Đồ Đệ Của Ta Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 17: Không Ngờ Ta Đã Mạnh Như Vậy

Lý Thiên Sinh thở dài một tiếng, xem ra lại không được bình yên.

Hắn cùng Lai Phúc đi ra ngoài liền thấy một đám hắc y nhân xông vào Lôi Đình sơn trang. Mà ở đây ngoại trừ Lai Phúc thì 2 võ giả còn lại đều đã bị đánh ngã xuống đất, hiển nhiên đã bị thương nặng không thể động đậy.

Lai Phúc giận dữ: “Kẻ nào dám to gan đột nhập Lôi Đình sơn trang!”

Lý Thiên Sinh xua tay, thở dài: “Rõ rành rành rồi còn gì? Chắc chắn là người cùng phe Tần Viêm kia, cha hắn gọi là……”

Lai Phúc nao nao, liếc mắt nhìn bọn kia một cái.

“ Thuộc hạ của Tần Chiến không ngờ ra tay lại độc ác như thế…… Ngươi, ngươi là Tần Thọ!”

Lý Thiên Sinh: “…… Mắng chửi người khác không cần mắng lịch sự như thé, trực tiếp chửi má nó không tốt sao?”

“Không, người này tên thật là Tần Thọ! Nhưng hắn làm ra những chuyện…… Quả thực không bằng cầm thú!”

“…… Ta biết vì sao, nhất định là chịu ảnh hưởng từ gia đình, cha mẹ có thể đặt cho hắn tên này thì làm sao có thể dạy ra hài tử tốt!”

Hơn hai mươi hắc y nhân bịt mặt xúm lại đây, thiếu thống lĩnh đội trưởng đội thị vệ, thị vệ Lôi Đình sơn trang chỉ có thể lui về phía sau từng bước .

Mà kẻ cầm đầu đang che mặt Tần thọ không thừa nhận cũng không phủ nhận, trên mặt chỉ lộ ra đôi mắt tản ra hàn quang, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thiên Sinh như sài lang hổ báo.

“Hoắc! Không hổ là cầm thú a……”

Lý Thiên Sinh bị hắn nhìn đến nổi da gà.

Lai Phúc lông trên người dựng hết lên, da đầu run run .

Lai Phúc: “Tiên sư đại nhân, Tần Thọ này đã là Lục phẩm võ giả! Tiểu nhân, không, không chỉ tiểu nhân mà toàn bộ thị vệ trong Lôi Đình sơn trang cũng không phải đối thủ của hắn!”

“Lục phẩm võ giả…… Rất lợi hại sao?”

Lai Phúc: “……”

“Tiên sư đại nhân, giải thích một cách đơn giản thì võ đồ đỉnh phong, cũng không thể tung ra chưởng nặng 1.000 kg; mà võ giả chân chính lại có thể tung ra chưởng từ 1.000 kg trở lên……”

“Trong võ giả, nhất phẩm võ giả có 1 lực đạo, nhị phẩm võ giả có 3 lực đạo, tam phẩm 3 lực đạo. Từ đó suy ra, lục phẩm võ giả có 6 lực đạo ước chừng tầm 6000 kg sức mạnh!”

Lai Phúc: “Không chỉ như vậy, võ đồ tu luyện sức mạnh gọi là minh kính, là sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Mà võ giả lĩnh ngộ thêm ám kình! Khi chiến đấu liền có thể bộc phát ra năng lượng minh ám , khiến sức mạnh bạo trướng!”

“Nói cách khác, một Lục phẩm võ giả có thể phát huy 12 lực đạo, ước chừng 12.000 kg sức mạnh!”

Lý Thiên Sinh: “…… Nghe vậy đúng là có chút đáng sợ.”

“Hệ thống, hiện tại sức mạnh của ta là bao nhiêu?”

Hệ thống lạnh nhạt nói: “ Trước mắt ký chủ là Thập Bát phẩm võ đồ, sức mạnh là…… 216 đạo lực!”

