Nhà Có Chính Thê

Chương 279: Âm Mưu Dương Mưu

Lúc Đường Hồng Lan bị đưa vào bệnh viện thì đã tỉnh rồi.

Sau khi bác sĩ kiểm tra thì nói vết thương không có sao, chỉ hơi chấn động não nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng.

Lần này Đường Hồng Lan cũng thực sự liều mạng.

Trong phòng bệnh, Đường Hồng Lan đầy tỉnh táo, quay đầu hỏi Hạ Vân Long: “Lúc mẹ hôn mê ông nội con như thế nào?”

“Ông nội sao?” Hạ Vân Long ngơ người, “Con, con không chú ý, lúc ấy con chỉ để ý đến mẹ thôi, đâu còn tâm trí quan tâm tới những người khác nữa.”

“Hồ đồ!” Đường Hồng Lan mắng, “Mẹ có thể có chuyện gì được? Mày gây ra chuyện lớn như vậy, nếu mẹ không làm thế thì tối nay mày thoát được sao?”

Mặt Hạ Vân Long đỏ lên, đây là lần đầu tiên Đường Hồng Lan nổi giận với gã như thế.

Hắn sợ cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể đứng ở một bên cúi đầu.

Đường Hồng Lan nhìn gã, cuối cùng vẫn không nỡ nặng lời.

“Được rồi, chuyện đã xảy ra rồi thì con về trấn an vợ mình đi.

Nó cực kì quan trọng, ngàn lần vạn lần không thể để xảy ra sơ suất được.”

“Con… con không về đâu, con phải ở đây chăm sóc mẹ.”

Hạ Vân Long quỳ một chân xuống bên mép giường của Đường Hồng Lan, kéo tay của bà ta áp lên má mình.

Đường Hồng Lan đưa tay vuốt ve tóc Hạ Vân Long: “Trở về đi thôi, đêm tân hôn sao có thể để vợ mình phòng không chiếc bóng được?”

“Dù sao cô ấy cũng đã mang thai rồi, có về cũng chỉ ngủ thôi, không bằng con ở đây với mẹ.” Hạ Vân Long một mặt quả thật không bỏ Đường Hồng Lan được, mặt khác gã cũng không dám trở về, hắn rất sợ Hạ lão gia.

Đường Hồng Lan thở dài: “Không về thì không về, Nghiên Nghiên cũng biết điều, nó cũng hiểu được.”

Hạ Vân Long gật đầu một cái, suy nghĩ một chút rồi lại nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ thật sự cho rằng tất cả đều là do Hạ Phạm Hành làm sao?”

“Không phải nó thì còn có thể là ai!” Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Đường Hồng Lan trở nên xanh mét, “Cái bệnh viện kia nhận của mẹ bao nhiêu là tiền, vị trí lại hẻo lánh, nếu như không có người hỗ trợ thì con tiện nhân kia làm sao có thể chạy thoát được! Đã thế còn chạy hẳn vào trong đám cưới, chắc chắn phải có người giúp nó trong ứng ngoài hợp, mà trên thế giới này, trừ Hạ Phạm Hành ra thì còn ai không từ thủ đoạn muốn hại chết mẹ con ta cơ chứ!”

Hạ Vân Long  nghe xong, hai con mắt cũng đỏ ngầu: “Mẹ, vậy chúng ta làm thế nào giờ? Bây giờ tất cả mọi người đều hướng theo hắn, ông nội cũng thế, ngay cả con nha đầu Vân Tuyết cũng theo hắn, chẳng lẽ ta cứ trơ mắt nhìn Huyền Tể Đường rơi vào trong tay hắn sao?”

“Nằm mơ!” Đường Hồng Lan nghiêm nghị quát lên, thanh âm the thé như muốn chọc thủng lỗ tai, “Nó thật sự cho rằng Huyền Tể Đường của ngày hôm nay vẫn là cái Huyền Tể Đường năm đó giúp cho lão gia một tay che trời sao? Ban đầu mẹ đuổi nó ra khỏi kinh thành không chỉ là để nó chịu khổ một chút thôi đâu, Huyền Tể Đường ngày hôm nay có một nửa đều là người của mẹ!”

Sắc mặt của Hạ Vân Long rõ ràng hòa hoãn hơn không ít, lo lắng hỏi Đường Hồng Lan: “Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao? Hắn bây giờ đã trở lại rồi, lỡ như hắn không đi, vậy…”

“Vốn dĩ mẹ còn định chờ một năm hai năm, chờ lúc con con ra đời thì chúng ta có thể danh chánh ngôn thuận đoạt lấy Huyền Tể Đường từ trong tay nó, bây giờ hình như không kịp nữa rồi.

Vân Long, con nghe mẹ nói, những đám nhà báo kia không phải muốn biết bí mật của Hạ gia chúng ta sao? Con tìm người tiết lộ thân thế thật của Hạ Phạm Hành ra cho mẹ.

