Giáo Mẫu

Chương 45: Bởi vì ngươi ám sát Lam Kiều

Nam Cung Phi trở lại phủ đệ của mình, biểu hiện cực kỳ sung sướиɠ, trong mắt là ý cười ẩn giấu không được, Vu Hạo đã rất lâu không thấy thiếu chủ vui vẻ như vậy.

"Chỉ đáng tiếc Hà Dật Nhiên không chết, nhưng mà không đáng kể, đính hôn của tỷ tỷ cuối cùng bị ta phá hủy rồi, tỷ tỷ cuối cùng không cần gả cho tên khốn Hà Dật Nhiên kia rồi!" Nam Cung Phi nhếch lên khóe miệng, con mắt trắng đen rõ ràng sáng lấp lánh, hình như có những vì sao lấp loé.

Vu Hạo lại không có lạc quan như vậy, ngược lại biểu hiện lo lắng bất an nói, "Thiếu chủ, giáo mẫu nhất định sẽ tra rõ thân phận của sát thủ, một khi tra được trên đầu Lăng Chí, sẽ liên lụy đến trên người ta và thiếu chủ ngài."

"Vậy thì nhanh phái người gϊếŧ hắn, người chết mới sẽ không nói lung tung." Nam Cung Phi thu lại nụ cười, lạnh giọng nói. Gϊếŧ người diệt khẩu, không có chứng cứ, không thể nghi ngờ là phương pháp giải quyết lập tức cảnh khốn khó nhanh và tiện nhất, ngoại trừ tỷ tỷ, tính mạng của người khác ở trong mắt Nam Cung Phi, không quan trọng gì, dường như trò đùa.

"Vừa rồi phái đi người ám sát Lăng Chí trở về, Lăng Chí không thấy rồi." Cho dù Lăng Chí là biểu ca của Vu Hạo, nhưng một khi có thể nguy hiểm đến thiếu chủ, coi như là người thân, Vu Hạo cũng sẽ không chút do dự diệt trừ. Khi thấy sát thủ thiếu chủ phái ra bị bắt sống nhốt vào hình phòng Nam Cung gia, Vu Hạo liền ngay lập tức động tâm tư diệt trừ Lăng Chí, lập tức phái người đi tới Vân Thành, thế nhưng người đã không thấy rồi.

"Đào tẩu rồi?" Nam Cung Phi cau mày nói, nàng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Giáo mẫu đang tra rõ việc này, lỡ như bọn sát thủ khai ra Lăng Chí, Lăng Chí lại rơi xuống trong tay giáo mẫu, không chịu đựng được hình phạt tàn khốc đem Vu Hạo cùng mình khai ra, vậy chuyện mình ám sát Hà Dật Nhiên phá hoại lễ cưới sẽ bại lộ, hậu quả khó mà lường được.

"Không biết, thuộc hạ đã phái người tiếp tục truy tra tung tích của Lăng Chí." Vu Hạo không muốn Nam Cung Phi chịu phải bất cứ thương tổn gì, cho nên Lăng Chí nhất định phải chết..

"Hắn là biểu ca ngươi, ngươi thật sự sẽ đại nghĩa diệt thân? Sẽ không phải là ngươi cố ý thả hắn đi chứ?" Nam Cung Phi nhìn kỹ lấy mặt của Vu Hạo, hoài nghi đánh giá nói.

"Thuộc hạ đối với thiếu chủ tuyệt đối trung thành, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng sẽ không tiếc!" Quỳ một chân trên đất, biểu đạt lòng trung thành, trong lòng thầm than, thiếu chủ quả nhiên còn là một tiểu hài tử, không giấu được tâm tư, cho dù thật hoài nghi cũng không có thể trực tiếp hỏi ra, có thể trong bóng tối phái người giám sát chính mình.

Nước của Nam Cung gia sâu như vậy, đâu đâu cũng có cạm bẫy và vòng xoáy câu tâm đấu giác, thiếu chủ tâm tư đơn thuần như vậy lại há có thể là đối thủ của Nam Cung Vũ? Có lẽ thật sự không nên để thiếu chủ tiếp tục chờ ở nơi địa phương này.

"Thiếu chủ, lỡ như cuối cùng sự tình bại lộ, ngươi có tính toán gì?" Vu Hạo thử dò xét nói.