“216? Ân, nghe cũng không nhiều lắm…… Chậm đã!”

“216 đạo?!”

“Vậy chẳng phải sức mạnh của ta hơn 200.000 kg sao ?!”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hệ thống hờ hững đáp: “Đúng vậy, vì cảnh giới võ đồ sức mạnh tăng theo cấp số nhân nên sức mạnh của Thập phẩm võ đồ ước chừng bằng nhất phẩm võ giả, cũng xấp xỉ một đạo lực. Theo cấp số nhân, Thập Bát phẩm võ đồ có 261 đạo!”

Lý Thiên Sinh: “…… Đơn giản mà nói, ta vô địch con mẹ nó rồi!”

“Nếu tính theo sức mạnh ,trước mắt ký chủ có sức mạnh bằng nhị phẩm đại tông sư! Đương nhiên, cảnh giới đại tông sư lĩnh ngộ minh kính, ám kình, nội kình, hóa kính, vận dụng vô cùng kỳ diệu , ký chủ trước mắt không thể so sánh.”

Lý Thiên Sinh nghe không hiểu ……

Hắn chỉ biết toàn bộ Tthanh Dương Thành này, võ đạo tông sư được gọi là người lợi hại nhất rồi, đây lại võ đạo đại tông sư?

Chỉ tồn tại trong truyền thuyết đi.

Nghĩ đến đây, Lý Thiên Sinh nhịn không được cười sung sướиɠ.

“Ha ha ha ha, hoá ra sức chiến đấu của ta là 216, mà tên Tần Thọ hung thần ác sát này sức chiến đấu chỉ có 6, chẳng qua chỉ là số lẻ của ta mà thôi, ta còn sợ cái khỉ gì !”

Lai Phúc vẻ mặt ngơ ngác, cung kính hỏi: “Tiên sư đại nhân vì sao lại bật cười?”

“Ta cười Tần Chiến vô mưu, Tần Thọ thiếu trí…… A phi phi phi! Ta là đang cười mấy kẻ không biết tự lượng sức mình!”

Lai Phúc sửng sốt một chút, chợt bừng tỉnh.

“Nói cũng đúng, có tiên sư đại nhân tọa trấn, đừng nói Lục phẩm võ giả, dù là Lục phẩm võ đạo tông sư thì sao?”

Lý Thiên Sinh: “Ngươi đánh giá ta cao quá rồi không?!”

Tần Thọ ánh mắt bỗng tràn đầy sát khí.

Người quen của hắn nhận ra đây là dấu hiệu hắn chuẩn bị gϊếŧ người!

Hắn không nói một câu vô nghĩa, miệng phát ra một tiếng như dã thú gào rống, chỉ có một chữ……

“Chết!”

Oanh!

Hắn đột nhiên đạp vỡ mặt đất, đất đá bắn tung toé, cả người lao đến như một mũi tên , xé gió mà đến, lưỡi dao sắc bén mang theo sát khí lạnh lẽo, mục tiêu…… chính là Lý Thiên Sinh!

Đương!

Giữa khung cảnh đất đá bay tứ tung, bỗng nhiên cạnh Lý Thiên Sinh xuất hiện một thân ảnh, trường kiếm trong tay quét ngang, tia sáng trắng chợt lóe, hai cỗ lực lượng mạnh mẽ giao nhau, thế mà chặn đứng một kích tất sát của Tần Thọ!

“Hả?!”

Tần Thọ một kích không trúng, lập tức bay ngược ra hơn mấy chục mét.

Một người mặc bạch y, thân ảnh phiêu nhiên dừng ở trước Lý Thiên Sinh.

Hắn liếc mắt nhìn Tần Thọ một cái, hơi mỉm cười, xoay người quỳ gối trước mặt Lý Thiên Sinh.

