Dịch: Hoangtruc
Phi thăng, là mục tiêu cuối cùng nhất của tu hành giả.
Phi thăng đại biểu cho trường sinh, cũng đại biểu cho thành Tiên, đại biểu cho tiêu dao.
Đám tu hành giả tín ngưỡng nhất là có thể đạt được thân thể bất diệt, vĩnh hằng với thiên địa. Nhưng mà Khương Đại Xuyên lại loáng thoáng nghe ra trong miệng Thái Thượng trưởng lão đôi điều khúc mắc.
"Bí ẩn phi thăng?"
Trong đại điện không người, Khương Đại Xuyên chậm rãi đứng dậy, vết sẹo kinh người dọc khuôn mặt khẽ giật giật đầy dữ tợn.
"Nếu như Ma La động có liên quan tới chân tướng phi thăng thì lão tử đành đi vào đó một chuyến vậy, tiện tay làm thịt vài tên vài tên tạp chủng chính phái luôn!"
Ba ngày sau, cả ở Kim Tiền tông và Thiên Quỷ tông đều đồng thời lập loè vô số tia sáng, tu hành giả tính bằng đơn vị hàng ngàn như cầu vồng bay ra khỏi tông môn. Người nào người nấy chân đạp phi kiếm, có cưỡi pháp khí, tốc độ có nhanh có chậm nhưng đều hướng đến một phía duy nhất, đó là Tề Mi sơn.
"Pháp khí phi hành lớn quá! Ngôn ca nhi, mau đến xem, cái chấm đen nhỏ nơi chân trời kia có phải là kinh thành không? Hình như kia là Mai Hương lâu hả?"
Trên một chiếc phi thuyền cực lớn, Vương bát chỉ hệt như một con khỉ nhảy tới nhảy lui, không ngừng vây quanh Từ Ngôn.
"Đó là ngọn núi, trên núi chỉ có thể là miếu thờ, không thể là Mai Hương lâu."
Liếc mắt nhìn ngọn núi phía xa, Từ Ngôn nhìn đám đệ tử phía sau, không khỏi than thở một tiếng.
Lần thăm dò Ma La động này, tông môn có quy định mỗi trưởng lão Hư Đan phải dẫn theo trăm tên đệ tử. Tuy nói Từ Ngôn là môn hạ Thái Thượng nhưng vẫn là trưởng lão Thiên Hải lâu, cho nên phải dẫn thêm trăm tên đệ tử Thiên Hải lâu và cả Vương bát chỉ này trong đó.
Cửa động Ma La động chỉ có một, tiến vào rồi bên trong lại có huyệt động thông suốt bốn phía như tổ tò vò. Tu hành giả tiến vào động quật, mười hơi thở đầu vẫn còn ở chỗ cũ cùng nhau, sau sẽ được truyền đến những địa phương khác nhau, cho nên mới có quy định một trưởng lão Hư Đan dẫn dắt trăm đệ tử thế này.
Trong mười hơi thở, trăm tên đệ tử Trúc Cơ đi vào Ma La động một lúc có thể xuất hiện bất cứ nơi nào, nếu có trưởng lão dẫn đội tọa trấn thì sẽ ít gặp phải nguy hiểm hơn.
Đây vốn là hiểm địa, còn phải mang thêm một trăm đệ tử, trong đó có cả những kẻ như Vương Bát Chỉ… chỉ mới nghĩ tới hành trình vào bí cảnh lần này đã đủ khiến Từ Ngôn đau hết cả đầu.
Ngoại trừ vị chân truyền Thái Thượng vừa mới Kết Đan là Từ Ngôn, toàn bộ môn nhân Kim Tiền tông tiến về Tề Mi Sơn lần này đều hào hứng bừng bừng. Thậm chí đám trưởng lão Hư Đan trong đó còn đang thầm xoa tay, âm thầm nảy sinh ngoan độc, cũng không thiếu người đỏ mắt trước nhiệm vụ ban thưởng phong phú thuộc hạng đầu trong trăm năm qua.
Chỉ tiến về Ma La động, có thu thập được linh thảo tài liệu hay không thì mỗi đệ Trúc Cơ trở về sẽ đạt được mười khối linh thạch ban thưởng, nếu như có thể tìm được tài liệu linh thảo trân quý thì còn có ban thưởng hậu hĩnh hơn nữa.
Đi một chuyến là đã có linh thạch trong tay. Chỉ với một phần ban thưởng nhiệm vụ này đã khiến Kim Tiền tông hầu như trống vắng hẳn. Hơn phân nửa đệ tử với hơn vạn người trùng trùng điệp điệp kéo đến Tề Mi Sơn.
Hai ngày trước, cường giả Nguyên Anh trong tông môn do tông chủ Nhạn Hành Thiên dẫn đội đã đi trước. Hành trình bí cảnh lần này không chỉ có Kim Tiền tông tham dự mà bên Thiên Quỷ Tông cũng phái một lượng lớn cao thủ tiến đến.
Để có thể chặn đầu trận tuyến, dù không vào được Ma La động thì cường giả Nguyên Anh tất sẽ hội họp với nhau, đứng chờ bên ngoài Tề Mi Sơn cho đến khi nhiệm vụ chấm dứt. Nếu như không có Nguyên Anh tọa trấn, e rằng chưa tiến vào Ma La động thì hai phái chính tà đã chém gϊếŧ nhau sạch sẽ cả rồi.
Đội ngũ kéo hàng dài liên tục không đứt, từng chiếc từng chiếc phi chu cực lớn hợp thành một sợi dây xuyên suốt, bay dọc tới Vạn Hằng sơn mạch.
Trải qua sáu ngày phi hành, một ngọn núi cao ngút trời mây nơi phần cuối của sơn mạch dài dằng dặc cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Thế núi ngút trời, từ sườn núi trở lên đã phủ đầy mây mờ như thể ngọn núi này chỉ xuất hiện một nửa nơi nhân gian, còn nửa kia thì thông thẳng ra tới thiên ngoại.
Tất cả tu hành giả nhìn ngọn núi cao này đều bị khí thế núi cao chấn nhϊếp, hầu như đều sinh ra một loại cảm giác kinh hãi.
Đó lực lượng hùng vĩ của tự nhiên, tràn đầy khí tức của thiên địa tạo hóa.
Rào... Ào... Ào.
Càng tới gần núi, bên tai mọi người cũng truyền tới tiếng gầm gào của dòng nước chảy tràn. Thông Thiên hà cách hơn trăm dặm phía xa như một dải gấm dài vô biên vô hạn, phân tách cả mảnh đại địa này ra.
Sông núi cách xa nhau lại như hoà lẫn vào nhau. Cảnh trí hùng vĩ như thế, dù là tu hành giả cũng phải thầm than một tiếng thiên địa thần kỳ.
"Ngôn ca nhi mau nhìn, chân trời có một cặp diều giấy!"
Không rõ Vương Bát Chỉ lại nhìn thấy thứ gì, bèn chỉ vào phương xa nói: "Trẻ nhỏ nhà ai thả diều nơi núi non hẻo lánh thế này, không sợ bị sói tha đi hay sao?"
"Là đám tà phái..."
Từ Ngôn quét mắt về mấy thứ gọi là con diều phía xa xa, mắt trái của hắn có thể thấy rõ ràng đó không phải là diều giấy, mà mà từng kiện pháp khí phi hành đến từ đội ngũ Thiên Quỷ tông. Khí thế phô thiên cái địa, ít nhất có hơn vạn người trở lên.
"Thật đúng là phong vân tế hội a, một lần Ma La động mở ra, hai phái chính tà đều không ngừng toàn lực, chẳng lẽ Tiên đan thật sự tồn tại?"
Từ Ngôn thầm tự hỏi, hàng mày khẽ giật giật.
Hôm nay hắn đã là môn hạ của Thái Thượng trưởng lão Kim Tiền tông, đồng thời còn là bà con của quỷ sứ đứng đầu Thiên Quỷ tông. Dù là ở chính phái hay tà phái thì thân phận của hắn đều thật sự kinh người. Có điều cũng có điểm không tốt, đó là Từ Ngôn không biết phân thân.
Một người, hai thân phận chính tà, nếu có gặp phải người quen thì khá phiền phức đây...
Nhớ tới Khương Đại Xuyên không rõ hiện giờ đã ngã xuống cảnh giới nào, khóe miệng Từ Ngôn dần nhếch lên một tia cười lạnh. Nếu như Khương Đại Xuyên không đến thì thôi, đã đến rồi thì Ma La động quả thật rất thích hợp làm quan tài cho gã.
Chỗ giữa sườn núi Tề Mi sơn có một khoảng lưng núi bằng phẳng như thể một bình đài cực lớn rộng chừng vài dặm, pháp khí phi hành Kim Tiền tông phi thẳng lên bình đài đó. Toàn bộ các trưởng lão và đám đệ tử đều tụ tập cả ở đây.
Bình đài bị chia thành một nửa, kéo dài từ trung tâm ra hai bên, không phải là bị vỡ ra mà là bị vài khí tức khủng bố tản từ trên một vài người đã ngăn cách bình đài thành hai phần.
Người bên Kim Tiền tông đáp xuống bên phía nam, đứng sau lưng tông chủ Nhạn Hành Thiên và vài cường giả Nguyên Anh. Còn đội ngũ Thiên Quỷ Tông thì đáp xuống cánh bắc bình đài. Trước mặt đám đệ tử Thiên Quỷ Tông là trọn vẹn chín bóng người cao lớn mà âm trầm.
Thập điện Diêm La, trừ bỏ điện chủ Hung điện chết mất thì chín vị còn lại đều đã đến cả đây!
"Nhạn Hành Thiên, Nhạn tông chủ."
Bên phía Thiên Quỷ Tông, một bóng người cao lớn phát ra thanh âm nặng nề: "Nhiều năm không gặp, phong thái của Nhạn tông chủ vẫn như xưa, thật khiến người ta phải hâm mộ."
Không giống với cường giả Nguyên Anh Kim Tiền tông, tuy nói Thập điện Diêm La Thiên Quỷ Tông chỉ có chín người, thế nhưng chín người này đều phủ trùm bởi một tầng áo giáp màu đen, căn bản không nhìn ra chút ít dung mạo thế nào. Chín người như chín hung ma chân chính khiến người khác bất giác nảy sinh kinh sợ.
"Lý Nham Tông, ngươi cũng vậy a. Khí thế của điện chủ Âm Phong điện cũng không kém gì năm đó."
Nhạn Hành Thiên chắp hai tay sau lưng, mặt mày nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào đối phương, hai mắt như điện, trầm giọng nói.