[Tường Lâm] Xuyên Thành Nam Phụ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật [Kỳ Hâm]

Chương 31: Người này vừa mới tốt nghiệp mẫu giáo đấy à?

Bữa cơm này của Hạ Tuấn Lâm cùng với Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt ai cũng cảm thấy vui vẻ.

Năng lực cá nhân của Hạ Tuấn Lâm không phải dạng vừa.

Cậu đã sớm vạch ra phương án đối phó với nhà họ Hạ, lúc rảnh rỗi, cậu cũng nghĩ được một phương án tỉ mỉ và phù hợp với tình trạng của nhà họ Hạ.

Hai người lớn xem kỹ kế hoạch cũng lộ ra biểu cảm tán thưởng, sau đó còn giúp cậu bổ sung thêm một số chi tiết trong phương án.

Kết quả là phương án cuối cùng được đưa ra hoàn toàn có thể coi như hoàn mỹ.

Tɧẩʍ ɖυ đưa phương án cho Hạ Tuấn Lâm, thăm dò hỏi: “Tiểu Lâm cũng có tài năng trong lĩnh vực này đấy. Đợi đợt nghĩa vụ quân sự kết thúc rồi, con có muốn về Vọng Thành, vào làm việc luôn ở tập đoàn không?”

Mặc dù gần đây chứng bạo loạn tinh thần của Nghiêm Hạo Tường đã đỡ hơn trước nhiều nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

Trong dòng chảy lịch sử xa xưa đến nay cũng chưa từng xuất hiện người nào sau khi mắc chứng bạo loạn này rồi mà vẫn có thể tiếp tục sinh sống bình an vô sự được.

Hiện tại, có thể kéo dài chiến tuyến chống lại chứng bệnh của Nghiêm Hạo Tường cũng đã coi như may mắn lắm rồi.

Tɧẩʍ ɖυ đương nhiên cũng không tham muốn điều xa vời hơn nữa.

Trước khi Hạ Tuấn Lâm đến, bà cũng đã bàn bạc với Nghiêm Duệ Đạt, đợi sau khi Nghiêm Hạo Tường “Đi” rồi, hai người cũng chẳng có con cái nên sẽ đối đãi với Hạ Tuấn Lâm như con trai ruột mà mình sinh ra.

Cho nên, Tɧẩʍ ɖυ mới hỏi Hạ Tuấn Lâm như thế, bà muốn thử xem Hạ Tuấn Lâm có bằng lòng tiếp quản công việc của bà hay không.

Có vẻ Hạ Tuấn Lâm cũng hiểu được ý của bà, cậu cười bẽn lẽn đáp: “Bây giờ con mới đang học đại học nên cũng chưa có kế hoạch gì cho tương lai đâu ạ. Chuyện vào tập đoàn hay không phải để xem con đường sau này của con muốn đi thế nào đã. Mẹ cũng biết đấy, học lực của con không ra gì, kinh nghiệm cũng không đủ nên con sợ đến lúc vào tập đoàn rồi lại gây phiền phức cho mẹ.”

“Con nói phiền phức gì chứ?” Tɧẩʍ ɖυ nói tiếp: “Đến lúc ấy cứ nói con là con trai của mẹ, xem ai còn dám ý kiến gì nữa không?”

Hạ Tuấn Lâm không nhịn được mà bật cười.

Tɧẩʍ ɖυ lại có thể nói chuyện đi cửa sau thẳng thắn hiên ngang đến thế.

“Hơn nữa, chẳng phải trước kia mẹ đã nói với con rồi sao? Đợi khai giảng rồi con cứ chuyển luôn đến trường lúc trước Tường Tường học. Mẹ cũng đã đi ngoại giao trước rồi, con cứ đến đăng ký học là xong. Sau này ra trường, con cũng trở thành sinh viên tài năng.” Tɧẩʍ ɖυ nói.

Hạ Tuấn Lâm sững sờ.

Lúc trước khi Tɧẩʍ ɖυ nói chuyện này, cậu còn tưởng rằng bà chỉ tiện nhắc đến thôi, không ngờ rằng bà vẫn luôn để ý tới chuyện của cậu.

Hạ Tuấn Lâm vội vàng nói: “Con cảm ơn mẹ ạ.”

“Con khách sáo với mẹ làm gì? Đúng rồi, chỉ còn một năm nữa Tiểu Lâm tốt nghiệp xong sẽ phải đi nghĩa vụ quân sự rồi nhỉ?” Tɧẩʍ ɖυ lại hỏi.

Hạ Tuấn Lâm gật đầu: “Vâng ạ.”

Tɧẩʍ ɖυ nhíu mày, dặn dò: “Trong thời gian đi nghĩa vụ quân sự, con cũng không được thể hiện xuất sắc quá đâu.”

