Giáo Mẫu

Chương 25: Có kinh không hiểm

Bởi vì đường xe phải hơn bốn giờ, mấy người ở trong buổi trưa ở khách sạn dùng qua món ăn sau đó liền trả phòng đường về.

Bị Lam Kiều hôn nhiều mấy cái, cảm mạo tựa hồ cũng bị Lam Kiều hút đi rồi. Lam Kiều không chỉ không có bị lây bệnh, ngược lại đem Nam Cung Vũ trị hết. Chỉ là Nhạc Nhạc bởi vì quậy một ngày, cảm mạo càng ngày càng nghiêm trọng, còn có chút sốt nhẹ.

Nhạc Nhạc nằm ở trong lòng ca ca, Tần Phong không ngừng mà rút giấy cho Nhạc Nhạc hỉ mũi, một hồi sờ sờ cái trán hơi nóng lên của Nhạc Nhạc.

Xe đậu ở nhà để xe dưới hầm của tiểu khu, mấy người đi thang máy lên lầu. Đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.

Bên trong tia sáng tối tăm, trước cửa nhà đứng một bóng người phụ nữ, nữ nhân đứng quay lưng về phía các nàng, chỉ nhìn thấy gò má.

Máu toàn thân trên dưới của Nam Cung Vũ trong nháy mắt lạnh lẽo, Lam Kiều cũng không khỏi tự chủ nắm chặt chủy thủ bên hông.

Tần Phong có chút nghi ngờ đánh giá hai người trong nháy mắt khẩn trương lên, Nhạc Nhạc thì lại bởi vì bị bệnh ở trên lưng Tần Phong ngủ gật.

Lam Kiều trong nháy mắt xạm mặt lại, Nam Cung Phi lại nhanh như vậy liền tìm tới cửa rồi!

"Mẹ mở cửa." Người phụ nữ kia đang gõ cửa phòng nhà Lâm a di.

Hóa ra là con gái Lâm a di Kiều Kiều.

Sợ chuyện không đâu một hồi.

Nam Cung Vũ không chút biến sắc, Lam Kiều buông ra tay nắm chặt dao găm.

Lâm a di mở cửa, thấy được con gái về nhà, hồi hộp, thấy được đoàn người Lam Kiều kéo hành lý mới vừa về nhà, lập tức nhiệt tình chào mời nói, "Tiểu Vũ, các ngươi muộn như vậy mới vừa về, dứt khoác đến nhà Lâm a di cùng nhau ăn đi, nhiều người náo nhiệt chút."

Bởi vì con gái thật vất vả về nhà một chuyến, Lâm a di chuẩn bị bữa tối phong phú, ngoại trừ Nam Cung Vũ và Lam Kiều, Tần Phong và Nhạc Nhạc cũng một đường theo tới.

Tần Phong có chút eo hẹp, bởi vì cùng Lâm a di không tính quá quen thuộc, theo tới quỵt cơm, thật sự là ý tứ rất không tốt.

Tần Phong vốn là chuẩn bị muốn tự động rời đi, lại bị Lâm a di nhiệt tình kéo vào nhà.

Tia sáng phòng khách rất sáng sủa, bên dưới nhìn kỹ, Kiều Kiều và Nam Cung Phi chỉ có năm, sáu phần tương tự, Nam Cung Phi rất ít tô son điểm phấn, màu sắc đã là vô cùng xinh đẹp, Kiều Kiều lại hóa trang tinh xảo dày đậm, có vẻ càng thành thục hơn.

"Kiều Kiều, hóa trang đối với lớp da không tốt, sau này đừng hóa trang dày như vậy, đã nghe chưa?" Lâm a di vừa ở nhà bếp làm việc, vừa giáo dục nữ nhi nói, "Gần đây ngươi công tác thế nào? Có bận không?"

"Công việc từ chức rồi."

"Đang làm tốt làm gì đột nhiên từ chức rồi?"

"Tăng ca nhiều lắm tiền lại ít, không muốn làm nữa."

"Tiền thuê nhà ngươi làm sao bây giờ?"

"Ta ở tại nhà bạn trai."

"Bạn trai ngươi làm cái gì?"

"Làm ăn thôi, ta cũng không rõ lắm, dù sao rất có tiền, người cũng soái."

"Các ngươi quen nhau đã bao lâu?"

"Gần như nửa năm."