"Ta.." Nam Cung Phi không biết, ám sát Hà Dật Nhiên vốn chính là quyết định dưới kích động của nàng, nàng chỉ là không cách nào nhịn được người đàn ông kia kết hôn với tỷ tỷ, nhưng nàng xưa nay cũng không nghĩ tới, mình làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả ra sao, chính mình sẽ phải chịu trừng phạt thế nào, "Tỷ tỷ sẽ không trách ta."

Tỷ tỷ vẫn cưng chìu nàng, nhường nàng, không nỡ động nàng một đầu ngón tay, lần trước ở nghĩa trang truy sát tỷ tỷ, sau đó tỷ tỷ cũng không có từng truy cứu việc này. Cho nên, cho dù bị tỷ tỷ biết là chính mình phá hủy đính hôn của nàng, nàng cũng chắc chắn sẽ không trách cứ chính mình.

"Thiếu chủ, ngươi phá hoại không chỉ là đính hôn của Nam Cung Vũ, còn là Nam Cung gia kết minh thông gia với gia tộc Hà thị. Bên kia phải bàn giao làm sao?" Vu Hạo ở trong lòng cười khổ, thiếu chủ vẫn là quá ngây thơ rồi.

Nam Cung Phi rất ít một mình đối mặt giáo mẫu, người phụ nữ kia, rất đáng sợ, rất hung dữ, nàng từ nhỏ đã không thích, mỗi lần đi gặp giáo mẫu nàng đều là trốn ở phía sau tỷ tỷ, xa xa thấy được giáo mẫu cũng sẽ cố ý đi đường vòng.

"Tỷ tỷ nhất định sẽ bảo vệ ta!" Nam Cung Phi như chặt đinh chém sắt khẳng định nói. Nàng sở dĩ phấn khích mười phần như vậy, là bởi vì từ nhỏ đến lớn, mặc kệ nàng phạm vào sai gì, tỷ tỷ đều sẽ lao ra bảo vệ nàng, vì nàng thậm chí xung đột với giáo mẫu, hại chính mình bị phạt.

"Ngươi phá hoại chính là đính hôn của Nam Cung Vũ, dao động là thế lực của nàng." Thiếu chủ, ngươi còn hi vọng Nam Cung Vũ tiếp tục giúp ngươi nói chuyện? Nàng không phải đại thiện nhân lấy đức báo oán cái gì!

"Ngươi không hiểu." Vu Hạo là mấy năm trước mới tiến vào Nam Cung gia, làm việc ở bên người nàng, cho nên sẽ không hiểu cảm tình tỷ tỷ cùng mình mười mấy năm qua gắn bó làm bạn. Nói ra, nếu như không phảiVu Hạo tự nói với mình chuyện của mẫu thân Nam Cung Lâm, có lẽ chính mình còn sẽ chẳng hay biết gì, tiếp tục làm thiếu nữ làm nũng trong lòng tỷ tỷ, sẽ không như hiện tại, đối với tỷ tỷ hận như vậy, oán như vậy.

"Lùi 10 ngàn bước nói, cho dù Nam Cung Vũ thật lòng muốn bảo vệ ngươi, nhưng nàng bảo vệ được sao? Khi Giáo mẫu đánh gãy hai chân nàng có từng do dự qua? Nàng ở trước mặt giáo mẫu cũng không có cái địa vị gì có thể nói. Lời của nàng ở chỗ giáo mẫu lại có thể có bao nhiêu phân lượng?" Vu Hạo từng bước ép sát nói.

Vừa nghĩ tới chuyện tỷ tỷ bị đánh gãy hai chân, ngực Nam Cung Phi đột nhiên co rút đau lên. Lúc đó nàng chỉ là đột nhiên biết rõ thân thế của bản thân mình, giận đến mất đi lý trí, mới có thể ở dưới hỗ trợ cua Vu Hạo, giận đùng đùng trong bóng tối thiết kế hãm hại tỷ tỷ, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng, hậu quả bên dưới kích động sẽ nghiêm trọng như vậy, giáo mẫu sẽ đối với tỷ tỷ ác như vậy, hoàn toàn không để ý tình mẹ con, trực tiếp đánh gãy hai chân của tỷ tỷ.

