Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 2 - Chương 70: Lòng người không còn chất phác

Dịch giả: Hoangtruc

Ánh mắt Từ Ngôn rất độc, mới có thể nhìn thấy được thù hận sâu trong đáy mắt của thiếu niên tuấn tú kia.

Hoa Thiên Tiết chỉ có ở Phổ quốc, nếu trên người thiếu niên có loại hương hoa này chỉ chắc hẳn phải là người Phổ quốc. Từ Ngôn không hiểu cái tư vị tha hương gặp người quen, hắn chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc khi nhìn thiếu niên đối diện chỉ vì thù hận mà vứt bỏ cả tính mạng mình.

Cho dù hận ý của đối phương từ Quỷ Vương môn Đại Thái Bảo hay là từ vị Diêm tướng quân kia thì chỉ bằng một người thiếu niên, không cách nào báo thù được cả.

“Hận sinh bi, thù sinh oán. Khi chỉ bắt được thỏ thì ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện đi bắt hổ. Đợi lúc nào bắt sói được rồi hãy nghĩ tới bắt hổ. Nếu không sẽ bị ăn sạch đấy!”

Nuốt miếng cơm cuối cùng vào bụng, Từ Ngôn hảo tâm nhắc một câu. Đây là lời lão đạo sĩ từng nói với hắn, đại ý khuyên Từ Ngôn còn nhỏ thì không nên theo đuổi những thứ quá cao xa, bất cứ chuyện gì cũng phải làm thật cẩn thận mới tốt. Nhất là đi săn hoặc báo thù.

Vốn là lời hay ý tốt, nhưng vào tai người khác chưa hẳn đã dễ nghe.

Lời thật mất lòng. Với một cao thủ chân chính mà nói, bị người khác dùng thỏ và hổ giáo huấn mình, căn bản là vô cùng nhục nhã.

“Ta chưa bao giờ bắt hổ.” Thiếu niên tuấn tú thu lại ánh nhìn theo đám người Quỷ Vương môn đã mất dạng. Y nhìn Từ Ngôn có tuổi tác tương tự mình, lông mày cau lại nói: “Ta chỉ gϊếŧ rồng!”

Một câu gϊếŧ rồng nói ra, khiến Từ Ngôn kinh hãi há to miệng, vội vàng tò mò hỏi: “Ngươi gϊếŧ rồi? Gϊếŧ mấy con rồi? Có Long nha không? Nghe nói Long nha là thứ cứng rắn nhất, bán cho ta một cái được không?”

Gϊếŧ rồng chẳng qua chỉ là ví von mà thôi, không nghĩ đối phương tưởng thật, thiếu niên tuấn tú tức giận hừ lên một tiếng khó chịu: “Không có Long nha, có một cái đầu heo đó, ngay tại trên cổ ngươi đó!”

“Trên cổ ta là cái đầu heo?”

Từ Ngôn càng giật mình, vội vàng sờ soạng mặt mình, rồi lau đi mồ hôi lạnh, nói: “Ngươi gạt người. Ta đây vẫn là đầu người, đầu heo trên người ngươi thì có.”

Quét mắt nhìn qua ngực đối phương, Từ Ngôn cau mày nói tiếp: “Đầu heo bị ngươi đem giấu trong ngực rồi, nhìn có hơi phồng ra kìa.”

Mình đã hảo tâm nhắc nhở đối phương, chẳng những không được cảm ơn mà còn nhận một tràng chửi. Từ Ngôn không phải khờ ngốc thật, hôm qua hắn không nhìn thấy rõ nhưng hôi nay nhìn được kỹ lưỡng thiếu niên đối diện, cần cổ trắng nõn, ngực hơi gồ lên, mặc quần áo nam nhân nhưng rõ ràng thực ra lại chính là một nữ hài tử.

Hảo tâm lại bị coi thành lòng lang dạ thú. Mặc kệ đối phương là nam hay nữ thì Từ Ngôn cũng muốn đáp trả lại. Hắn nói câu đó không sao, nhưng thiếu niên tuấn tú đối diện thoáng cái đỏ gay mặt mày lại, nàng này gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn như muốn gϊếŧ người đến nơi vậy.