"Có bức ảnh không, ta xem một chút!" Lâm a di đưa tay ở trên tạp dề xoa xoa, từ phòng bếp đi ra.

Kiều Kiều lật ra tấm hình cho Lâm a di xem, Lâm a di nhìn một chút, ngược lại cũng thỏa mãn, tán dương, "Xem ra đúng là thành thục thận trọng."

Nam Cung Vũ và Lam Kiều cũng nhìn thấy người đàn ông kia trong hình, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt bắt đầu đề phòng.

Nam nhân trong tấm ảnh, chính là thủ hạ tâm phúc của Nam Cung Phi, Vu Hạo.

Tần Phong tựa hồ cũng nhận thức người đàn ông này, muốn nói lại thôi, bởi vì có người ngoài ở đây, mới không có nói thêm cái gì.

Lúc ăn cơm, Lâm a di thuận miệng hỏi nữ nhi nói, "Bạn trai ngươi làm sao không cùng ngươi lại đây?"

Kiều Kiều nhấp một hớp canh, nói, "Hắn vừa xuống máy bay liền đi tìm biểu huynh hắn rồi."

Cơm nước xong, Nam Cung Vũ lấy làm lí do không quấy rầy mẹ con gặp nhau, trở về bên trong phòng của mình.

Tần Phong nhịn rất lâu, vừa về nhà thì lập tức báo cáo với Lam Kiều, "Kiều tỷ, người đàn ông kia ta trước đó từng thấy bên người Lăng Chí, chỉ là luôn không biết tên của hắn. Nghe đại ca nói, Lăng Vân bang mấy năm qua phát triển được nhanh như vậy, cũng là bởi vì có hắn làm chỗ dựa. Nghe nói hắn là một nhân vật trọng yếu thế lực rất lớn của bang phái."

"Biết rồi, trở về đi. Chuyện ngày hôm nay đừng đề cập với người khác." Lam Kiều chỉ là nhàn nhạt phân phó một câu.

Tần Phong rời khỏi, Nhạc Nhạc uống thuốc trở về phòng ngủ.

Trong phòng khách, Lam Kiều và Nam Cung Vũ ngồi ở bên trong sofa. Lam Kiều biểu hiện nghiêm nghị, Nam Cung Vũ có chút đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, trong lòng phiền muộn, gọi một trận điện thoại cho Lạc Vũ, "Tiểu Vũ, giúp ta tra một người."

Hiệu suất làm việc của Lạc Vũ cực nhanh, sau hai mươi phút thì trả lời cho Nam Cung Vũ.

"Lăng Chí là biểu huynh của Vu Hạo." Nam Cung Vũ giải thích với Lam Kiều, vừa rồi nàng gọi điện thoại cho Lạc Vũ, cũng chính là vì xác định chuyện này.

"Hành tung của chúng ta bại lộ rồi?" Lam Kiều lại một lần không tự chủ ấn về phía chủy thủ bên hông, cảnh giác nói.

"Chắc vẫn không có, nếu không Nam Cung Phi đã sớm đã tìm tới cửa, sẽ không chậm chạp không có động tác." Nam Cung Phi dù sao cũng là nàng một tay nuôi lớn, Nam Cung Vũ hiểu rất rõ tính cách của Nam Cung Phi, nàng không phải người giữ được bình tĩnh.

"Kiều Kiều hôm nay gặp chúng ta, có phải.." Lam Kiều thấp giọng nói, làm một tư thế tay gϊếŧ người diệt khẩu.

Nếu như là Nam Cung Vũ trước đây, nhất định sẽ không chút do dự làm như vậy. Nhưng bây giờ, nàng bình yên lại quá lâu, không làm được ra tay tàn nhẫn như trước đây.

"Bỏ đi, mặc cho số phận đi."

Nàng là con gái của Lâm a di, huống chi nàng cùng Phi nhi còn có mấy phần tương tự.

Nam Cung Vũ mềm lòng rồi.

Sáng sớm, sát vách truyền đến tiếng cửa mở, tiếp theo là tiếng nói chuyện của Lâm a di và Kiều Kiều.

Lam Kiều ăn mặc váy ngủ màu xanh đen rộng rãi nhàn nhã, nhấc theo thùng rác ra ngoài cửa đổ, không biết có phải duyên cớ thức dậy quá sớm hay là còn chưa tỉnh ngủ hay không, đâm đầu vào Kiều Kiều đang chuẩn bị ra cửa.