Sau đó nàng cũng rất hối hận, rất đau lòng, nhưng nghĩ đến tỷ tỷ hại chết mẹ của chính mình, phụ lòng sự tin tưởng của chính mình, lừa gạt tình cảm của chính mình, lại ép buộc mình không thể nhẹ dạ, nhất định phải báo thù cho cái chết thảm của mẫu thân!

Lần này, lỡ như sự tình bại lộ, giáo mẫu sẽ làm sao xử phạt chính mình? Như đối với tỷ tỷ đánh gãy hai chân của chính mình như vậy? Hay là nói, trực tiếp gϊếŧ mình?

Nam Cung Phi mắt to trắng đen rõ ràng tiết lộ ra mê man, trên mặt là biểu hiện không biết làm sao. Nàng bắt đầu sợ hãi, cảm giác bất lực, trước đây có tỷ tỷ ở mặt trước che phong chắn vũ cho nàng, chịu đựng căm giận ngút trời của giáo mẫu, mà lần này, phải một mình nàng đi đối mặt.

Vu Hạo nhận một cú điện thoại, sắc mặt trong nháy mắt cực kỳ khó coi.

"Lăng Chí rơi vào trên tay Nam Cung Vũ rồi." Nhận được nhận được kết quả thuộc hạ truy xét được, Nam Cung Vũ sớm một ngày liền phái người bắt cóc Lăng Chí, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, Vu Hạo trong nháy mắt nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện.

"Cái gì?" Nam Cung Phi có chút không dám tin tưởng, nhất thời cũng không rõ ràng chuyện gì thế này

"Thiếu chủ, ngươi có từng nghĩ, người của Nam Cung Vũ làm sao sẽ đúng lúc như vậy gϊếŧ ra không? Nàng vốn thì dự định phá hoại đính hôn, sau đó đem tất cả vu oan giá họa trên đầu thiếu chủ ngài. Cho nên mới là trước một bước bắt lấy Lăng Chí, làm chứng cứ lên án trước mặt giáo mẫu."

Lời của Vu Hạo trở thành một cái rơm rạ cuối cùng ép vỡ Nam Cung Phi, Nam Cung Phi hỏng mất, bắt đầu khóc rống lên. Nàng thương tâm không phải giáo mẫu sẽ làm sao trừng phạt nàng, mà là tỷ tỷ thương yêu nàng nhất, vậy mà cũng sẽ tính toán nàng, muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

Trong thiên địa trắng xóa, không có người nào quan tâm nàng, thương yêu nàng.

Nam Cung Phi rất là đau lòng, khóc một hồi liền ép buộc chính mình kiên cường, lau khô nước mắt, tâm bắt đầu trở nên lạnh lẽo cứng rắn, ngọn lửa cừu hận lại bắt đầu cháy hừng hực.

Mục đích của Vu Hạo đạt được rồi, lúc đó Nam Cung Phi kế hoạch thuê sát thủ phá hoại lễ cưới, hắn vốn là không đồng ý, dựa vào thủ đoạn của giáo mẫu, sớm muộn đều sẽ bị tra được, thật sự là hạ sách. Nhưng hắn thái độ khác thường không có phản đối, trái lại giúp thiếu chủ an bài kế sách, đổ thêm dầu vào lửa. Hắn muốn đem thiếu chủ đẩy vào tuyệt lộ, thiếu chủ như vậy mới có thể không đường có thể đi, bị bức ép bất đắc dĩ không thể không rời đi Nam Cung gia.

Nam Cung Vũ là lo lắng và không nỡ duy nhất của thiếu chủ đối với Nam Cung gia, bây giờ Nam Cung Vũ đối với thiếu chủ ra tay triệt để lạnh lẽo lòng của thiếu chủ, vô tình của Nam Cung Vũ cũng vừa hay đứt đoạn mất nhớ nhung cuối cùng của thiếu chủ.

Vu Hạo muốn dẫn Nam Cung Phi rời khỏi, rời khỏi Nam Cung gia, trở lại địa phương nàng vốn nên thuộc về, trở lại nhà chân chính của nàng.

"Thiếu chủ, chúng ta mau chóng rời đi, không đi nữa liền không kịp." Vu Hạo thúc giục.

Nam Cung Phi còn có chút do dự, cho dù hận thấu tỷ tỷ, nhưng nàng vẫn là khát vọng trước khi rời khỏi Nam Cung gia, có thể gặp tỷ tỷ một lần cuối. Nàng muốn chính miệng hỏi tỷ tỷ, Vu Hạo nói, rốt cuộc có phải là thật? Kế hoạch ban đầu của tỷ tỷ, đúng là muốn vu oan giá họa hãm hại chính mình sao?

Chính là ở bên dưới thúc giục của Vu Hạo, khi Nam Cung Phi không thể không ra ngoài rời khỏi, Nam Cung Vũ mang người phong tỏa phủ đệ, đem Nam Cung Phi và Vu Hạo đang chuẩn bị thoát đi chặn ở cửa.

Thấy được Nam Cung Vũ, sắc mặt của Vu Hạo trong nháy mắt trở nên âm trầm, sắc mặt của Nam Cung Phi thì lại trong nháy mắt trở nên xán lạn.

"Tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc đã tới, ta chờ đợi ngươi rất lâu." Nam Cung Phi cười nhào tới, âm mưu gì, tính toán gì, toàn bộ ném ra sau đầu, nàng cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không nghe, nàng muốn rất đơn giản, một cai ôm ấm áp cũng đủ để thỏa mãn.

Cho dù lừa mình dối người cũng tốt, nàng tham niệm hạnh phúc trước mắt, không muốn đi ngẫm nghĩ chuyện tương lai.

Nàng phải rời khỏi Nam Cung gia rồi, sẽ không còn được gặp lại tỷ tỷ, nàng chỉ muốn tạm thời thả xuống cừu hận, dứt bỏ phiến diện ngăn cách của quá khứ, cuối cùng lại ôm tỷ tỷ một cái, lại như khi còn bé vô số lần như vậy.

Đáng tiếc, nguyện vọng nhỏ bé như vậy, cũng không thễ toại nguyện.

Nam Cung Vũ đẩy nàng ra, còn thưởng nàng một cái bạt tay lanh lảnh vang dội.

Thân thể nhào tới của Nam Cung Phi trong nháy mắt cứng ở tại chỗ, gò má rất đau, đau hơn chính là tâm.

Tỷ tỷ đánh nàng, trước đây cả một đầu ngón tay tỷ tỷ cũng không cam lòng động nàng, bây giờ vậy mà cho nàng một cái bạt tay nặng như vậy

"Tại sao vậy? Bởi vì ta ám sát Hà Dật Nhiên, phá hủy đính hôn của ngươi? Ta làm tất cả còn không phải là vì ngươi sao?" Nam Cung Phi oan ức tới cực điểm, mang theo tiếng khóc nức nở lớn tiếng chất vấn.

"Một cái bạt tay này là bởi vì ngươi ám sát Lam Kiều." Nam Cung Vũ lạnh lùng nói, mặt trầm như nước, hoàn toàn không còn ôn nhu sủng nịch của quá khứ nữa.

"Ngươi vậy mà vì một hạ nhân đánh ta?" Nam Cung Phi khó có thể tin nói. Ở trong mắt nàng, chủ nhân của Nam Cung gia chỉ có giáo mẫu, tỷ tỷ cùng mình, toàn bộ người khác là hạ nhân, là con dao trong tay các nàng, quân cờ trên tay, không quan trọng gì, sinh tử đều khống chế ở trong tay các nàng.

Nàng biết quan hệ của Lam Kiều và tỷ tỷ không phải bình thường, nhưng ở trong lòng nàng, Lam Kiều chỉ là một vệ sĩ nho nhỏ, căn bản không xứng với tỷ tỷ tốt nhất khắp thiên hạ.

Nàng vẫn cho là tỷ tỷ chỉ là tâm huyết dâng trào, tỷ tỷ cùng Lam Kiều cũng chỉ là vui đùa một chút, sau khi nàng ám sát Lam Kiều, tỷ tỷ nhiều nhất chỉ có thể mắng nàng hai câu, cũng sẽ không thật sự tức giận. Bây giờ, tỷ tỷ vậy mà vì một người không quá quan trọng đánh nàng, lúc nào, Lam Kiều ở trong lòng tỷ tỷ phân lượng đã trở nên quan trọng như vậy rồi?

Hết chương 45