Huyền Tể Đường có nhiều lão già tư tưởng bảo thủ.

Trước kia chuyện này không công khai họ còn có thể nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ, nhưng nếu như tất cả mọi người đều biết thì bọn họ tất nhiên sẽ không để yên…”

Chiêu này của Đường Hồng Lan có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn, một mặt lợi dụng tin con riêng của Hạ Phạm Hành để lấp đi sơ suất trong đám cưới của Hạ Vân Long, mặt khác, Hạ Phạm Hành là con riêng, không cần bận tâm hắn có tài giỏi như thế nào, chỉ cần là con riêng thôi cũng khiến cho hắn không ngóc đầu lên được.

Nếu để cho hắn trở thành gia chủ của Huyền Tể Đường thì hắn và Huyền Tể Đường chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ.

Trước kia không cần chiêu này là bởi vì Đường Hồng Lan không muốn đối đầu với Hạ lão gia, bây giờ thấy thái độ của Hạ lão gia  đối với Hạ Phạm Hành đã thân thiện hơn rất nhiều, Hạ Vân Long lại xảy ra chuyện như vậy, bà ta cũng chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế.

“Còn có chuyện mẹ bị thương nữa, đẩy hết lên người Hạ Phạm Hành đi!”, trong mắt  Đường Hồng Lan lộ ra một vẻ âm ngoan, gương mặt phủ đầy sự âm trầm cùng quỷ kế.

Hạ Vân Long cũng rất hưng phấn, gật đầu nói: “Vậy tối nay con đi làm ngay, vừa hay con có quen một vài tay viết báo, ban đầu vì đuổi Lưu Nghiên, nhưng bọn họ giúp con rất nhiều…”

Hạ Vân Long quá hưng phấn, gã quá mong chờ đến lúc được phá nát Hạ Phạm Hành ra, hung hăng giẫm đạp hắn ở dưới chân mình.

Vừa đúng lúc gã muốn đi làm ngay thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hạ Vân Tuyết từ ngoài cửa đi vào.

“Mẹ, con đã giúp mẹ làm xong thủ tục nằm viện rồi, còn nữa, con mới vừa tiện đi ra ngoài mua…”

“Mày đi vào không biết gõ cửa à?”

Đường Hồng Lan nhíu mày cắt đứt lời Hạ Vân Tuyết, trong mắt chứa đựng rất nhiều sự bất mãn.

Hạ Vân Tuyết cứng đờ: “Con… Con nhất thời nóng lòng nên quên, lần sau con nhất định sẽ chú ý.”

“Được rồi, chuyện làm xong rồi thì về đi, con trai bảo bối của mày còn đang nằm nhà chờ mẹ ruột nó kìa.”, Đường Hồng Lan vừa nói vừa khoát tay một cái, miệng không nhịn được mà châm chọc hai chữ mẹ ruột.

Hạ Vân Tuyết mím môi, hồi lâu sau mới trả lời: “Vậy mẹ chú ý sức khỏe, con đi trước.”

Hạ Vân Tuyết đặt thức ăn đêm ở trước mặt Đường Hồng Lan, lúc túi được để ở trên đầu giường có một giọt nước mắt rơi xuống trên túi, Hạ Vân Tuyết giơ tay lên dùng sức lau đi, sau đó quay đầu nhìn Đường Hồng Lan.

“Mẹ, con có thể hỏi mẹ một vấn đề cuối cùng không?”

Đường Hồng Lan nhìn thức ăn khuya, vốn định từ chối lại biến thành:”Hỏi mau.”

“Mẹ… mẹ năm đó có từng hối hận không?

Hạ Vân Tuyết còn chưa nói hết, Đường Hồng Lan đã cắt ngang: “Mày nói nhăng gì đó! Ban đầu tao bảo mày phá thai là vì tốt cho sức khỏe của mày.

Mày mới mười sáu tuổi mà đã sinh con, mày muốn làm trò cười cho thiên hạ cả đời sao?”

Hạ Vân Tuyết yên tĩnh chờ bà ta nói xong mới tiếp tục câu hỏi của mình.

“Năm đó con còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, nếu như có người nói cho con, nếu như có người chịu kéo con một cái, có lẽ…có lẽ con cũng sẽ không đi lên con đường kia.

Mẹ sợ chuyện này bị ba và ông nội biết mà đã đưa con tới một phòng khám để bắt con phá thai, sau khi đưa con về thì bắt con giả vờ như chưa từng có gì, cho đến khi con chảy máu nhiều, chảy máu không ngừng, chuyện này mới bị ông nội biết.

Bây giờ nghĩ lại những thứ này, mẹ, mẹ khiến con mất đi đứa con duy nhất, cho tới bây giờ mẹ chưa từng hối hận sao?”