Kiều Kiều hóa trang tinh xảo dày đậm, nhìn dáng dấp đang chuẩn bị ra ngoài hẹn hò.

"Thật ngại quá." Lam Kiều tựa hồ tỉnh táo thêm một chút, vội vàng xin lỗi nói.

Kiều Kiều có chút đau lòng tra xét cái túi Hermes trong tay, cẩn thận kiểm tra một phen xác định không có vết xước mới ngẩng đầu nhìn phía Lam Kiều, cho dù có chút bất mãn lại bởi vì là hàng xóm mà không nói cái gì, qua loa lên tiếng chào hỏi liền vội vã rời đi.

Lam Kiều trở về nhà đóng cửa lại, ánh mắt trong nháy mắt trở nên rõ ràng sáng sủa, không biểu hiện buồn ngủ như vừa rồi.

"Làm xong rồi?" Nam Cung Vũ quay đầu dò hỏi.

Lam Kiều gật gật đầu, tiến vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.

Nam Cung Vũ không chuẩn bị đối với Kiều Kiều hạ sát thủ, nhưng cũng không thể đem Lam Kiều cùng mình bại lộ ở trong nguy hiểm, còn không hề biết chuyện chút nào, mặc người xâu xé.

Nam Cung Vũ an bài Lam Kiều ở trong túi xách Kiều Kiều đặt máy nghe lén, một khi Kiều Kiều bại lộ các nàng, đưa tới Vu Hạo hoài nghi, nàng và Lam Kiều cũng có thể thoát đi nơi đây ngay đầu tiên.

Giáo mẫu định ra hai tháng kỳ hạn càng ngày càng gần, Nam Cung Vũ gần đây gia tăng cường độ huấn luyện hai chân, mỗi ngày thật là khổ cực.

Lam Kiều nghe lén mấy ngày, Kiều Kiều vẫn quấn quít lấy Vu Hạo nói không ngừng, nhưng mà đều là đề tài giữa tình nhân, cũng không có nhắc tới chuyện hai người bọn họ, Vu Hạo lại có chút qua loa, tựa hồ đối với Kiều Kiều cũng không có quá chú ý, càng không có đề cập qua chuyện bang phái một câu.

Nhạc Nhạc từ sau khi từ bờ biển trở về, vẫn sinh bệnh không có tốt, Nam Cung Vũ xin nghỉ ở trường học, chuẩn bị mang Nhạc Nhạc đi bệnh viện truyền dịch.

Tần Phong sáng sớm sau khi huấn luyện, nghe nói Nhạc Nhạc phải đi bệnh viện, cũng theo tới hỗ trợ.

Nam Cung Vũ ngồi ở trên xe lăn, trong lòng ôm Nhạc Nhạc, Lam Kiều một tay nhấc theo bình truyền dịch, một tay đẩy xe lăn, đang chuẩn bị tiến vào phòng bệnh, đem Nhạc Nhạc thu xếp ở trên giường bệnh nằm một hồi.

Phòng bệnh không lớn, có hai cái giường chiếu, một gian phòng vệ sinh độc lập, trên giường ngủ sát cửa sổ đã có người.

"Bá mẫu, ngươi cẩn thận nghỉ ngơi, ta còn có chút việc, đi trước." Nói chuyện là một thanh âm của nam nhân.

Tần Phong ở dưới lầu cầm đơn thuốc đi lấy thuốc, lên lầu thấy được mấy người Lam Kiều, vừa mới chuẩn bị hô một tiếng "Kiều tỷ," Lam Kiều quay đầu cho hắn một tư thế tay ngậm miệng.

Tần Phong không rõ ý tưởng, bất quá vẫn là lập tức ngậm miệng, biểu hiện nghi hoặc.

Nam nhân quay người sắp từ trong phòng bệnh đi ra.

Nam Cung Vũ cấp tốc đem Nhạc Nhạc ôm vào trong lòng Tần Phong, Lam Kiều thì lại ra tín hiệu mắt cho Tần Phong, đem bình truyền dịch nhét vào trong tay Tần Phong, lập tức đẩy đại tiểu thư tiến vào phòng bệnh bên cạnh, đem cửa đóng thật chặt.

Tần Phong cho dù vẫn cứ nghi hoặc không rõ, vẫn là phối hợp với Kiều tỷ, một tay ôm Nhạc Nhạc một tay giơ bình truyền dịch, đi đến phía giường ngủ trống trong phòng bệnh.

Đâm đầu đi tới một người đàn ông, nam nhân không quen biết hắn, nhưng Tần Phong quen biết đối phương, Vu Hạo, người đàn ông thần bí ở bên người Lăng Chí hắn từng gặp

Tần Phong không biết thân phận của đối phương, chỉ là nghe đại ca đề cập đối phương là một cán bộ của bang phái lớn, hôm nay tiếp xúc gần gũi, càng là cảm giác khí tràng đối phương rất mạnh, thân phận khẳng định không đơn giản, đối với hắn là chỗ dựa sau lưng Lăng Vân bang này vừa đồn đại cũng vững tin mấy phần.

Chỉ là không biết Kiều tỷ các nàng vì sao phải tránh né người này, lẽ nào Kiều tỷ đắc tội qua người đàn ông này? Giữa các nàng có phải là có cái quan hệ gì? Lần trước những người mặc áo đen kia đến nhà Kiều tỷ có phải là cũng có quan hệ cùng người đàn ông này?

Sự tình đan xen chằng chịt quá phức tạp, Tần Phong trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ rõ ràng.

Lam Kiều đẩy Nam Cung Vũ tiến vào phòng bệnh sát vách, trong phòng bệnh trên hai chiếc giường đều có người, giờ khắc này bệnh nhân và người nhà cũng kỳ quái nhìn qua.

Nam Cung Vũ cố ý nhìn quanh bốn phía một cái, mới ngại ngùng xin lỗi nở nụ cười, "Xin lỗi, chúng ta hình như đi nhầm cửa rồi."

Đối phương thấy Nam Cung Vũ ngồi ở xe lăn, lường trước nàng cũng là bệnh nhân, cũng không có hoài nghi thêm.

Lam Kiều cảnh giác thám thính động tĩnh bên ngoài, Nam Cung Vũ lại liên tục nói xin lỗi một phen, mãi đến tận Lam Kiều gật đầu một cái nhỏ bé không thể nhận ra với nàng, hai người khoang dung từ trong phòng bệnh lui ra.

Gặp thoáng qua, có kinh không hiểm.

Vu Hạo đã rời đi.

Nhạc Nhạc đã ở trên giường bệnh ngủ thϊếp đi.

Trên giường ngủ bên cạnh nằm là Lâm a di, Kiều Kiều ở một bên chăm sóc.

Hai người sau khi vào cửa, đang nghe Kiều Kiều oán giận, "Mẹ, ngươi nói hắn đối với ta có phải không đủ yêu thích, ta cảm thấy hắn chỉ là yêu thích khuôn mặt ta đây!"

Kiều Kiều hôm nay gọi điện thoại với Vu Hạo, nói mẹ mình đột nhiên té xỉu, muốnVu Hạo nhanh chóng hỗ trợ đưa bệnh viện. Nàng đều sắp gấp khóc rồi, Vu Hạo vẫn là như thường ngày, không lạnh không nhạt, tùy ý qua loa an ủi nàng vài câu, vừa mới đem người đưa vào bệnh viện, vừa vội vả rời đi. Tựa hồ nửa năm qua, Vu Hạo đối với nàng vẫn luôn là thái độ như gần như xa như vậy.

Kiều Kiều hồi tưởng lại hai người lần đầu gặp mặt, trong quán rượu em gái đẹp đẽ khiêu gợi rất nhiều, Vu Hạo có quyền thế vóc người lại anh tuấn, em gái bị hắn hấp dẫn người sau tiếp người trước, nối liền không dứt, Vu Hạo từ trước đến giờ chỉ là gặp dịp thì chơi, chưa bao giờ sẽ đối với ai thật sự để bụng. Chưa từng nghĩ đến, Vu Hạo sẽ đối với chính mình nhất kiến chung tình, đêm đó liền dẫn nàng trở về nhà, cảm xúc mãnh liệt triền miên một phen.

Ngày hôm sau Vu Hạo liền cho nàng một tấm thẻ ngân hàng, để nàng từ bỏ công việc, bắt đầu bao nuôi nàng.

Kiều Kiều chỉ cảm thấy sự tình phát triển đến quá nhanh, quá khó mà tin nổi, rõ ràng chính mình không tính xinh đẹp nhất biết câu dẫn nam nhân nhất, một mực có được sự ưu ái của Vu Hạo, giống như là đột nhiên gặp vận may lớn.

Hết chương 25