Đồ Đệ Của Ta Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 49: Đen, Con Mẹ Nó Quá Đen Rồi

Tần Lôi đánh ra một chiêu Oanh Lôi Quyền đem con Dã Lang yêu đánh bay xa hơn mười mét. Đoản kiếm trong tay Tần Tích Vũ lướt qua, nhanh chóng cắt tai trái Lang yêu xuống.

Hai người phối hợp ăn ý, không đến đêm đã chém gϊếŧ hơn 10 con yêu thú.

Tần Lôi cười: “Cứ tiến độ như này, hai ta hẳn sẽ không thua bất cứ kẻ nào……”

Tần Tích Vũ nhẹ nhàng chỉnh lại làn tóc rối, sờ cằm cân nhắc nói: “Trong tám người còn lại, uy hϊếp lớn nhất vẫn là Vân Thanh Khung, hắn rốt cuộc đã là Ngũ phẩm Võ Giả……”

Tần Lôi lắc đầu cười nói: “Vân Thanh Khung này huynh rất hiểu hắn, nếu đây là đơn độc độc đấu, có lẽ hắn sẽ là địch nhân mạnh nhất, nhưng hiện tại là tổ đội chiến……”

“Mà với tính cách cửa hắn, căn bản khinh thường lập tổ đội cùng với bất kì ai , cho nên……”

Tần Tích Vũ cũng cười: “Nói như vậy, uy hϊếp lớn nhất đã không có?”

“Ân, huynh đoán Tiền Ninh sẽ cùng Tôn Hạo liên thủ. Bất quá thực lực hai người đều không quá mạnh, hẳn sẽ không tạo thành uy hϊếp quá lớn với chúng ta.”

“Còn hai người Lục Hợp Đường và Thất Tinh Điện, thực lực cũng chỉ sàn sàn nhau nhưng bọn hắn một người am hiểu luyện đan một người am hiểu luyện khí, trong tay chắc chắn sẽ có không ít đồ tỉ như vũ khí và đan dược, không thể khinh thường.”

“Phiền toái nhất chính là hai người Huyền Âm Bang và Ngũ Hổ Bang kia.”

“Trần Hạo Thiên là Tứ phẩm võ giả, Đoạn Hùng Sư cũng là Nhị phẩm võ giả, tuy rằng…… Bọn họ đều đã 18 tuổi, miễn cưỡng mới có tư cách tham dự khảo hạch. Ta hoài nghi Đoạn Hùng Sư kia đã hơn 18 tuổi cũng nên.”

“Bất quá, nhìn tổng thể thì tu vi của hai người hẳn là tổ hợp lợi hại nhất . Hơn nữa Trần Hạo Thiên ra tay rất tàn nhẫn độc ác, Đoạn Hùng Sư…… Tuy có chút ngốc nghếch, nhưng sức chiến đấu cũng kinh người, chúng ta không thể không đề phòng.”

“Ân, nhưng mà……”

Tần Tích Vũ cười: “Chúng ta cũng không sợ, dù sao bọn họ kết minh nhưng không vững chắc, bất cứ lúc nào đều có thể phản bội lẫn nhau, chúng ta sẽ không như vậy……”

“Thế cũng đúng.”

Chỗ khác trong Yêu Ma Cốc.

“Trần Hạo Nhiên, Đoạn Hùng Sư, hai ngươi muốn làm gì? Đương nhiên là đoạt quái!”

Lục Hợp Đường Chu Dược, Thất Tinh Điện Ngô Khí tức giận nói.

Trần Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng: “Đoạt quái? Không không không, ta sao lại làm chuyện vô sỉ như vậy……”

“Ta chỉ muốn gϊếŧ chết hai vị, hoặc là bị hai vị gϊếŧ chết……”

Chu Dược Ngô Khí nghe xong lông tơ dựng ngược hết lên .

“Đây là khảo hạch thánh địa, không phải sinh tử chiến, Trần Hạo Nhiên ngươi điên rồi phải không !”

“Còn nữa…… Con mẹ nó chúng ta không phải cùng hội cùng thuyền sao?!”

Trần Hạo Nhiên cười lạnh nói: “Ta không điên, cũng không phải biếи ŧɦái, ta nhìn thấy máu tươi thì rất hưng phấn nên càng ngày càng muốn gϊếŧ chóc ”

Chu Dược: “…… Ngươi con mẹ nó còn không phải biếи ŧɦái?!”

Ngô Khí: “Rất biếи ŧɦái thì có ……”

Trần Hạo Thiên âm hiểm cười một tiếng: “Nhiệm vụ lần này của ta là bảo hộ Đoạn Hùng Sư. Còn các ngươi có ra làm sao ta không quan tâm, vẫn nên xử lý các ngươi luôn thì hơn, đỡ vướng chân vướng tay……”

Chu Dược: “Chúng ta ít nhất có thể giúp ngươi một phen, bốn người chúng ta nếu liên thủ lại không phải sẽ càng mạnh sao!”

“Không cần!”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Trần Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, ngay lập tức sau lưng truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết……

Trên dãy núi ngoài Yêu Ma Cốc.

Đoạn Thủy Lưu lạnh lùng nói: “Lục Hợp Đường Chu Dược, Thất Tinh Điện Ngô Khí bị loại !”

Yêu Ma Cốc, ở một nơi khác.

Vân Thanh Khung bị Tôn Hạo và Tiền Ninh vây công.

Tôn Hạo: “Vân Thanh Khung, ngươi cư nhiên dám lẻ loi một mình, quá kiêu ngạo đi…”

Vân Thanh Khung hơi mỉm cười: “ Không gặp được ngươi, nên không có cách nào khác, bất quá…… Một người tiêu dao tự tại, cũng khá tốt.”