Hạ Vân Tuyết nói không nhanh không chậm, cô hơi cúi đầu, trông rất bình tĩnh, từng câu nói ra trong cương có nhu, trong nhu có cương.

Mà Đường Hồng Lan thì nghe không hiểu hết ý tứ trong lời nói của cô, bởi vì tâm tư tình cảm của bà ta chưa bao giờ dành cho Hạ Vân Tuyết.

Nghe xong mấy lời tố cáo đẫm nước mắt này, bà ta chỉ nói một câu: “Chuyện cũng đã qua rồi, hối hận thì giải quyết được gì? Dù sao cũng chẳng thể làm lại từ đầu, huống chi, tao cũng chưa từng hối hận, ít nhất là chẳng có ai biết chuyện mày mang thai từ khi còn nhỏ.

Vân Tuyết, mày cảm thấy tao đối với ngươi không tốt, nhưng tao vẫn là mẹ mày, ít nhất phải giữ được thể diện cho mày.”

“Thể diện sao?”, giọng Hạ Vân Tuyết có chút khàn khàn, “Rốt cuộc giữ được thể diện…là thể diện của người nào chứ!

“Hạ Vân Tuyết!” Đường Hồng Lan cả giận, Hạ Vân Tuyết đây là đang công khai kɧıêυ ҡɧí©ɧ bà ta sao!

“Con đi trước, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe.”

Hạ Vân Tuyết nói xong thì xách túi lên, không thèm quay đầu lại mà rời đi.

Đường Hồng Lan nhìn bóng lưng vội vã của cô, nói với Hạ Vân Long: “Gần đây chú ý Vân Tuyết một chút, đừng để nó biết chuyện của mình, mẹ sợ nó sẽ làm hỏng chuyện tốt.”

“Con biết rồi, mẹ.”



Hạ Vân Tuyết từ cửa bệnh viện đi ra, vừa đi vừa khóc, trên khuôn mặt đều là nước mắt.

Cô đứng ở cửa bệnh viện lau đi nước mắt, sau đó gọi điện cho Hạ Phạm Hành.

“Anh ạ, mẹ em đã không kịp đợi nữa rồi…”

Hạ Vân Tuyết đã trở lại từ sớm, cô vẫn luôn đứng ở ngoài cửa không vào cho đến khi nghe xong cuộc đối thoại giữa mẹ mình và Hạ Vân Long.

Trước kia cô luôn cho rằng mẹ cô dù có hận Hạ Phạm Hành thế nào đi chăng nữa, nhưng vì Hạ gia, vì ba cô, bà ta cũng không đến nỗi khiến cho Hạ Phạm Hành quá khó chịu.

Hôm nay xem ra, cô vẫn như ban đầu vậy, quá mức ngây thơ, cho rằng dù là bất kì ai thì vẫn còn một chút lương tri.

“…Em xin lỗi, anh cả.”

Lúc nói những câu này Hạ Vân Tuyết cảm thấy quá xấu hổ, quá nhục nhã, không đất dung thân, cô thậm chí còn cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để trở về nữa, không có mặt mũi để đối diện với ông nội, đối diện với Hạ Phạm Hành.

“Vân Tuyết, em không có lỗi với anh, cũng không cần phải nói xin lỗi.

Bây giờ em còn đang ở viện à? Có cần anh cho người qua đón không?”

Cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói Hạ Phạm Hành, Hạ Vân Tuyết cố gắng cười một tiếng: “Không cần đâu anh, em tự đón xe về được.”

“Được, con gái đi một mình chú ý an toàn đấy.”

“Ừ”

Hạ Vân Tuyết siết chặt nắm đấm, vội vàng đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó không thể chịu được nữa mà khóc nức nở thành tiếng.

Cô giống như một kẻ ngu, mờ mịt nhìn chung quanh, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Một lúc sau có nhiều người ra vào bệnh viện, người đến khám bệnh hoặc là bác sĩ y tá, lúc đi ngang qua cô cũng không kìm được mà nhìn ngó, không hiểu là chuyện gì mà có thể khiến cho một người phụ nữ khóc thành như vậy.

Hạ Vân Tuyết giống như muốn khóc cho tất cả những ủy khuất uất ức mà ba mươi năm qua đã phải chịu, khóc đến một lúc lâu sau cô mới cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại.

Bên đầu điện thoại kia chỉ vang lên một tiếng chuông thì có người nhận, một giọng nam trầm thấp hồn hậu truyền tới.

“Có lẽ anh nói đúng, đáng lẽ em không nên trở lại, không nên ôm ảo tưởng cho rằng ít nhất có một ngày bà ấy có chút xíu áy náy, cho rằng trong lòng bà ấy thật ra rất yêu em.” Thanh âm của Hạ Vân Tuyết cực kì bi thương, “Nhưng mà không có, không có gì cả, bà ấy vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi…”

“Tuyết, anh đi tìm em, em đừng khóc.”