Hạ Tuấn Lâm chớp mắt tỏ ý không hiểu.

Cậu không biết lời này của bà có ý gì?

Tɧẩʍ ɖυ định giải thích cho cậu nhưng cứ như ngại điều gì nên mãi không nói thành lời.

Ngược lại, Nghiêm Duệ Đạt bên cạnh bà bỗng đặt đôi đũa trên tay xuống bàn, thong thả nói: “Có chuyện này chắc con còn chưa biết…”

Tɧẩʍ ɖυ hắng giọng ho lên một tiếng.

Nghiêm Duệ Đạt quay sang nhìn bà, nhỏ giọng nói: “Thực ra Tường Tường còn có một người anh trai, nó là người có sức mạnh tinh thần cao cấp cực kỳ hiếm có. Về chuyện thực hiện nghĩa vụ quân sự… Chắc con cũng nghe nói đấy, trong thời gian đi nghĩa vụ, những chiến sĩ có biểu hiện xuất sắc có thể sẽ có cơ hội gia nhập Quân đội Liên minh. Sau khi anh trai Tường Tường vào doanh trại cũng vốn không muốn thể hiện nhưng vì sức mạnh tinh thần của nó thực sự quá cao… Nên thu hút chú ý của người ta, mọi người muốn giành giật chỗ đứng trong liên minh kia nên chơi xấu hại nó. Cuối cùng dẫn đến tâm thần nó vẫn luôn không ổn định nên chỉ có thể ở lại Vọng Thành.”

Chỉ một đoạn tường thuật đã gói gọn câu chuyện xưa, trong đó còn xen lẫn những cảm xúc đau khổ và bất lực sâu sắc.

Nghiêm Duệ Đạt thở dài, gương mặt Tɧẩʍ ɖυ cũng để lộ ra biểu cảm đau khổ.

Hai ông bà cùng trầm mặc.

Hạ Tuấn Lâm nghe xong chỉ mím môi, không biết nói gì an ủi ông bà.

Thì ra lúc trước Nghiêm Hạo Tường phải trải qua những chuyện này nên mới mắc phải chứng bạo loạn tâm thần như thế sao?

Hạ Tuấn Lâm nghĩ ngợi một lát, cất tiếng hỏi: “Ba mẹ, người ba mẹ nói là Nghiêm Phần phải không ạ?”

Tɧẩʍ ɖυ ngạc nhiên: “Con đã gặp nó rồi sao?”

Nghiêm Duệ Đạt cũng quay sang nhìn Hạ Tuấn Lâm.

“Vâng ạ.” Hạ Tuấn Lâm gật đầu, nhỏ nhẹ nói: “Lúc trước con có gặp anh ấy vài lần ở nhà ạ.”

Tɧẩʍ ɖυ ngập ngừng, hỏi lại: “Tính khí của nó không tốt lắm, nó không cãi nhau với con đấy chứ?”

Hạ Tuấn Lâm nghĩ lại những lần tiếp xúc của mình với Nghiêm Phần. Vậy mà trong đầu cậu lúc này toàn hiện lên những hình ảnh cậu cưỡng hôn nhưng Nghiêm Phần cũng chỉ biết giả thành Nghiêm Hạo Tường, cho dù Hạ Tuấn Lâm muốn làm gì, anh cũng vẫn cố nhịn cậu. Nghĩ đến đó, cậu bèn cười đáp: “Tính khí của anh ấy quả thực không tốt, nhưng dù sao anh ấy cũng là anh trai của Tường Tường nên quan hệ giữa chúng con cũng tàm tạm ạ.”

“Ồ ồ, qua lại tạm ổn là được rồi.” Tɧẩʍ ɖυ đáp lời.

Tɧẩʍ ɖυ và Nghiêm Duệ Đạt đều không muốn nói đến chuyện của Nghiêm Phần nữa, cả hai ông bà chỉ nhắc qua đôi ba câu như vậy rồi gấp gáp đi họp.

Đợi ra khỏi phòng làm việc, Tɧẩʍ ɖυ quay người nhìn Hạ Tuấn Lâm ở phía sau, nói với Nghiêm Duệ Đạt: “Tôi không ngờ Tiểu Lâm đã gặp Nghiêm Phần rồi… Haiz, trong lòng tôi bây giờ thấy bí bách lắm. Rõ ràng chúng ta đã coi Tiểu Lâm là con cái trong nhà mà vẫn còn lừa nó, tôi cứ cảm thấy có chút khó chịu.”

Nghiêm Duệ Đạt an ủi vỗ lưng vợ: “Bà cũng biết sức mạnh tinh thần của Nghiêm Phần rồi đấy, một khi chuyện này bị lộ, bên phía liên minh kia cũng sẽ đoán ra được thân phận của Tường Tường, người gặp nạn cũng chính là Tường Tường… Có khi nó cũng chẳng sống nổi đến hai năm… Cho nên, bà làm như vậy là đúng rồi. Đợi sau này Tường Tường “Đi” rồi, chúng ta tùy tình hình rồi nói thật cho Hạ Tuấn Lâm biết, thằng bé sẽ hiểu cho chúng ta thôi.”

