Các Người Vì Cái Gì Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 12: Thật cẩn thận 12

"Lâm Yến! Anh muốn đưa Tiểu Nhiên đi đâu?" Lê Thư Ngôn chạy tới, còn thở hổn hển.

Lâm Yến thấy cậu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nhiên Nhiên uống nhiều, tôi đưa em ấy về nhà. Lê tổng lo việc mình đi."

Lê Thư Ngôn đương nhiên không thể cứ như vậy rời đi, anh ta nhíu mày: "Tiểu Nhiên là khách của tôi, em ấy uống nhiều tôi sẽ đưa em ấy về, không phiền Lâm tổng."

Hai người cứ giằng co như vậy, Tô Dật Nhiên ngồi ở ghế lái phụ mơ mơ màng màng rốt cục mở miệng, "Anh Thư Ngôn anh về trước đi, để học trưởng đưa em về là được rồi."

Lê Thư Ngôn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tô Dật Nhiên đã tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, trông có vẻ khá say. Lê Thư Ngôn không đành lòng ở đây ầm ĩ nữa, đành phải cắn răng trừng mắt cảnh cáo Lâm Yến.

Lâm Yến hoàn toàn không để anh ta vào mắt, trực tiếp lái xe rời đi.

Tô Dật Nhiên lần này so với lần trước ở trong quán bar uống say hơn nhiều, dù sao lần trước chỉ là uống mấy cốc bia, nhưng lần này cậu uống nồng độ cao hơn bia nhiều.

Tô Dật Nhiên ngồi trong xe, chỉ cảm thấy chóng mặt, khó chịu buồn nôn.

Xe xóc nảy một chút, Tô Dật Nhiên đột nhiên nói: "Học trưởng, dừng một chút! Em muốn nôn."

Lâm Yến vội vàng tấp xe vào lề đường, Tô Dật Nhiên mở cửa bước xuống xe dựa vào gốc cây nôn khan.

Có đôi khi uống say chính là như vậy, cậu rõ ràng rất muốn nôn, nhưng lại không thể nôn ra cái gì.

Tô Dật Nhiên khom lưng nôn một hồi, cũng không nôn ra cái gì, ngược lại đứng lên một lát đầu càng choáng váng.

Lâm Yến lấy từ trong xe một chai nước, cẩn thận đút cho cậu vài ngụm: "Thế nào? Còn cảm thấy khó chịu không?"

Tô Dật Nhiên có chút bơ phờ nói: "Khó chịu."

Lâm Yến nghe xong chỉ cảm thấy đau lòng không thôi: "Có muốn lên xe ngồi không?"

"Không muốn, trong xe rung lắc thật khó chịu." Tô Dật Nhiên lúc say cũng có chút tùy hứng.

Lâm Yến nghe vậy càng tự trách, sao mình không phát hiện Tô Dật Nhiên ngồi xe sẽ khó chịu, nhưng cứ như thế này ở trên đường cũng không phải biện pháp.

"Vậy anh cõng em về nhé?" Nói xong liền đưa lưng về phía Tô Dật Nhiên ngồi xổm xuống.

Tô Dật Nhiên không nói gì, cũng không đi lên, chỉ ngơ ngác nhìn anh. Lâm Yến cũng không thúc giục, chỉ giữ nguyên động tác này đợi cậu.

Mười mấy giây sau, Lâm Yến cảm giác được sức nặng trên lưng, trở tay ôm lấy đùi cậu, cứ như vậy đi về nhà.

Trên đường đi, Tô Dật Nhiên đã ghé trên lưng Lâm Yến ngủ thϊếp đi.

Lâm Yến cảm giác được hơi thở ấm áp phía sau phả vào cổ mình, cảm thấy trong lòng được hơi thở này sưởi ấm.

Anh hy vọng đoạn đường này dài hơn, tốt nhất là không có điểm kết thúc.

Nhưng đường có dài bao nhiêu thì cũng có lúc đi hết, huống chi lúc trước bọn họ lái xe đã đi được một nửa đường, bâu giờ cho dù cõng Tô Dật Nhiên về nhà, cũng chỉ mất hai mươi phút là đến nơi.

Lâm Yến một tay ấn chuông cửa, một tay ở phía sau đỡ Tô Dật Nhiên.

Mẹ Tô nghe thấy chuông cửa vang lên, tưởng là Tô Dật Nhiên đã về, liền từ sô pha đứng dậy mở cửa.