Số lượng nữ ăn mặc giả nam không ít, nhất là khi ra ngoài hành tẩu giang hồ, mặc đồ nam giới vẫn thuận tiện hơn nhiều. Bị người ta vạch trần không sao, thế như lại bị chỉ thẳng vào ngực mà vạch trần làm sao một nữ hài không tức giận cho được?

“Da^ʍ tà!”

Thấp giọng mắng một câu, nữ hài oán hận nói: “Loại người như ngươi, du côn cặn bã như vậy nên đưa hết vào đại nội, dốc sức làm việc cho Hoàng gia mới phải!”

“Như vậy không phải tốt quá sao?” Từ Ngôn như không hiểu được, gãi gãi đầu hỏi: “Cặn bã du côn mà được tiến cung, vậy chẳng lẽ cỡ ta cũng được tiến cung làm người hầu sao?”

Hoàng cung đó nha, nếu có thể tiến cung thật, có thể giúp sức cho Hoàng gia thì chẳng phải trở thành người quyền cao chức trọng rồi sao? Dưới một người trên vạn người a.

“Có thể, có cơ hội ta sẽ giúp ngươi.” Nữ hài nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa ngươi tiến cung làm thái giám!”

Lời này đến đây coi như khó nghe rồi. Mặc dù Từ Ngôn là đạo sĩ, nhưng nói thế nào thì nhìn vào cũng là nam nhân a. Đối với nam nhân mà nói, thái giám chính là sỉ nhục.

Tử tế khuyên bảo lại trở thành đấu võ mồm, ánh mắt tiểu đạo sĩ bắt đầu chuyển sang lạnh lùng, đáp trả: “Cái chức đại quan như vậy ta không đảm đương nổi, nếu có cơ hội thì chính huynh đài nên tự mình thử xem sao? Ta còn muốn ăn chơi vui đùa tại Mai Hương lâu này, thiếu một thứ như vậy sao còn chơi được?”

“Một tên ngồi ăn chờ chết!”

Thiếu niên tuấn tú lạnh lùng phán một câu. Nàng này vốn không có lấy một chút hảo cảm đối với Từ Ngôn, chẳng những hôm qua dán sát người nàng hít ngửi mùi hương trên cơ thể, hôm nay còn chạy tới chen lấn kiếm chỗ ngồi. Nếu không phải vì bản thân có chuyện quan trọng bên người, hiện tại nàng đã giáo huấn cho tên du côn này một trận rồi.

“Ngồi ăn chưa chắc phải chờ chết. Nhân sinh trên đời, lấy ngũ cốc làm đầu. Không ăn không uống là tảng đá rồi, đến cỏ cây hoa lá còn cần mưa móc bồi dưỡng huống chi là con người.” Từ Ngôn nhoài người qua dò xét nàng này một lượt, rồi thấp giọng hỏi: “Ăn uống là chuyện thường tình của con người, chẳng lẽ ngươi không ăn, cũng không thải ra hay sao?”

Sắc mặt thiếu niên tuấn tú tái xanh lại. Bình thường Từ Ngôn thường giả ngây giả ngu không khác gì một đầu heo, thế nhưng nếu hắn muốn khôn khéo thì miệng hắn và dao găm không khác gì nhau cả. Cái bản lĩnh nói móc người đối với Từ Ngôn hắn mà nói, chỉ là trò trẻ con.

“Đừng để rơi vào trong tay ta!” Nữ hài kìm nén lửa giận nói tiếp: “Nếu để ta gặp được ngươi, đích thân ta sẽ đem ngươi đi làm thái giám!”

“Ngôn ca nhi! Trà tới rồi!” Gã sai vặt trong Mai Hương lâu nhìn thấy Từ Ngôn đang chuyện trò với người khác bèn vui vẻ, thuận tay bừng trà lên.

Gã sai vặt đang muốn đưa cho thiếu niên tuấn tú một ly, thì chợt nghe Từ Ngôn bên cạnh thuận miệng nói: “Tên đó không khát.”

Được a, người ta không khát thì không cần dâng trà a.

Gã sai vặt có rất nhiều chuyện bộn bề nơi khác. Còn Từ Ngôn thảnh thơi bưng chén trà nhìn thiếu niên đối diện mặt đã chuyển sang xanh mét, rung đùi đắc ý nói: “Thái giám thì miễn đi. Ta còn muốn thay sư phụ nối dõi tông đường nữa. Lão nhân gia người không có nữ nhi, chỉ có mình ta là đồ đệ.”

“Vậy ngươi cứ nối dõi cái tông đường kia đi!” Thiếu niên tuấn tú đột nhiên đứng dậy. Nàng sợ nếu nói tiếp nữa thì mình nhìn không được mà bổ một kiếm vào tên du côn này, trước khi đi còn tức giận nói thêm: “Nếu có loại người nào để ý đến cặn bã như ngươi, cùng ngươi nối dõi tông đường, hẳn là mắt nàng ta mù rồi!”

“Ngôn ca nhi!” Một bóng dáng đang ngang qua đại sảnh đi ra ngoài, chợt nhìn thấy Từ Ngôn bèn đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn chụp lấy tay Từ Ngôn rồi lay lay: “Ta muốn thêu hình bông tuyết trắng trên cái yếm, nhưng mà người trên đường đông quá. Đi ra ngoài mua giùm ta chút chỉ ngân quang đi, thêu xong rồi nhất định ta sẽ cho người nhìn trước tiên!”

Nhìn thấy nữ hài chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, thiếu niên tuấn tú kia càng thêm phẫn nộ không kìm nén nổi, thấp giọng mắng thêm: “Cầm thú, cặn bã, không bằng heo chó!”

Mắng Từ Ngôn là heo không sao, hắn còn cười híp mắt nhận lấy, còn khen đối phương có ánh mắt tinh tường. Thế nhưng ngươi mắng là không bằng heo chó là không đúng. Ta là heo a, làm sao lại không bằng chó được?”

Nếu cả hai bên đều nổi nóng, Từ Ngôn sẽ không định lưu cái cảm tình gì lại cả. Hắn vỗ vỗ lấy bàn tay trắng nhỏ bé của nữ hài không dám đi ra phố một mình, đồng ý cùng nàng đi mua chỉ, rồi sau đó cười híp mắt với thiếu niên tuấn tú đang chuẩn bị rời đi, miệng ngâm khe khẽ: “Trời sinh một thân lãng tử, cả ngày lang bạt thanh lâu, đêm thì ôm ấp người ngọc, ngày thì khoác lụa nửa người.”

Tiểu đạo sĩ ở thanh lâu, tài văn chương không có bao nhiêu nhưng ngược lại ca vè thì há miệng cũng ra được một bài. Vì vậy vị thiếu niên tuấn tú kia bị tức giận đến run rẩy cả người, không biết kìm nén thế nào, chỉ phải kềm chế lửa giận trong lòng, cũng không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng ra Mai Hương lâu.

“Không phân biệt tốt xấu, ta lại không đắc tội ngươi mà dám nguyền rủa ta làm thái giám..."

Lòng người không chất phác a, Từ Ngôn lắc đầu thở dài. Xem ra thời thế bây giờ không làm người tốt được rồi. Người ta không nghe mình nói, còn mắng chửi thêm một trận nữa, tội gì mình phải chịu khổ sở như vậy chứ!

Cười khổ một tiếng, Từ Ngôn đưa mắt nhìn cơm canh thừa trên bàn, rồi đột nhiện giận dữ đuổi theo ra đến cửa Mai Hương Lâu. Khi hắn đến nơi đã không còn nhìn thấy bóng dáng thiêu niên kia rồi.

"Vương bát ca..." Hai mắt Từ Ngôn trợn lên, gọi vị Vương Bát chỉ vẫn còn đang đứng chào Đại Thái Bảo chưa kịp trở về tại cửa ra vào: “Có người đến ăn chùa!”