“ Thuộc hạ là người dưới trướng gia chủ đại nhân, Tần Công, bái kiến tiên sư đại nhân!”

Lý Thiên Sinh vừa mới muốn đánh ra một quyền , còn chưa kịp ra tay đã bị người này chặn lại. Hắn hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: “Không cần đa lễ.”

Tần Công đứng thẳng dậy, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Sinh một cái, không khỏi kinh ngạc.

“Không nghĩ tới vị tiên sư đại nhân trong truyền thuyết, lại tuổi trẻ như thế ! Nhìn qua, dường như bằng tuổi với công tử, hắn thật sự thần thông quảng đại như vậy sao ?”

“Bất quá, có thể dưới một kích này của Tần Thọ không chút sứt mẻ, vững như sơn, chắc chắn cũng là cao nhân, ít nhất ta cũng không trấn định được như thế!”

Hắn xoay người lại nhìn về phía Tần Thọ, hơi hơi mỉm cười nói: “Tần Thọ, ngươi cho rằng gia chủ không đoán được các ngươi sẽ thẹn quá thành giận, nghĩ đến cái cá chết lưới rách sao ? Hôm nay ngươi tự tiện xông vào Lôi Đình sơn trang, ý đồ mưu sát công tử , gia chủ sớm đã thông báo với đoàn trưởng lão , hiện giờ ngươi đã bị vạch trần, còn không khoanh tay chịu chết!”

Tần Thọ sắc mặt biến đổi.

Hắn không sợ chết.

Nhưng sợ liên luỵ Tần Chiến có ơn tri ngộ với hắn!

Vì thế……

Hắn gầm lên giận dữ: “Là ta tự tới đây, Không liên quan đến Tần Chiến đại nhân!”

Tần Công cười lớn : “Ngươi nói ra lời này, quả thực là không đánh đã khai, lạy ông tôi ở bụi này!”

“Tần Công, ngươi! Ta hôm nay đồng quy vu tận cùng ngươi!”

Tần Thọ nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình chợt hóa thành một thanh hắc đao, lưỡi dao sắc bén, đột nhiên xẹt qua phía chân trời, xuyên qua hư không, mang theo khí thế tiêu diệt hết thảy mọi thứ nó chạm vào !

Tần Công vung trường kiếm lên, một trảm đón gió!

Leng keng!

Hai người đao kiếm chạm nhau , không khí xung quanh bị cắt nát, mang theo kiếm kình đan xen nhau, nhìn như mạng nhện !

Xuy!

“Ân?!”

Đột nhiên, tay phải Tần Thọ buông lỏng, thế nhưng điều khiển lưỡi dao sắc bén rời tay, mặc kệ trường kiếm của Tần Công đâm vào ngực chính mình, máu tươi lập tức phun ra như suối !

Hắn lại không để ý chút nào, cả người tắm máu, nhìn hệt như yêu ma, vô cùng dữ tợn , nhằm về phía Lý Thiên Sinh, tay trái lại xuất hiện một lưỡi dao sắc bén khác, nương theo gió hướng về thẳng yết hầu của Lý Thiên Sinh !

Tần Công kinh hô một tiếng: “Tiên sư đại nhân đừng lo!”

Lý Thiên Sinh giơ tay lên cao , rồi hạ xuống, phảng phất như một chưởng từ trên trời giáng xuống.

Oanh!

Một đạo chưởng ấn bao trùm toàn bộ Lôi Đình sơn trang, ầm ầm ầm !

Không khí nổ đùng đùng, Lôi Đình sơn trang đều dung chuyển!

Có tiếng sấm nổ mạnh trên bầu trời!

Tần Thọ rên lên một tiếng, 27 hắc y nhân toàn bộ bị chụp bẹp trên mặt đất không thể động đậy.

Đám Tần Công, Lai Phúc phảng phất như thấy quỷ, không thốt ra nửa lời, mở to mắt, há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời.