Trên đường trở về, Nghiêm Phần luôn suy nghĩ làm cách nào để anh có thể nói ra thân phận với Hạ Tuấn Lâm.
Nhưng bây giờ đẩy cửa ra, thấy cảnh tượng này, lại nghe Hạ Tuấn Lâm nói thế, Nghiêm Phần lập tức quẳng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, trong lòng trào dâng cơn tức giận.
… Cái tên lẳиɠ ɭơ này!
Trong nhà đã có chồng, thông đồng với anh trai của chồng thì thôi đi, bây giờ lại thông đồng với một tên đạo tặc vũ trụ nữa sao?
Cứ như thế…
Bụng đói vơ quàng?
Nghiêm Phần nhớ đến dấu vết trên người Hạ Tuấn Lâm, cảm thấy Nghiêm Hạo Tường phải giày vò Hạ Tuấn Lâm rất nhiều lần… Nên chúng mới gần như không hề biến mất. Tại sao vừa mới xa Nghiêm Hạo Tường là cậu ta lại bắt đầu tìm “Mồi mới” rồi?
Là Nghiêm Hạo Tường không khiến cậu ta thỏa mãn?
Nghiêm Phần vừa giận vừa liếc nhìn đôi chân của Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm nhận ra tầm mắt anh, lại tiếp tục gọi: “Chủ nhân…”
Nghiêm Phần hít một hơi thật sâu, anh muốn Hạ Tuấn Lâm ngậm miệng, muốn đánh cậu, nhưng nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia thì lại nhớ tới chuyện bản thân muốn thẳng thắn nên đành kiềm chế.
Thật ra Nghiêm Phần đã hiểu rõ tính tình của Hạ Tuấn Lâm.
Hành vi bây giờ của đối phương cũng phù hợp với hình tượng trong suy nghĩ Nghiêm Phần. Dù sao cái người này còn quyến rũ luôn anh chồng cơ mà. Nhưng từ lần đó… Từ lần đó về sau, Nghiêm Phần đã vô thức gom Hạ Tuấn Lâm vào phạm vi của mình.
Huống chi, tuy Nghiêm Hạo Tường không vui khi Hạ Tuấn Lâm thông đồng với anh nhưng xét đến cùng, cả hai vẫn cùng một người. Mặc dù hành động Hạ Tuấn Lâm là vi phạm đạo đức, nhưng pháp luật vẫn công nhận.
Còn bây giờ lại khác.
Thân phận hiện tại của Nghiêm Phần là thủ lĩnh của tổ chức đạo tặc vũ trụ xa lạ.
… Với thân phận vi diệu khác biệt giữa hai người, Nghiêm Phần cảm thấy bản thân phải dạy dỗ Hạ Tuấn Lâm một chút.
Nghiêm Phần nhấc tay khóa cửa lại, ngồi đối diện Hạ Tuấn Lâm, nhìn chằm chằm cậu.
Hạ Tuấn Lâm: “?”
Hạ Tuấn Lâm từ từ đứng dậy, ngồi khoanh chân trên giường.
Hai người đối diện nhau một lúc, Nghiêm Phần dùng giọng điệu thẩm vấn, lạnh lùng hỏi: “Tôi nghe nói cậu đã có chồng rồi, không ngờ cậu lại như thế… Tại sao cậu dám giấu người đàn ông của mình mà nɠɵạı ŧìиɧ với tôi? Tôi chính là đạo tặc vũ trụ người người khϊếp sợ, cậu không sợ tôi nói thẳng chuyện này ra ngoài sao?”
Nói rồi, chẳng biết Nghiêm Phần nghĩ đến điều gì, hai tai bỗng đỏ bừng.
Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy tai anh đỏ lên thì phì cười.
Nghiêm Phần sững sờ.
Cái này có gì đáng cười?
Rõ ràng anh đang rất hung dữ mà!
Hạ Tuấn Lâm lại càng cảm thấy Nghiêm Phần thật đáng yêu.
Cậu dứt khoát xuống giường, chẳng e sợ Nghiêm Phần mà nhào vào ngực anh, đôi mắt cong lên như trăng non: “Anh nghĩ em là đồ ngốc, không nhìn ra sao?”
Nghiêm Phần: “?”
Hạ Tuấn Lâm nói thẳng: “Mặt nạ của anh, rồi cả người đi theo sau anh nữa, đều khiến anh bị bại lộ rồi. Nếu em đoán đúng thì hẳn người con gái tóc dài là cô gái tóc ngắn trước đây đến nhà làm xét nghiệm, được em thuê làm bảo vệ phải không? Mặc dù toàn bộ đều ngụy trang nhưng vẫn có cảm giác quen thuộc.”
Hạ Tuấn Lâm luôn nhạy bén trong những chi tiết nhỏ.
Đặc biệt là đôi mắt của người khác.
Vậy nên, Hạ Tuấn Lâm chỉ cần nhìn một chút là nhận ra được ba nhân cách lúc hoán đổi của anh xã nhà mình.
Mặc kệ Nghiêm Phần ngụy trang thế nào thì ánh mắt vẫn không thay đổi.
Nghiêm Phần sửng sốt.
Anh nhìn Hạ Tuấn Lâm với vẻ ngạc nhiên tột độ.
Rõ ràng dáng vẻ hiện tại của anh khác hoàn toàn với trước kia, thế mà Hạ Tuấn Lâm có thể nhận ra anh ư?
Nghiêm Phần nhớ lại Hạ Tuấn Lâm từng nhìn chằm chằm mình, chắc khi đó cậu ta đã biết thân phận mình rồi.
Thảo nào…
Thảo nào Hạ Tuấn Lâm như ăn tim hùm mật gấu, hoàn toàn không từ chối mà đồng ý ở cùng mình, còn an ủi bạn học là sẽ không xảy ra chuyện gì. Hạ Tuấn Lâm chẳng hề sợ mình, còn cố tính quyến rũ nữa, thậm chí rất tự nhiên, chẳng những gọi mình là “Chủ nhân” mà còn để lộ chân…
Những trò này đều là thứ mà Hạ Tuấn Lâm chơi đùa với Nghiêm Hạo Tường lúc ở nhà…
Thế nên…
Không phải do Hạ Tuấn Lâm tùy tiện thích người khác sao?
Nghiêm Phần nghĩ tới đây, trái tim muốn nhảy ra ngoài đã từ từ trở lại.
Lòng anh bỗng chốc rối rắm, cảm giác không nói lên lời, hơi chua, lại vô cùng ngọt ngào, xâm chiếm toàn bộ l*иg ngực anh, khiến anh hơi… Muốn hôn Hạ Tuấn Lâm.
Nhưng mình tuyệt đối sẽ không chủ động hôn Hạ Tuấn Lâm!
Mình không hề thích cậu ta!!!
“Sao vậy?”
Hạ Tuấn Lâm đưa tay, khoác lên người Nghiêm Phần, khoảng cách giữa hai người càng gần thêm. Cậu tủm tỉm cười, cố tình nói: “Nhưng mà… Em vẫn còn vấn đề không rõ. Rốt cuộc anh là Tường Tường hay là… Anh trai?”
Nghiêm Phần bỗng chốc hoàn hồn, não điên cuồng vận động.
… Mục đích của chuyến lên thuyền này là để anh ăn cơm Hạ Tuấn Lâm làm, cải thiện tình trạng bạo loạn tinh thần.
Mà bạo loạn tinh thần chỉ có Nghiêm Hạo Tường bị.
Anh trai không bị.
Nghiêm Phần chẳng cần nghĩ ngợi: “Anh là Nghiêm Hạo Tường.”
“… Ồ.”
Hạ Tuấn Lâm nhìn ánh mắt hung dữ, luôn mang theo sự nguy hiểm của Nghiêm Phần thì trả lời đầy ẩn ý.
Nghiêm Phần sợ Hạ Tuấn Lâm không tin, chỉ mặt nạ trên mặt: “Chẳng phải em từng thấy mặt nạ của anh trai sao? Mặt nạ của anh và anh ta khác nhau nhưng cùng một kiểu dáng.”
Anh dừng một chút, nói thêm: “Kiểu anh em.”
Hạ Tuấn Lâm suýt nữa phì cười.
Cậu cố đi theo mạch suy nghĩ của Nghiêm Phần, gật đầu nói: “Ừ, đúng thế thật.”
Hai người đối mặt một lúc.
Nghiêm Phần không khỏi chột dạ, còn nói: “Như em thấy, quân đoàn này… Đúng là cấp dưới của anh. Trước đó không cho em biết vì sợ em lo ngại.”
“Thật sao?”
Hạ Tuấn Lâm nghi ngờ hỏi: “Vậy vì sao tên của quân đoàn là “Phần” chứ không phải tên “Tường” của anh vậy? Có phải anh trai bắt nạt anh không?”
Tôi bắt nạt cậu ta?
Nghiêm Phần thầm khinh thường trong lòng.
“Dĩ nhiên không phải.”
Trong mắt Hạ Tuấn Lâm chan chứa ý cười: “Vậy vì sao?”
Nghiêm Phần trả lời: “Lúc trước từng dùng… Tên anh nhưng anh cảm thấy một “Phần” một “Tường” quá rõ ràng nên đổi thành “Diệm”. Mã Gia Kỳ từng đến, nhưng không hề phát hiện thân phận của anh và anh trai.”
Thì ra là thế.
Hạ Tuấn Lâm: “Vậy lúc ở ngoài, hai người xưng hô thế nào?”
“Gọi là Quân đoàn trưởng.”
Nghiêm Phần nói xong thì bổ sung thêm: “Hoặc là sếp, ông chủ.”
Hạ Tuấn Lâm khẽ cười: “Vậy bây giờ anh có thêm một cái tên mới rồi đấy.”
Nghiêm Phần ngạc nhiên, không đuổi theo kịp mạch suy nghĩ của Hạ Tuấn Lâm, anh mờ mịt hỏi: “Tên gì?”
Hạ Tuấn Lâm hắng giọng, kề sát bên tai anh, cố tình dùng giọng điệu dịu dàng: “Chủ nhân.”
Nghiêm Phần: “…”
Cơ thể Nghiêm Phần cứng đơ, đứng im giống như pho tượng, hai tai còn đỏ hơn khi nãy.
Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng vui vẻ vô cùng, đứng dậy nói chính sự: “Em còn lo lắng tinh thần của anh bạo loạn, sợ rằng tháng này em không ở bên cạnh thì anh sẽ trở nên nghiêm trọng hơn. Sau khi biết anh tới, em lập tức an tâm. Vừa hay em đói bụng, trên phi thuyền có phòng bếp không?”
“Có.”
Nghiêm Phần trả lời: “Nguyên liệu nấu ăn đều ở trên chiến hạm, anh đã để cấp dưới đưa đến phòng bếp rồi.”
“Vậy em đi nấu cơm trước. Đợi khi nào làm xong, em sẽ liên lạc qua vòng tay. Đúng rồi, đến lúc đó anh nhớ cải trang đấy, đừng để đám bạn học kia biết quan hệ giữa chúng ta.”
Nghiêm Phần dừng vài giây mới gật đầu: “Được.”
Trước khi đi, Hạ Tuấn Lâm lại hỏi: “Có đủ nguyên liệu nấu ăn không?”
Nghiêm Phần đáp ngay: “Tốc độ chiến hạm nhanh hơn phi thuyền, dùng hết có thể tạm thời mua thêm. Dù sao những nguyên liệu nấu ăn quý giá kia không thể giữ lâu đến hai tháng.”
Hạ Tuấn Lâm lập tức yên tâm: “Vậy em gọi mấy người bạn đến nhé?”
Nghiêm Phần gật đầu không chút do dự: “Được.”
Là Hạ Tuấn Lâm nấu cơm nên đương nhiên Nghiêm Phần không có ý kiến.
Huống chi còn là bạn của Hạ Tuấn Lâm.
Bọn họ vẫn luôn bảo vệ cậu.
Sau khi Hạ Tuấn Lâm xuống lầu, cậu trông thấy người đàn ông cao lớn của Quân đoàn Phần Diệm đang đi vào phòng.
Cậu giữ chặt người kia: “Bây giờ anh rảnh không?”
Người kia nhìn lại, thấy đúng là anh dâu nên liền vỗ ngực mình: “Rảnh ạ!”
Hạ Tuấn Lâm tủm tỉm cười: “Vậy anh giúp tôi một tay nhé?”
Người đàn ông kia cũng không hỏi cậu muốn làm gì, chỉ gật đầu: “Được.”
Lúc này, trên hành lang cũng có những học sinh khác đi ngang qua, họ bắt gặp Hạ Tuấn Lâm gọi một trong số những thành viên của đạo tặc vũ trụ, tim lập tức giật thót lên tận cổ họng, sợ tên kia chỉ dùng một tay đã đánh Hạ Tuấn Lâm nát thành phấn. Chẳng ngờ tới Hạ Tuấn Lâm lại dùng giọng điệu đương nhiên bảo đạo tặc vũ trụ giúp mình?
Đạo tặc vũ trụ đó!
Lại giúp một học sinh bình thường như cậu!!!
Trợ thủ?
Hạ Tuấn Lâm chán sống rồi à?
Nhưng điều khiến người khác bất ngờ là tên đạo tặc vũ trụ gϊếŧ người không chớp mắt kia lại thoải mái đồng ý, thậm chí chẳng do dự lấy một giây…
Không phải chứ.
Những đạo tặc vũ trụ này dễ nói chuyện thế cơ à??
Khác hoàn toàn so với tưởng tượng!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hạ Tuấn Lâm dẫn người kia đi xuống, còn tán gẫu: “Gọi thế nào?”
Người kia: “Tôi tên Tứ Ngũ.”
Vừa nói đến con số này, Hạ Tuấn Lâm bấy giờ liếc anh ta vẻ sâu xa.
… Lúc Hạ Tuấn Lâm rèn luyện sức mạnh tinh thần trong nhà thì vô tình vào sân huấn luyện của đám người Quân đoàn Phần Diệm, khi đó, cậu không rời đi ngay mà lựa chọn đối chiến với bọn họ.
Người duy nhất cậu “Gϊếŧ” chính là Tứ Ngũ.
Chú ý tới ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm, Tứ Ngũ hắng giọng, cũng nhớ tới tình huống đối chiến lần đó, anh ta nghĩ tới thực lực của cậu thì không khỏi khom lưng với cường giả: “Cậu còn nhớ tôi ư?”
Hạ Tuấn Lâm: “Ừm. Về sau bọn họ đối chiến thế nào? Ai thắng?”
Tứ Ngũ: “…”
Tứ Ngũ không biết sức mạnh tinh thần của Hạ Tuấn Lâm nên bị cậu gϊếŧ, lúc ra ngoài chọn làm khán giả.
Mà người anh ta lựa chọn theo dõi chính là Hạ Tuấn Lâm nên dễ dàng thấy được thao tác của cậu… Hạ Tuấn Lâm phát hiện điểm bất thường thì ẩn đi thông báo rồi rời khỏi phòng huấn luyện.
Tứ Ngũ nhẫn nhịn một lúc, mới chọn nói thật: “Người quân đoàn còn tưởng sếp tới nên muốn tập trung lại xử lý anh ấy. Không ngờ lại chính là cậu. Lúc tôi vô tình gặp cậu cũng là khi tôi chuẩn bị đi tập hợp. Nơi cậu thoát khỏi đã gần tới chỗ bọn họ mai phục, vì cậu ẩn thông báo đi nên họ không hề biết…”
Khán giả sẽ không thể nào nhắc nhở, lúc ấy, Tứ Ngũ được hệ thống chuyển sang màn hình các thành viên khác thì cuống đến phát khóc.
Hạ Tuấn Lâm sững sờ.
Cậu hoàn toàn không ngờ là như vậy, mắt cong lên: “Chờ bao lâu?”
“… Không dài lắm.”
Tứ Ngũ nói, bọn họ đã phải đợi vỏn vẹn bốn tiếng đồng hồ đấy.
Hạ Tuấn Lâm thở phào, gật đầu trả lời: “Vậy là tốt, không thì tôi sẽ thấy áy náy mất.”
Tứ Ngũ: “…”
Tứ Ngũ khổ mà không thể nói.
Nhưng bất kể thế nào, anh ta cũng không thể để anh dâu phát hiện cả đám là đồ ngốc được!
Lỡ như anh dâu ghét bỏ bọn họ thì phải làm sao bây giờ!!
Hai người cùng đi đến phòng bếp, Hạ Tuấn Lâm lên tiếng: “Tôi sẽ thị phạm trước, anh giúp tôi xử lí những đồ ăn này nhé.”
Hạ Tuấn Lâm đã từng thực hành tại nhà, chỉ cần cậu cầm muôi lên thì đều thành công, đều cải thiện tình trạng bạo loạn tinh thần.
Còn về phần ai xử lí nguyên liệu thì không sao.
Phát hiện này giúp Hạ Tuấn Lâm giảm được khối lượng lớn công việc.
Mắt Tứ Ngũ phát sáng, nhớ lại những món được sếp mang về chiến hạm để giám định: “Được!”
Nửa tiếng sau, một mùi thơm mê người bay ra từ phòng bếp.