Một tay Sầm Hoan cầm túi tài liệu, tay kia cầm cái bánh ngọt vừa mua ở tiệm bánh, trong miệng ngậm một miếng bánh đậu đỏ nhỏ, ngẩng đầu nhìn tấm biển ghi Văn phòng Chủ tịch trên đầu, cô giơ chân đạp cửa.
Trong phòng, Julie ngồi trên người Hoắc Đình Đông, chiếc váy ngắn cũn cỡn của cô ta bị kéo lên đến hông do tư thế đứng, thậm chí cả chiếc qυầи ɭóŧ đen của cô ta cũng lộ ra ngoài. Nhưng cô ta không quan tâm, dùng một tay vươn xuống eo và bụng của Hoắc Đình Đông, cái eo mềm mại đung đưa, cố hết sức khơi dậy du͙© vọиɠ của Hoắc Đình Đông, nhưng cánh cửa lại bị đẩy ra đúng lúc.
Đôi mắt đẹp của Sầm Hoan trừng lên - cảnh tượng này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ mắt rồi, còn nóng bỏng hơn cả cảnh cô nhìn thấy ở Mị Sắc đêm qua.
Cô từ từ nuốt miếng bánh đậu đỏ vào miệng rồi quay người lại.
“Ôi, vừa rồi tôi hoa mắt, không nhìn thấy cái gì, các người tiếp tục đi, tôi sẽ quay lại sau.” Vừa nói vừa kéo cửa.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói lạnh lùng phía sau lọt vào tai, nhưng không thể hiện ra chút nào tâm trạng dao động nào.
Sầm Hoan dừng lại, cô không quay lại, chỉ lắc lắc tài liệu trong tay và nói: “Tôi mang cái này cho anh.”
Hoắc Đình Đông đẩy Julie đang đang tái xanh mặt ra, anh lấy ra một chiếc khăn tay bỏ túi của mình và lau môi, sau đó ném nó vào thùng rác bên cạnh.
Nhìn thấy hành động của anh, julie cảm thấy trong lòng nhói lên một tia nhục nhã, như thể bị ai đó đâm vào ngực, toàn thân run lên vì đau.
“Vincent, anh thực sự rất độc ác, chẳng trách ngay cả anh trai tôi cũng phải kiêng nể anh.” Cô ta hít sâu một hơi, ngạo nghễ nâng cằm lên: “Thật ra, tôi cũng không thích anh nhiều như vậy. Đàn ông tốt hơn anh không phải không có. Anh bỏ tôi bây giờ, tôi hy vọng sau này anh sẽ không hối hận!"
Nói xong, cô quay người đi về phía cửa, để lại cậut trang nghiêm cuối cùng trước mặt người đàn ông này.
Khi đi ngang qua Sầm Hoan, cô ta liếc mắt nhìn cô, đôi mắt nâu lóe lên tia hận ý, hận cô hết lần này đến lần khác làm hỏng chuyện tốt của cô ta.
Sầm Hoan chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội - cô không cố ý làm vậy, ma xui quỷ khiến hết lần này đến lần khác gặp phải loại chuyện này. Nó làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh não bộ của cô để nhớ rằng cô như bị heo gặm vậy.
“Mang đồ lại đây.”
Nghe thấy phía sau có tiếng nói, Sầm Hoan liền xoay người bước tới.
Hoắc Đình Đông liếc cô một cái, ánh mắt nhìn vào tay cô đang cầm cái bánh ngọt, nhớ tới anh bận đến mức còn chưa ăn sáng.
Sầm Hoan đưa tài liệu đến trước mặt anh, liếc nhanh, thấy tuy rằng mặt anh vẫn lạnh lùng, nhưng sắc mặt cũng không sao. Cô đang nghĩ có thể anh không trách cô khi vào mà không được sự đồng ý của anh, thì nghe anh nói: “Sao lần nào cháu cũng vào mà không gõ cửa!”
Sầm Hoan rêи ɾỉ, cảm thấy bực bội: “Hai tay cháu đều có đồ nên lấy chân đạp vào cửa, là do cậu không nghe thấy.”
“Giáo viên của cháu không dạy, dù có gõ cửa cũng phải xin phép người khác mới được vào sao?”
Sầm Hoan ngẩn người, tuy rằng cô không phục, nhưng tóm lại cô mới là người có lỗi.
Thật sự là không may, sau khi nghe ông ngoại truyền tụng xong lại nghe người này giảng dạy, cô và người nhà họ Hoắc thật là không đợi trời chung rồi.
Thấy anh cũng không nói lời nào, cô cũng không lên tiếng. Đang định đi ra ngoài, nhưng vừa quay người lại, bàn tay đang cầm bánh bỗng nhẹ đi, chiếc bánh trên tay cũng biến mất.