Vừa mở cửa ra, liền thấy một người đàn ông cõng Tô Dật Nhiên đứng ở cửa, mẹ Tô thấy thế vội vàng nghiêng người để cho bọn họ đi vào, vô cùng lo lắng: "Tiểu Nhiên làm sao vậy, sao phải cõng về như vậy."

Lâm Yến giải thích: "Dì đừng lo lắng, chỉ uống say thôi. Phòng em ấy ở đâu vậy ạ? Đừng đánh thức em ấy."

"Ở trên tầng, tôi dẫn cậu đi." Mẹ Tô nghe vậy yên tâm, vội vàng dẫn bọn họ đi lên.

Vào phòng ngủ, Lâm Yến cẩn thận đặt Tô Dật Nhiên lên giường, đắp chăn cho cậu, rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

Thấy anh ân cần như vậy, mẹ Tô cảm ơn nói: "Cảm ơn con a, muộn như vậy còn đưa Tiểu Nhiên về, thật sự làm phiền con rồi, con tên gì?"

"Không sao đâu dì, con là Lâm Yến." Lâm Yến không tự nhiên đứng lên.

Anh không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mẹ của Tô Dật Nhiên lại qua loa như vậy, anh vẫn còn mặc bộ quần áo từ bữa tiệc, bây giờ còn nhăn nhúm.

Cũng may mẹ Tô không nhìn ra sự mất tự nhiên của anh, chỉ cảm thấy tên anh có chút quen quen, "Lâm Yến? Là....học trưởng của Tiểu Nhiên."

Lâm Yến không ngờ mẹ Tô lại biết mình, "Vâng, dì biết con?"

Mẹ Tô cười nói: "Lúc trước có nghe Tiểu Nhiên nhắc đến con, nói con rất tốt."

Lâm Yến nghe vậy giật mình, trong lòng có chút vui mừng khôn xiết, anh không ngờ Tô Dật Nhiên sẽ nhắc đến anh với người

Mẹ Tô thấy anh đột nhiên im lặng, có chút nghi hoặc: "Sao vậy?"

Lâm Yến lấy lại tinh thần, nói: "Không có gì ạ, đột nhiên nhớ tới một số chuyện." Dừng một chút, còn nói thêm: "Vậy con đi trước đây, đã muộn rồi dì nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Mẹ Tô mở miệng giữ lại nói: "Đã muộn thế này cũng đừng về, trong nhà còn có phòng cho khách, tối nay con ở lại đây đi."

Lâm Yến có chút thụ sủng nhược kinh: "Không cần đâu ạ, quá phiền dì rồi."

Mẹ Tô vẫn thuyết phục: "Ai nha, phiền gì chứ, phòng đã dọn sạch sẽ rồi, hôm nay con cứ ở lại đi, sáng mai đi cũng không muộn."

Xe Lâm Yến còn đỗ ở bên đường chưa lái về, bây giờ về chỉ có thể gọi trợ lý đến đón.

Quan trong nhất là, Lâm Yến cũng chút tâm tư, do dự một chút, cũng không từ chối nữa: "Vậy xin phép làm phiền dì."

Mẹ Tô xua tay tỏ vẻ không sao, "Con ngủ phòng bên cạnh Tiểu Nhiên đi, lát nữa dì lấy quần áo cho con thay."

Lâm Yến nói cảm ơn: "Cảm ơn dì."

Lâm Yến có chút câu nệ ngồi trên giường phòng khách, một lúc sau, mẹ Tô cầm quần áo đi vào, "Trong nhà không có đồ mới, đây là bộ ngủ của Tiểu Nhiên, không biết con có phiền không?"

Lâm Yến vội vàng nói: "Không sao, con không phiền."

Thấy Lâm Yến nhận lấy quần áo, mẹ Tô liền đi ra ngoài trước.

Sau khi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, Lâm Yến thay bộ quần áo do mẹ Tô mang đến. Tô Dật Nhiên thấp hơn anh một chút, cho nên Lâm Yến mặc quần áo của Tô Dật Nhiên có chút không vừa, bất quá anh cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.

Lâm Yến nằm trên giường, tưởng tượng bên kia tường chính là Tô Dật Nhiên, bọn họ chỉ cách nhau một bức tường.

Trên quần áo còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng, giống như Tô Dật Nhiên đang ở bên cạnh anh.

Lâm Yến nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng đêm nay anh ngủ rất sâu.

May mắn thay đồng hồ sinh học của Lâm Yến không khiến anh dậy quá muộn, sáng sớm chưa tới bảy giờ đã rửa mặt xong xuống tầng chuẩn bị nói lời tạm biệt.

