Đông Sầm Tây Cữu

Chương 36

Hoắc Đình Đông khoả nửa thân trên ngồi trên ghế sô pha, quay lưng về phía Sầm Hoan, yên lặng ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Sầm Hoan cẩn thận xử lý vết thương cho anh, vì sợ làm đau anh nên động tác cô dịu dàng đến lạ.

Rất may là nhờ có hai lớp áo nên mảnh thủy tinh không đâm quá sâu. Sau khi làm sạch tất cả các vết thương, cô dán lên mỗi miệng vết thương một băng cá nhân chống nước. Đợi xử lý xong hết, cô nhìn vô số băng cá nhân nằm ngang dọc trên tấm lưng rộng lớn ấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót.

Cô nhớ đến cảnh tượng khi ở bệnh viện và khi ở trong phòng sách của ông ngoại, một bên là anh trai trách mắng anh nuốt hết mọi thứ của nhà họ Hoắc, mà bên còn lại là người cha ép anh phải kế thừa tất cả của nhà họ Hoắc. Hai người họ một người thì xua đuổi ghét bỏ anh, một người thì oán anh trách mắng anh, anh bị mắc kẹt ở giữa, không một ai đứng ở vị trí của anh, suy nghĩ cho anh.

Thật ra, trong lòng anh đang cảm thấy tủi thân hay đang cảm thấy đau khổ vậy?

Nhưng anh lại cứ im lặng như thế, không chịu giải thích cho bản thân cũng không trải lòng kể khổ với ai, đại đa số đều im lặng đối mặt với chúng, thờ ơ như tảng băng ngàn năm, như thể tất cả tâm tình đều bị đóng băng, không chịu giao tiếp với bất kỳ ai.

Nhìn bóng lưng ngay cả khi đang ngồi cũng lộ ra vẻ cô độc của anh, Sầm Hoan không nhịn được mở lời: “Cậu nhỏ, cháu nghĩ ông ngoại bọn họ hẳn đều rất yêu cậu, chỉ cần cậu chịu trải lòng với bọn họ, mọi chuyện đều sẽ giải quyết được.”

Hoắc Đình Đông vốn đã không còn đưa mắt nhìn ra xa nữa, anh đang chợp mắt nghỉ ngơi, nghe thấy những lời này liền mở mắt, đáy mắt sâu lắng lạnh lùng.

“Chưa từng có ai yêu cậu.”

Một câu nói đạm bạc, truyền ra trong màn đêm tĩnh mịch, bầu không khí xung quanh trong phút chốc như đông cứng lại.

Sầm Hoan sững người, ngơ ngác nhìn sườn mặt đang cau mày của Hoắc Đình Đông, tuy từ góc độ này của cô không thể nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng từ trong giọng nói vô thức để lộ ra sự cô đơn của anh khiến lòng cô quặn thắt lại, trong tim bất giác nảy sinh một thứ tình cảm khó nói nên lời, vừa như đau lòng vừa như đang xót thương.

Người đàn ông này có được mọi thứ mà tất cả những gã đàn ông khác nằm mơ đều muốn có, trong mắt kẻ khác, anh là con cưng của trời, vô vàn sự yêu thương chiều chuộng đều thuộc về một mình anh. Ấy vậy mà một người đàn ông như thế, lại thốt lên câu chưa từng có ai yêu anh ta.

Sau một hồi lâu nhìn chằm chằm anh, Sầm Hoan đột nhiên không kiềm được lòng vươn tay từ phía sau nhẹ nhàng vòng qua eo anh, ghé mặt lên vai anh, dịu dàng thì thầm: “Cậu nhỏ, vậy cháu yêu cậu có được không?”

Cơ thể nằm trong lòng cô khẽ run lên, sau một hồi ngây người anh liền gỡ tay cô ra, đứng dậy đi đến phía tủ đồ tìm đại một chiếc áo sơ mi mặc vào , sau đó nhìn cô, gương mặt tuấn tú trở về vẻ mặt vô cảm như thường ngày.

“Cháu về phòng đi, cậu kêu đầu bếp làm chút đồ ăn đưa tới phòng cháu.”

Sầm Hoan nhìn anh, không hiểu tại sao khi anh đẩy cô ra, trong lòng lại đột nhiên có cảm giác hụt hẫng và có chút buồn bã, thậm chí còn có cảm giác hổ thẹn vì bị từ chối.

Cô vịn ghế sô pha đứng dậy. Bởi vì ngồi lâu quá cộng thêm chân phải cô bị thương nên động tác có chút cứng nhắc chậm chạp, giống như người máy vậy.

Tệ thật. Xem cô vừa nói gì kìa?

Anh là cậu nhỏ của cô, sao cô có thể ôm anh ta rồi nói để cô yêu anh được chứ?

Cô bị làm sao vậy? Sao có thể thốt ra những lời vô lý như thế?

Hoắc Đình Đông nhìn cô chầm chậm đi về hướng cửa ra vào, bước chân loạng choạng không vững, trông rất buồn cười. Anh nhớ đến vết thương trên chân cô, rồi lại chỉ đứng nhìn không nhúc nhích, mãi cho đến khi cô bước ra khỏi cánh cửa đó, anh mới dời tầm mắt đi.

… Cậu nhỏ, vậy cháu yêu cậu có được không?

Anh cau mày rồi lại thả lỏng.

Con bé đó vẫn còn nhỏ, sao anh có thể tin lời mà con nít nói chứ?