“Cũng chỉ đành như vậy…”

Trước khi vào phòng họp, Tɧẩʍ ɖυ nghĩ ngợi một lát rồi vẫn gọi video cho Nghiêm Hạo Tường.

Vừa nhìn thấy khung cảnh và biểu cảm của người ở đầu dây bên kia, Tɧẩʍ ɖυ đã hỏi ngay: “Nghiêm Phần à con?”

Nghiêm Phần: “Vâng.”

Tɧẩʍ ɖυ gật đầu.

So với nhân cách chính là Nghiêm Hạo Tường, nhân cách phụ Nghiêm Phần của anh lại không lấy gì làm thân thiết với Nghiêm Duệ Đạt cho lắm. Tuy Nghiêm Phần cũng không cãi lại hay có biểu cảm không kiên nhẫn nhưng anh cũng rất lạnh nhạt với ông bà.

Bao năm tiếp xúc như vậy, Tɧẩʍ ɖυ cũng đã quen rồi.

Bà kể lại nội dung cuộc nói chuyện lúc trưa với Hạ Tuấn Lâm cho Nghiêm Phần nghe: “Tiểu Lâm muốn lật đổ nhà họ Hạ, ba mẹ cũng sẽ ra tay giúp sức cho thằng bé. Bây giờ vừa hay nhà họ Hạ đang có vấn đề về nguồn vốn, con điều tra thông tin xem họ có lỗ hổng nào có thể tấn công được không, như thế đến khi ba mẹ hành động cũng đơn giản và nhanh chóng hơn.”

Nghiêm Phần: “Vâng.”

Tɧẩʍ ɖυ ngừng lại một lát, nói: “Hôm nay ba mẹ cũng đề cập đến con. Tiểu Lâm nói đã từng gặp mặt con rồi, thằng bé cũng nói tiếp xúc với con khá ổn, có thật vậy không?”

Tiếp xúc khá ổn?

Nghiêm Phần hơi cụp mắt, trên mặt anh chẳng tỏ ra chút cảm xúc nào nhưng trong lòng thì lại không kìm được mà cười khẩy một tiếng.

Nếu như cái gọi là vừa gặp mặt đã quyến rũ anh, quyến rũ không được lại quay ra nói lời cay đắng để ép anh ra khỏi biệt thự được gọi là tiếp xúc khá ổn thì đúng là cũng ổn thật.

Hạ Tuấn Lâm này…

Cũng thật là biết ăn nói, lời nói dối như thế mà cậu ta cũng dám nói ra được.

Khí chất quanh người Nghiêm Phần lạnh lùng như băng, nhưng cách màn hình điện thoại nên Tɧẩʍ ɖυ không nhận thấy.

Bà sắp phải bắt đầu cuộc họp nên không nói nhiều với Nghiêm Phần nữa, thấy anh bên đó không có quá nhiều biểu cảm nên chỉ đành tự nhủ, chắc Hạ Tuấn Lâm cũng chẳng lừa dối gì bà chuyện nhỏ thế này. Sau đó vội vàng ngắt liên lạc.

Đợi tới khi màn hình tối đen, Nghiêm Phần mới nhếch mép cười khẩy.

Vẻ mặt anh âm u dữ dằn nhìn về phía những thuộc hạ đang liên lạc bằng video, giọng điệu lạnh lẽo: “Mấy người các cậu đi điều tra vấn đề kinh doanh của nhà họ Hạ đi, tìm ra điểm yếu có thể đập một phát chí mạng lật đổ được ngay. Càng nhanh càng tốt. Người chậm nhất và kiếm được ít tư liệu nhất cứ tự giác nhận phạt.”

Mấy thuộc hạ không nghe được cuộc nói chuyện giữa sếp nhà mình và bà Tɧẩʍ ɖυ, bỗng dưng lại nhận được mệnh lệnh này của anh nên đều ngạc nhiên.

Nhà họ Hạ?

Sếp muốn điều tra nhà họ Hạ? Còn muốn lật đổ luôn nhà họ Hạ?

Thậm chí còn có cả cơ chế xử phạt luôn?

Lẽ nào người tên Hạ Tuấn Lâm kia đã làm việc gì có lỗi với sếp nên sếp mới muốn báo thù?

Đám thuộc hạ nghĩ vậy mà căm phẫn trào dâng, ai nấy đều xoa tay ra điều quyết tâm lắm.