Hắn bị hai người vây công mà không chút hoảng hốt.

Tiền Ninh: “Tới giờ mà ngươi còn bình tĩnh như vậy. Chẳng lẽ thật sự cho rằng chỉ với mình ngươi có thể thắng hai người liên thủ?”

Vân Thanh Khung thờ ơ nói: “Phải đánh thật mới biết được, bất quá……”

“Tiền Ninh , ngươi sao nhất định phải cùng kết minh với Tôn Hạo ? Hắn chỉ là Nhị phẩm võ giả, mà ta đã là Ngũ phẩm. Nếu như ta và ngươi kết minh, hy vọng thắng lợi chẳng phải lớn gấp mười lần sao ?”

Tiền Ninh sửng sốt, sắc mặt hơi đổi.

Sắc mặt Tôn Hạo càng ngày càng xanh mét.

“Vân Thanh Khung, ngươi đừng có châm ngòi ly gián!”

Vân Thanh Khung cười: “Nga? Tôn Hạo công tử cũng vậy, ngươi cùng ta kết minh, không phải tốt hơn nhiều so với kết minh với Tiền Ninh sao?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự không tín nhiệm từ trong mắt đối phương.

Rốt cuộc, hai người chỉ là minh hữu lâm thời, mà đối mặt với trợ thủ thực lực cường hãn như Vân Thanh Khung , nếu nói không động tâm là không có khả năng……

Đây là khảo hạch thánh địa chiến !

Nếu cùng Vân Thanh Khung kết minh liền có hy vọng lớn hơn rất nhiều, có khả năng thành công trở thành tổ đội hai người cuối cùng, vậy là có thể gia nhập Thiên Táng Đao Tông!

Sức hấp dẫn như vậy, ai có thể không động tâm?

Dù Tôn Hạo không động tâm, hắn cũng không thể chắc Tiền Ninh không động tâm.

Tiền Ninh cũng nghĩ thế.

Đây là ngờ vực liên mình trong truyền thuyết……

Đột nhiên!

Trong một khắc, Tiền Ninh và Tôn Hạo cùng khởi động lực lượng, đột nhiên phát động công kích!

“Nha!”

“Ha!”

Oanh!

Oanh!

Hai người chiến đấu kịch liệt , nhất thời đánh gϊếŧ đến tận khi màn đêm buông xuống, mặt trăng lên cao.

Lực lượng hai người ngang nhau, chiến đấu giằng co vô cùng lợi hại, cuối cùng vẫn là Tôn Hạo bằng danh đao Hắc Tuyết trong tay, có được lợi thế, giành được thắng lợi!

Tiền Ninh bị thua, tê liệt ngã xuống đất, không thể động đậy.

Tôn Hạo cũng thở hồng hộc, bị thương không nhẹ.

Hắn cười nói: “Vân Thanh Khung, ta thắng, ngươi và ta có thể liên minh không?”

Vân Thanh Khung lắc đầu: “Kỳ thật, ta từng gặp Triệu Vô Cực, hắn cũng muốn lập tổ đội cùng ta……”

Sắc mặt Tôn Hạo kịch biến: “Kết quả?”

Vân Thanh Khung tay buông: “Đương nhiên là đàm phán không thành công , ta quen độc lai độc vãng rồi, không thích cùng người khác hợp tác.”

Nói xong, hắn sải bước hướng về phương xa, thậm chí không thèm quay đầu lại cho Tôn Hạo thêm một đao……

Tôn Hạo sầu thảm cười, đột nhiên ngửa mặt lên trời rống giận.

“Vân Thanh Khung, ngươi lừa ta!”

Tiền Ninh ngã trên mặt đất, thở dài nói: “Đen, con mẹ nó ta quá đen rồi……”

Đoạn Thủy Lưu dường như có thể thấy tình hình thực tế trong toàn bộ Yêu Ma Cốc, cao giọng nói: “Tôn Hạo, Tiền Ninh bị loại!”

Chưa đến đêm, trong mười người đã bị loại bốn người.

Tần Lôi và Tần Tích Vũ thấy bóng tối buông xuống, cảnh giác tăng lên gấp bội, mắt nhìn tai nghe bốn phương tám hướng, cùng nhau đề phòng động tĩnh xung quanh.

Tần Tích Vũ gắt gao nắm chặt tay Tần Lôi, hơi khẩn trương.

“Tần Lôi, huynh nói xem……”

“Lúc này sẽ không có Cự Yêu khủng bố đánh tới bất ngờ đấy chứ?”

Tần Lôi sắc mặt biến đổi: “Tích Vũ, đừng nói mấy lời đen đủi như thế……”

“Nga.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng yêu thú rống giận xuyên qua màn đêm, xé rách không khí, chấn động màng tai mọi người.

Tần Lôi: “…… Con mẹ nó ?!”

Mọi người: “…… Không thể nào?!”

Người thân của những người tham dự đều sợ hãi, nháo nhác nhìn về phía ba vị thánh địa trưởng lão cử hành khảo hạch.

Chỉ thấy hai vị trưởng lão trên mặt tựa hồ cũng lộ ra chút nghi hoặc.

Nhưng Đoạn Thủy Lưu nghe được yêu thú gào rống, khóe miệng lại hơi giương lên, lộ ra một tia cười quỷ dị……

Franklin: “…… Lão Lý, hắn cười như vậy là có ý gì ?”

Lý Thiên Sinh hừ một tiếng: “Nếu ta không đoán sai thì ……”

“Lão Phú, có nhiệm vụ cho ngươi đây”

“Hả?”