giải nhiệm vụ này nhảy chuyển ý nghĩa của bản đồ.

"Bùm" có người đυ.ng phải trên người anh, Sa Đường nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người nọ, đυ.ng phải chính là một thanh niên trẻ tuổi, anh nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị nghênh đón đau đớn sắp ngã trên mặt đất, sau đó thân thể đi thế đột ngột ngăn cản.

Cậu sững sờ ngẩng đầu, cùng ánh mắt nữ nhân ở trên không trung hội tụ, thấy rõ diện mạo của nữ nhân, ánh mắt tiểu tử càng ngốc trệ, quý phụ từ trước đến nay coi bọn họ là rác rưởi con kiến hôi thế nhưng đỡ lấy cậu, còn thân thiện hỏi cậu có chuyện gì không.

Tiểu Tràng mặt mộc được Sa Đường đỡ lấy, thấy người vẫn không trả lời, Sa Đường suy nghĩ một chút vẫn quyết định minh triết bảo vệ thân thể, không cần xen vào việc của người khác, anh phất phất tay với người khác, ý bảo mình đi rồi.

Sa Đường lầu lầu dưới lầu chạy một vòng không có bất kỳ phát hiện nào, đi mệt mỏi dứt khoát ở trong góc tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống, nhìn những người này bận rộn bên ngoài, cũng muốn từ trong những chi tiết này nhìn ra có chút bất đồng.

"Vâng, cậu nghe nói chưa, hôm nay Thẩm Phù Tuyết tự tiến cử mình, ha ha..."

Tiếng nói chuyện nhỏ giọng từ phía sau truyền đến, Sa Đường nhướng mày quay đầu lại nhìn, phía sau là hai cô gái chưa từng thấy qua, thấy anh nhìn qua, người nói chuyện còn rất không phục hừ một tiếng, trong mắt khinh bỉ cơ hồ tràn ra.

Sa Đường trong lòng cảm thán, thế giới của con gái thật đúng là khó hiểu, như thế nào tôi chỉ nói với cậu, tôi tuyệt đối không nói cho người khác biết, cuối cùng luôn có rất nhiều người biết.

Bất quá nhắc tới tự tiến cử, anh lại tự giác không được tự nhiên, ánh mắt từ một gian phòng nào đó trên lầu hai đảo qua, không có ai, anh thở phào nhẹ nhõm, đem ánh mắt một lần nữa hướng về phía đội ngũ đang trang điểm, không biết, ngay trong nháy mắt ánh mắt anh dời đi, cánh cửa kia lặng lẽ mở ra.

Nam nhân mặc áo len cổ cao màu kaki, tay cầm ống khói, lười biếng dựa vào lan can này, khói bụi bốc lên, lộ ra mặt mày mỉm cười của nam nhân, ánh mắt của anh ta vững vàng khóa ở trên người người trong góc, giống như ác long đang trông coi bảo tàng của mình, nửa bước không dời.

Trên ngọn cây trăng, bộ phim mới đã quay vài cảnh, tổng đạo diễn vẫn không xuất hiện, chỉ có phó đạo diễn thao túng cồng chiêng rách cả hành trình hùng hùng hổ hổ, tình tiết bộ phim đang quay đại khái là nữ ca sĩ lên sân khấu biểu diễn, đây là một nút rất quan trọng, bởi vì thiếu gia nhà giàu sắp xuất hiện, đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ, cũng chính là trang 19 của kịch bản.

Sa Đường vốn có chút mệt mỏi lập tức đánh lên tinh thần, nếu như sẽ có biến hóa gì, vậy nhất định là liên kết này.

Đây cũng là cảnh đầu tiên của Triệu Thanh Minh diễn vai nữ ca sĩ hôm nay, cô là một người phụ nữ có diện mạo khiến người ta rất thoải mái, mặt mày dịu dàng lại lộ ra linh khí, mái tóc dài hơi xoăn sau lưng, bên tai kẹp một cành hoa, cô đứng trên sân khấu dựng lên, phía dưới là diễn viên quần chúng, sườn xám chặt chẽ phác họa đường cong khéo léo.

Cô nhẹ nhàng vỗ micro, sau tiếng dòng điện ngắn ngủi truyền ra âm thanh, thông qua âm thanh truyền ra trong nhà xưởng vang vọng, thanh âm của người phụ nữ rất trống rỗng, tựa như gió trên đồng cỏ, nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc, có một loại lực lượng trấn an lòng người.

Triệu Thanh Minh hát bài hát rất nhu hòa, dài ngâm nga, tay saxophone phía sau đang nhạc nền cho nàng, bài hát tiết tấu rất chậm lộ ra say mê cùng trầm mê, làm cho người ta muốn mở một chai rượu vang đỏ, tinh tế thưởng thức tư vị trong đó.

Có người theo âm nhạc nhẹ nhàng lắc lư thân thể, khán giả phía dưới nhao nhao đứng lên, mời bạn gái bên cạnh trượt vào sàn nhảy, tận tình ca múa, ánh đèn rực rỡ đánh sai, đem hết thảy nơi này càng thêm mộng ảo giấy say vàng mê.

Triệu Thanh Minh hát rất đầu nhập trên sân khấu, khán giả dưới đài nghe được quên mình, nam chính ngồi ở phía trước mặc âu phục thẳng tắp, ngón tay đánh nhịp trên bàn, đầu lắc lư trái phải biên độ nhỏ, có bồi bàn đưa rượu lên, anh cũng không phản ứng, chỉ chuyên chú nhìn người phụ nữ trên sân khấu.

Mặc dù nhìn không thấy biểu tình của thiếu gia nhà giàu, từ động tác của hắn ta cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt si mê cùng cuồng nhiệt của hắn, hắn đưa tay triệu bồi bàn tới, ghé vào bên tai bồi bàn nói cái gì đó, bồi bàn có chút khó xử nhìn nữ ca sĩ trên đài, thiếu gia nhà giàu hiểu rõ nhếch khóe miệng, từ trong ví tiền lấy ra mấy tờ tiền đưa qua.

Bồi bàn vẫn lắc đầu, hiển nhiên chuyện này rất khó làm, cái này cũng không có bỏ đi ý niệm của công tử nhà giàu, hắn giống như là một con bạc lên bàn đánh bạc, nhìn thấy lợi thế mê người, dốc hết toàn lực muốn lấy được, hắn đem toàn bộ tiền trong ví lấy ra, một chồng thật dày, nhét vào trong nguc bồi bàn.

Lúc này đây bồi bàn hiển nhiên là không chống lại được cám dỗ, khẽ c4n răng, đem tiền nhét vào trong túi, bởi vì tiền quá nhiều, đem túi tiền của cậu ta chống lên một cái núi nhỏ đột ngột, giống như là bị lấp đầy tham niệm.

Triệu Thanh Minh chỉ hát hai bài liền rời khỏi sân khấu, ca sĩ phía sau tuy rằng hát cũng không tệ, nhưng rất khó gợi lên hứng thú của thiếu gia nhà giàu, hắn ta không thú vị chống đầu, thẳng đến khi bồi bàn kia lại xuất hiện, đối với hắn khoa tay múa chân một động tác.

Trong mắt thiếu gia nhà giàu hiện lên một tia kích động, hắn đứng lên, đem nếp gấp quần áo xoa dịu, theo bồi bàn đi vào hậu trường, nữ ca sĩ danh tiếng rất lớn, ca múa trường bố trí cho nàng một phòng nghỉ ngơi chuyên dụng, ở lầu hai, xuyên qua hành lang dài người đến người đi là được.

Sa Đường vẫn không hiểu rõ kết cấu nhà xưởng, lần này xem như hiểu, nhà xưởng tình cảm này kỳ thật chính là một phòng ca múa, tất cả phòng cùng phòng ca múa tương ứng, bao gồm cả phòng trang điểm đặc biệt lớn được giao cho Thẩm Phù Tuyết.

Sân khấu ở giữa được dựng tạm thời, cũng là để thuận tiện bố trí bối cảnh trong nhà khác, quay được thiếu gia nhà giàu đi tới cửa phòng nghỉ của nữ ca sĩ, phó đạo diễn hô cut, "Qua rồi, rất tốt, chuyên gia trang điểm đều kiểm tra một chút, trang điểm cho diễn viên, thiết bị xử lý sân khấu, tình tiết tiếp theo trong phòng nghỉ, đều động đậy, quay xong cái này liền tan tầm. "

Sau khi xuống đài, Triệu Thanh Minh và Sa Đường vẫn ngồi ở một góc rất gần, cô nhìn qua có chút khẩn trương, tay nắm chặt, xương trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên trắng bệch.

Nghe được lời của phó đạo diễn, cô hoảng sợ ngẩng đầu như bị cơn ác mộng đánh thức, mồ hôi lạnh thấm ướt gò má cô, có vẻ có chút chật vật, cô buông nắm đấm siết chặt ra, cau mày, môi dùng sức mím lại.