Thế nhưng chỉ giây lát sau, Nghiêm Phần bỗng nói: “Đúng rồi, tiện thể đi điều tra nguyên nhân cái chết của Giản Đại - Mẹ Hạ Tuấn Lâm luôn đi.”

Đám thuộc hạ: “?”

Thế này…

Sao chẳng giống như đang “Toang” với Hạ Tuấn Lâm chút nào thế?

Nét mặt mọi người lại mơ hồ.

Trong số những thuộc hạ, có một người quan hệ với Nghiêm Phần cũng khá thân, cậu ta nhận được ánh mắt thôi thúc của mọi người xung quanh, đành bất đắc dĩ làm “Chim đầu đàn”, mở miệng hỏi: “Sếp à, anh bảo điều tra chuyện này là để…”

Nghiêm Phần liếc mắt nhìn cậu ta, dường như đã sớm đoán ra được suy nghĩ của mấy người này, bèn giải thích: “Hạ Tuấn Lâm muốn lật đổ nhà họ Hạ.”

Ồ…!

Thì ra không phải sếp nhà mình giận Hạ Tuấn Lâm mới muốn xử lý nhà họ Hạ, mà vì Hạ Tuấn Lâm tự mình muốn xử lý.

Xử lý thì xử lý thôi, liên quan gì đến bọn họ đâu?

Sao mà sếp còn phải để ý thế?

Có người mồm nhanh hơn não, không nhịn được hỏi: “Sếp à, chẳng lẽ anh thích người tên Hạ Tuấn Lâm kia rồi không?”

Thích sao?

Áp suất không khí xung quanh Nghiêm Phần lập tức hạ xuống, cả người anh bỗng chốc trở nên dữ tợn nhìn người vừa lên tiếng: “Thích à? Tôi thấy đầu cậu không còn muốn yên vị trên cổ nữa rồi.”

Người kia ho nhẹ một tiếng, vội vàng rụt người lại.

Nghiêm Phần lạnh lùng nói: “Làm sao mà tôi có thể thích cậu ta được.”

Anh hơi ngừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Chuyện này do mẹ tôi dặn làm thôi.”

Thì ra là vậy.

Đám thuộc hạ quay đầu nhìn nhau.

Cũng đúng.

Sếp tàn nhẫn vô tình, trông cứ như người máy thế kia làm sao có thể thích người đàn ông như Hạ Tuấn Lâm được?



Lúc Hạ Tuấn Lâm trở về không thấy Nghiêm Hạo Tường ở nhà.

Cậu lười biếng chẳng muốn nhúc nhích nên dứt khoát cầm theo tấm thảm lông nhỏ ra ngồi ghế tựa ngoài ban công phơi nắng, dáng vẻ lim dim ra điều buồn ngủ lắm.

Một lát sau, trong biệt thự vang lên những tiếng động lớn, Hạ Tuấn Lâm còn tưởng rằng Nghiêm Hạo Tường đã trở về bèn vội vàng từ trên ghế tựa ngồi dậy. Nhưng lúc đi xuống dưới tầng lại phát hiện mấy người máy đang bận bịu thu dọn.

“Có chuyện gì thế?” Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên hỏi.

Ánh sáng màu đỏ trong mắt người máy chỉ huy trong số những người máy kia lấp lóe, nó dùng giọng nói đều đều vô cảm trả lời: “Xin chào, xin lỗi đã làm phiền ngài. Ngài Nghiêm Phần bảo chúng tôi đến đây giúp ngài ấy chuyển nhà.”

Nghiêm Phần?

Hạ Tuấn Lâm nhướng mày.

Ánh mắt cậu liếc qua trên người mấy người máy, thấy bọn chúng đang lấy rất nhiều đồ dùng hàng ngày, chăn đệm, quần áo… Từ căn phòng lạ, nhìn qua cũng thật có vẻ giống như từng có người ở đó thật.

Diễn cứ như thật…

Người máy lại nói: “Ngài Nghiêm Phần còn dặn dò nếu có người hỏi chuyện chuyển nhà sẽ nói là: Vì có một quý ngài tên Hạ Tuấn Lâm không chứa chấp nổi ngài ấy, không muốn ngài ấy tiếp tục ở lại trong biệt thự nên ngài ấy chẳng còn cách nào khác đành phải chuyển đi.”

Hạ Tuấn Lâm: “…”

Trong lòng Hạ Tuấn Lâm cảm thấy rất cạn lời.

Nghiêm Phần không ở nhà cho nên đương nhiên Nghiêm Hạo Tường cũng không thể có ở nhà, trong nhà chỉ có một mình Hạ Tuấn Lâm.

Anh cố tình thiết lập đối thoại như thế cho người máy rõ ràng là cố ý để bọn chúng nói cho cậu nghe rồi.

Người này vừa mới tốt nghiệp mẫu giáo đấy à?



Chuyện bên lề:

Nghiêm Phần: “Hừ!”