Từ khi Nghiêm Hạo Tường trở về từ Đế Đô, thời gian anh xuất hiện ngày càng dài.
Số lần cũng nhiều lên.
Mỗi sáng thức dậy, Hạ Tuấn Lâm đều thấy một ngôi sao nhỏ mới gấp bên gối.
Dù hai người đã từ tiền tuyến trở về Hạ Tuấn Lâm biết người tặng ngôi sao nhỏ là Nghiêm Hạo Tường, bên trong kẹp một mẩu giấy nhỏ, và cũng đã nói với Nghiêm Hạo Tường về chuyện này, nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn giữ thói quen ấy, bất chấp mưa gió, hầu như không đứt đoạn.
Sáng sớm hôm nay, Hạ Tuấn Lâm lại một lần nữa thấy ngôi sao nhỏ màu xanh lam bên gối.
Cậu khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa tỉnh giấc.
Tối hôm qua, anh bị câu nói “Hình như anh không được thật” của Hạ Tuấn Lâm kích động, đè Hạ Tuấn Lâm không dậy nổi.
Tục ngữ có câu rất hay, rằng chỉ có trâu chết mệt chứ không có ruộng cày nát.
Nghiêm Hạo Tường đã “Chết mệt" rồi.
Kết quả đã ra nông nỗi này mà không biết từ lúc nào vẫn gấp một ngôi sao nhỏ, đặt bên gối của Hạ Tuấn Lâm.
Hành động này thực sự mang đậm chất nghi thức quá đi mất.
Hạ Tuấn Lâm bất lực, giơ tay nhéo má Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường chau mày, đôi mắt màu xanh lam lạnh băng bị Hạ Tuấn Lâm quấy nhiễu buộc phải mở ra. Anh nheo mắt, cánh tay dài ôm lấy Hạ Tuấn Lâm vào lòng, kề sát vào tai Hạ Tuấn Lâm, giọng khàn khàn hỏi: “Sao dậy sớm thế?”
Hạ Tuấn Lâm: “Vì em khỏe.”
Nghiêm Hạo Tường: “…”
Ánh mắt Nghiêm Hạo Tường toát lên vẻ bất lực, nhưng anh không tiếp lời mà vỗ vào Hạ Tuấn Lâm hỏi như thể không có chuyện gì xảy ra: “Ngủ nữa không?”
“Em hết buồn ngủ rồi, nếu anh buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc nữa.”
“Vậy thì cùng dậy, đánh răng rửa mặt”
Hạ Tuấn Lâm: “Ừ.”
Hai người dậy khỏi giường, đi vào nhà tắm, đứng bên cạnh nhau, động tác đánh răng cực kì đồng bộ. Hạ Tuấn Lâm nhớ đến chuyện ngôi sao nhỏ, nói mập mờ: “Em thấy ngôi sao nhỏ sáng nay kia rồi, anh dậy gấp khi nào thế?”
Động tác của Nghiêm Hạo Tường khựng lại, buông rủ mắt, nói: “Đêm qua.”
Hạ Tuấn Lâm: “?”
Mặc dù đã ngờ ngợ đoán ra được, nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn giả vờ tức giận: “Là như thế nào đây? Rõ ràng tối qua anh bảo anh mệt rồi, sao vẫn còn sức mà gấp sao hả? Anh nói đi, có phải anh cố tình qua loa lấy lệ, không muốn làm chuyện đó với em không? Nhưng rõ ràng tối hôm qua là anh chủ động… Hay thật ra trong lòng anh đã có người khác rồi?”
Giọng nói mỗi lúc một tủi hờn.
Nghiêm Hạo Tường: “… Không phải.”
Anh bổ sung: “Chỉ có em thôi.”
Hạ Tuấn Lâm bĩu môi.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, thấy Nghiêm Hạo Tường xuống lầu, cậu ngồi ở đầu giường, rón rén mở ngôi sao nhỏ ra.
Quả đúng như dự đoán, lần này cũng có chữ ở bên trong.
Vẫn là ba chữ ấy: Anh yêu em.
Hạ Tuấn Lâm cầm mẩu giấy nhỏ đi xuống lầu.
Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trên ghế sô pha, hình như đang họp với người của Phần Diệm.
Hạ Tuấn Lâm ngồi bên cạnh đợi một lúc thấy mãi mà họ chưa kết thúc, bèn dứt khoát đi nấu ăn trước, đến lúc ra khỏi bếp, gọi Nghiêm Hạo Tường đến bên bàn ăn, mới đẩy mẩu giấy ra trước mặt Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn: “Sao?”
Hạ Tuấn Lâm oán thán: “Anh nhìn tay em mà xem.”
Ngón tay đỏ ửng.
… Lúc nấu ăn, cậu sơ ý bị bỏng.
“Vì biết anh thích nhét giấy vào trong ngôi sao nên lần nào nhận được ngôi sao em cũng không nhịn được mở ra xem, cuối cùng tất cả những gì nhận lại được là một ống dẫn dùng để gấp sao đã bị méo mó, một mẩu giấy nhỏ, cùng đôi tay đỏ ửng này nữa."
Hạ Tuấn Lâm cố tình nói: “Lúc anh gấp, không phải cũng rất khó khăn sao?”
Nghiêm Hạo Tường trầm lặng mất một lúc mới lên tiếng: “Ừ, anh xin lỗi.”
“Không cần anh phải xin lỗi. Em nói chuyện này với anh cũng không phải để nghe anh xin lỗi.”
Hạ Tuấn Lâm vươn tay ra, nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường: “Sau này anh đừng nhắn giấy nữa, cử nói thẳng suy nghĩ của anh ra, nói thẳng với em là anh yêu em, được không? Mặc dù chuyện nhắn giấy cũng lãng mạn lắm, nhưng có những lời em muốn nghe chính miệng anh nói ra. Thế thì em còn có thể giữ nguyên vẹn những ngôi sao anh gấp tặng em, bỏ vào hũ thủy tinh, đem cất đi.”
Một lần nữa, Nghiêm Hạo Tường chìm trong im lặng.
Mất một lúc lâu, anh mới nói: “Được.”
… Mặc dù nghe có vẻ rất miễn cưỡng. Nhưng dù gì cũng có tiến bộ.
Con nhím có thể thò một ít chân ra khỏi mở gai thì chứng tỏ vẫn có thể giao tiếp được.
Chỉ cần hết sức kiên nhẫn, rồi cuối cùng cũng có ngày cảm hóa được đối phương.
Hạ Tuấn Lâm đã bắt đầu mường tượng, đợi một thời gian nữa là có thể lật ngược cả con nhím lên, phần hồng hào bên trong lộ ra, cậu có thể ngang nhiên vùi mặt vào đó mà không cần lo lắng bị gai đâm.
Phê.
Đôi mắt Hạ Tuấn Lâm cong cong, cậu đứng dậy, hôn lên má Nghiêm Hạo Tường: “Tường Tường giỏi lắm.”
Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm cười tít mắt, nói xong chuyện nghiêm chỉnh là lại bắt đầu cợt nhả, cậu trêu đùa: “Làm sao? Nhìn gì em? Em khen anh, chẳng lẽ anh không vui à?”
Không đợi Nghiêm Hạo Tường trả lời, Hạ Tuấn Lâm lại bồi thêm: “Hay là anh muốn nghe em nói câu này ở trên giường hơn?”
Nghiêm Hạo Tường đứng hình, vành tai tức thì đỏ bừng.
Anh cúi đầu tiếp tục ăn, nói nhỏ: “Yên nào.”
Hạ Tuấn Lâm không nhịn được cười.
Trêu Tường Tường vui thật!
Còn hai nhân cách kia…
Chắc Nghiêm Dục sẽ hành động trực tiếp, cho cậu cảm nhận được cảm giác khi câu nói vừa rồi thành hiện thực.
Còn Nghiêm Phần… Thì thôi bỏ đi.
Ngày hôm sau, Hạ Tuấn Lâm ngẩn người nhìn chằm chằm ngôi sao nhỏ trong tay.
Nhét mẩu giấy nhỏ vào trong ngôi sao làm bằng ống dẫn thực sự cực kì, cực kì khó bị phát hiện, trừ khi gỡ ra. Hạ Tuấn Lâm sợ Nghiêm Hạo Tường chỉ nói qua loa lấy lệ, miệng đã hứa với cậu đâu vào đấy nhưng lại không làm theo.
Do dự chốc lát, Hạ Tuấn Lâm không nhịn được mà lén gỡ ra, thấy bên trong không có mẩu giấy nào mới yên tâm.
Xem ra Nghiêm Hạo Tường không lừa cậu.
Hạ Tuấn Lâm hớn hở gấp lại ngôi sao nhỏ, nhét vào chiếc hũ thủy tinh trong phòng sách.
Dần dần, ba chiếc hũ thủy tinh ban đầu biến thành bốn hũ, năm hũ.
Ngày càng nhiều hơn.
Thi thoảng, Tống Á Hiên và Ngao Tử Dật đến rủ Hạ Tuấn Lâm đi chơi, nhìn thấy đống hũ kia, Ngao Tử Dật còn trêu: “Không ngờ hai người sống với nhau bao lâu rồi mà vẫn lãng mạn thế này.”
Hạ Tuấn Lâm cười tít mắt, đáp: “Đấy là lẽ đương nhiên.”
Một ngày nọ, trong lúc dọn dẹp phòng sách, Hạ Tuấn Lâm sợ những ngôi sao kia để trong bóng tối lâu sẽ bị mốc, bèn mang cùng sách vở ra hết ngoài sân phơi nắng, nhưng trong quá trình đổ sao ra, Hạ Tuấn Lâm chợt phát hiện có điều bất thường.
Dưới ánh nắng mặt trời, một vài chi tiết trở nên rõ ràng hơn.
Giống như lúc Hạ Tuấn Lâm cầm chiếc hũ lắc dưới ánh nắng, lần đầu tiên phát hiện ra bên trong những ngôi sao còn có gì đó. Ánh nắng chiếu vào, Hạ Tuấn Lâm lại nhìn thấy có thứ gì lóe lên bên trong những ngôi sao nhỏ kia.
Nhưng lại không hoàn toàn chắc chắn.
“… Chắc không đến mức đó chứ?”
Hạ Tuấn Lâm lẩm bẩm một mình: “Đã hứa không nhét vào nữa rồi mà.”
Nghiêm Hạo Tường từng nói, chỉ cần hứa với Hạ Tuấn Lâm thì sẽ không nuốt lời.
Hạ Tuấn Lâm sợ mình cả nghĩ, cố tình đếm thêm vài lần.
Nhưng cậu không nhớ nhầm, hai hũ thủy tinh này đích thực là đựng những ngôi sao về sau mới sưu tập.
Có những việc một khi đã lướt qua não bộ thì sẽ chẳng bao giờ quên.
Hạ Tuấn Lâm ngẫm đi ngẫm lại, cuối cùng vẫn giơ bàn tay tội ác ra, chọn bừa lấy một ngôi sao nhỏ để gỡ… Không ngờ bên trong có mẩu giấy thật, nhưng mẩu giấy kia bị nhét vào sâu hơn, khó phát hiện ra hơn.
Hạ Tuấn Lâm tức đến bật cười.
Cậu cắt phăng ống dẫn, lôi mẩu giấy ra ngoài.
“Hôm nay, em ấy nói thích mình.”
Hạ Tuấn Lâm lặng đi.
Lời nói trên mẩu giấy khác hẳn với cảm giác lần trước… Những ngôi sao trước kia đều tâm sự về tình cảm Nghiêm Hạo Tường dành cho Hạ Tuấn Lâm, nhưng lần này lại biến thành cuốn sổ ghi chép của Nghiêm Hạo Tường.
Thật ra, cũng không thể coi là Nghiêm Hạo Tường lừa dối cậu.
Ban đầu, khi hai người hứa với nhau đã nói rằng, Hạ Tuấn Lâm thích nghe Nghiêm Hạo Tường bày tỏ trực tiếp với mình hơn. Quả thực, mỗi ngày Nghiêm Hạo Tường đều nói với Hạ Tuấn Lâm câu “Yêu em” và còn hôn lên trán Hạ Tuấn Lâm.
Và mẩu giấy này chỉ đang ghi chép lại.
Giống như nhật ký vậy.
Hạ Tuấn Lâm ngập ngừng lấy thêm vài ngôi sao.
“Hôm nay, em ấy nấu hơi ngọt, ngọt như nụ hôn của em ấy vậy.”
“Khi lấy lại cơ thể, sơ ý lại vào đúng lúc đó… Lần nào mình cũng khó thích ứng được.”
“Đã mua quà sinh nhật cho em ấy, nhưng hơi bối rối, không biết chọn cái nào nên dứt khoát mang hết về cho em ấy, không biết em ấy sẽ thích quà nào hơn.”
“Hai người kia để lại lời nhắn, bảo mình là chó, suốt cả ngày sinh nhật mà không nhượng quyền, hai người đó mới ngu ấy, sao mình có thể nhượng quyền được?”
“Vuốt ve em ấy tựa như áng mây trên trời.”
“Mình nghĩ chắc mình bị bệnh rồi, hễ nhìn thấy em ấy là say.”
Hạ Tuấn Lâm đột nhiên ôm chặt gương mặt đỏ bừng.
Cậu cảm thấy cả người mình đang phát sốt, gương mặt rạng rỡ nở nụ cười không chủ đích. Nói thật lòng, những lời viết trên đó khiến Hạ Tuấn Lâm vô cùng rung động, đến nỗi cậu ngượng không dám xem tiếp nữa, nhưng lại muốn biết ở nơi sâu thẳm trái tim, Nghiêm Hạo Tường đã nói những lời tình tứ gì với câu.
… Hay là gọi Nghiêm Hạo Tường về, bảo anh tự nói ra?
Giống như ngày ấy đã hứa, từng ngày cho đến tận hôm nay.
Nhưng nghĩ kĩ lại, Hạ Tuấn Lâm lại cảm thấy, với tính cách của Nghiêm Hạo Tường, chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức sẽ trao luôn cơ thể cho hai nhân cách kia, trong một thời gian ngắn cũng sẽ không xuất hiện nữa.
Mãi cho đến khi chuyện này qua đi.
Đây không phải là dự tính ban đầu của Hạ Tuấn Lâm.
Cuối cùng, cậu vẫn ém nhẹm đi, không nhắc đến, vờ như không hay biết chuyện này.
Những ngôi sao nhỏ vẫn ngày ngày xuất hiện bên gối.
Ngón tay Hạ Tuấn Lâm khẽ khàng vuốt ve phần chính giữa mấp mô, không bằng phẳng. Đột nhiên trong lòng dấy lên suy nghĩ, thôi kệ.
Ai cũng có sở thích riêng cho mình.
Nghiêm Hạo Tường làm vậy, thực chất là việc riêng tư của anh, cũng là một cách để anh thể hiện tình yêu. Hạ Tuấn Lâm không có tư cách gì nói phương pháp của Nghiêm Hạo Tường là không đúng, bắt Nghiêm Hạo Tường sửa đổi.
Vì chỉ có thói quen xấu mới cần phải sửa đổi.
Còn việc mà Nghiêm Hạo Tường làm không gì hơn nâng niu trái tim thấp thỏm của một người khi đem lòng yêu một người khác.
Ngôi sao nhỏ.
Trái tim bé bỏng.
Nghiêm Hạo Tường ghi chép lại hết thảy những kỷ niệm êm đẹp của hai người vào đó, có khác gì muốn cất giấu đoạn hồi ức quý giá này đâu?
Tại sao Hạ Tuấn Lâm lại phải phá hoại sự lãng mạn của Nghiêm Hạo Tường cho bằng được?
Cậu ngẫm nghĩ, một ý tưởng chợt lóe lên.
Lại là một buổi sáng khác.
Nghiêm Hạo Tường mở mắt ra, giường đệm đã trống không.
Dạo gần đây, ngày nào Hạ Tuấn Lâm cũng dậy từ rất sớm.
Nghiêm Hạo Tường vừa trở mình định dậy, đột nhiên nhìn thấy bên gối của anh lại có một ngôi sao nhỏ.
Ngôi sao này không được gấp bằng ống dẫn mà dùng một dải giấy dài xinh xắn gấp thành.
Nghiêm Hạo Tường hơi ngẩn ngơ, hồi lâu mới nắm ngôi sao tròn xoe trong lòng bàn tay. Vẻ mặt anh mơ màng, một lúc sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà bắt đầu gỡ ngôi sao nhỏ ra.
Bên trong…
Liệu có gì hay không?
Ngôi sao gấp bằng giấy khá mỏng manh.
Cũng vì thế nên Nghiêm Hạo Tường phải cẩn thận từng li từng tí.
Khi mở dải giấy ra, Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy ngay một câu được viết trên đó, là nét chữ của Hạ Tuấn Lâm.
“Gặp được anh là điều may mắn lớn nhất đời em.”
Nghiêm Hạo Tường ngồi bên giường, tựa như hóa đá. Đôi mắt anh bắt đầu dán chặt vào câu nói trên dải giấy kia, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn trở lại, cho đến khi Hạ Tuấn Lâm nấu ăn ở dưới xong, lên lầu gọi Nghiêm Hạo Tường xuống ǎn.
“Tường Tường.”
Hạ Tuấn Lâm cất cao giọng: “Dậy chưa? Mau xuống ăn thôi.”
Nghiêm Hạo Tường đáp lại một tiếng “Ừ”.
Khóe môi anh cong lên, trong đôi mắt luôn lạnh lẽo nhuốm thêm một vài màu sắc khác, nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm rồi khẽ nói: “Gặp được em cũng là điều may mắn lớn nhất đời anh.”