Khi Lâm Yến xuống tầng, bố mẹ Tô đã rời giường, bảo mẫu đã làm xong bữa sáng.

Mẹ Tô thấy Lâm Yến đi xuống nói: "Tiểu Lâm dậy rồi à? Ăn sáng rồi đi."

Bố Tô cũng đã nghe mẹ Tô nói qua chuyện tối hôm qua, đối với Lâm Yến cũng rất cảm ơn, mỉm cười với anh: "Hôm qua cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Nhiên về, bây giờ còn sớm, ăn sáng rồi đi."

Lâm Yến thấy Tô Dật Nhiên còn chưa rời giường, có chút thất vọng, còn tưởng rằng sáng sớm nay có thể nhìn thấy cậu, vẫn khéo léo từ chối: "Thôi ạ, con gọi người---"

Lời còn chưa dứt, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Tô Dật Nhiên vừa tỉnh dậy liền cảm thấy đau đầu dữ dội, thật sự không ngủ nổi nữa, liền mặc áo ngủ rời giường đi xuống tầng, muốn hỏi mẹ Tô có làm canh giải rượu hay không: "Mẹ, mẹ có làm canh giải rượu không?"

Tô Dật Nhiên giờ phút này còn ngái ngủ, tạm thời không có chú ý tới Lâm Yến vẫn còn đứng dưới tầng.

Mẹ Tô: "Aii, đã sớm bảo dì làm xong cho con rồi, mau xuống đây."

Chờ Tô Dật Nhiên xuống lầu, liền phát hiện Lâm Yến đứng bên cạnh bàn ăn, cậu sửng sốt một chút, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại, có chút mơ hồ: "Học trưởng? Sao anh lại đến đây..."

Mẹ Tô cười nói: "Tiểu Nhiên không nhớ sao? Tối qua con uống nhiều, là Tiểu Lâm đưa con về, khi về đến nhà thì đã ngủ thϊếp đi rồi, là Tiểu Lâm cõng con vào. Mẹ thấy cũng đã muộn, nên giữ cậu ấy ngủ ở phòng cho khách một đêm."

Mẹ Tô còn tưởng rằng hai người bọn họ đêm qua là lái xe trở về, lúc đến cửa Lâm Yến mới cõng Tô Dật Nhiên đi vào.

Lâm Yến nghe được thanh âm của Tô Dật Nhiên, liền khẩn trương tay chân cũng không biết buông thả như thế nào. Thấy Tô Dật Nhiên chú ý tới anh, trên mặt bình tĩnh nói: "Chào buổi sáng."

Tô Dật Nhiên lúc này mới nhớ ra chuyện tối qua, chính mình uống say ngồi trên xe rất khó chịu muốn nôn, sau khi xuống xe, còn để cho Lâm Yến cõng mình về.

Nghĩ đến đây, Tô Dật Nhiên xấu hổ đỏ mặt, ".........Tối qua cảm ơn học trường, gây thêm phiền toái cho anh rồi."

Lâm Yến thấy Tô Dật Nhiên đỏ mặt, biết cậu vì chuyện ngày hôm qua mà ngượng ngùng. ánh mắt không khỏi dịu dàng, "Không sao."

Tô Dật Nhiên đã bình tĩnh lại, chú ý tới bộ dáng Lâm Yến giờ phút này giống như muốn đi, "Học trưởng phải đi sao? Nếu không, ăn xong bữa sáng rồi đi."

Yêu cầu của Tô Dật Nhiên, Lâm Yến không thể cự tuyệt, anh do dự một chút, nói: "Ừm."

Mẹ Tô còn nghi hoặc Lâm Yến vừa mới từ chối, sao lúc này lại đồng ý. Bất quá suy nghĩ lại một chút, cảm thấy có thể là quan hệ tốt với Tiểu Nhiên nhà bọn họ.

Tô Dật Nhiên ngồi xuống, Lâm Yến ngồi bên cạnh cậu, còn tự nhiên múc cho Tô Dật Nhiên một bát canh giải rượu.

Tô Dật Nhiên nói một tiếng cảm ơn, bưng tới uống vài ngụm.

Bố Tô mẹ Tô thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau, xem ra Lâm Yến thật sự rất quan tâm Tiểu Nhiên nhà bọn họ.

- ----------------------------------

Con rể chính thức ra mắt bố mẹ ヾ(≧ ▽ ≦)ゝ