Tiếng Trung của đối phương có vẻ không tốt lắm, nhưng nếu như có một người thật lòng quan tâm cô như vậy cũng đã đủ rồi.

Vốn dĩ sự quan tâm cũng không phải loại tình cảm có thể bày tỏ qua lời nói, mà là sự cảm ứng thành thật nhất giữa người với người.

“Không được, anh không thể tới…”

Hạ Vân Tuyết coi như còn có chút lý trí, dù sao cô cũng không còn là cô gái hai mươi tuổi, làm việc tất nhiên phải cân nhắc đến hậu quả.

“Anh đừng tới, ann tới chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn thôi.

Chỉ là tâm trạng em không tốt, muốn lải nhải với anh một chút.

Thật ra thì nói chuyện cũng tốt rồi, sau này em có thể an tâm ở bên anh, chẳng cần cái gì nữa.”

“Ai...!Được rồi, ” người đàn ông hình như cũng bó tay trước Hạ Vân Tuyết, nghe cô nói như vậy cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, “Em chăm sóc bản thân thật kỹ, sớm trở về với anh.”

” Ừ, em biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Vân Tuyết cảm giác tâm tình đã khá hơn nhiều.

Vô luận có bị uất ức như thế nào, chỉ cần nghĩ đến việc có người sẽ luôn dung túng, bảo vệ mình, đợi chờ mình, bất kể có ở chỗ nào trong lòng cũng sẽ không tuyệt vọng.



Một đêm này có lẽ đã định trước khó dằn.

Bên này Hạ Phạm Hành mới vừa cúp điện thoại của Quách Tĩnh Tĩnh, bên kia Hạ Vân Tuyết đã gọi tới rồi.

Hạ Vân Tuyết nói cho hắn một ít chuyện, sắc mặt Hạ Phạm Hành trở nên có chút âm trầm, cuối cùng sau khi dặn dò Hạ Vân Tuyết chú ý an toàn, khóe miệng Hạ Phạm Hành nhếch lên một nụ cười lạnh.

Hắn cũng không tính ngăn cản Đường Hồng Lan làm như vậy.

Nếu như bây giờ Hạ lão gia còn có một phần áy náy với mẹ con bà ta thì sau này khi chuyện đã bị phơi bày ra ánh sáng, Đường Hồng Lan coi như đã chặt đứt đường sống của mình.

Là người, khi làm việc phải biết giữ cho mình ba con đường sống, đây là đạo lý sinh tồn cơ bản.

Nếu Đường Hồng Lan muốn quyết đánh đến cùng vào lúc hắn chưa gặp Bạch Khiêm Dập, có lẽ bà ta còn có mấy phần thắng, mà bây giờ, Đường Hồng Lan đã thay hắn bày ra cơ hội rồi.

Hạ Phạm Hành gọi cho cha Dương Tuyền – Dương Luyện, nói sơ qua một chút về tình hình bây giờ.

Dương Luyện cùng Hạ Khải Minh quen biết nhau qua sàn giao dịch, hai người có thể nói là mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, cực kì ăn nhịp, sau đó ước hẹn cùng đi nước Mỹ du học, sau đó mở một công ty nhỏ ở Mỹ cũng có danh tiếng.Sau khi tốt nghiệp, Hạ Khải Minh trở về nước bởi Hạ Khải Minh bắt buộc phải thừa kế gia sản, vì vậy để công ty lại cho Dương Luyện.

Dương Luyện nói không có Hạ Khải Minh công ty cũng không cần phải tiếp tục nữa, một mình đi Singapore phát triển.

Lúc Hạ Khải Minh sáng lập Tể Ninh, Dương Luyện cũng giúp không ít việc, thậm chí vì giúp che chở cho Hạ Khải Minh mà trở thành chủ tịch trên danh nghĩa.

Khi đó công ty khởi bước nên có  rất nhiều chuyện cần phải có người phụ trách ra mặt, Dương Luyện cũng vì Hạ Khải Minh mà không quản đường xá xa xôi, chạy đi chạy lại giữa trong nước và Singapore.

Dương Tuyền cùng Hạ Phạm Hành cũng vì thế mà quen biết nhau.

Khi đó Dương Luyện thường xuyên đưa Dương Tuyền về nước.

Ở trong nước Dương Tuyền không có bạn bè, Hạ Khải Minh liền để Hạ Phạm Hành chơi cùng y.

Dương Tuyền từ nhỏ tính cách đã hoạt bát, còn Hạ Phạm Hành lạnh lùng muốn chết, đối với người nào cũng là dáng vẻ lạnh nhạt.

Dương Tuyền vì để cho Hạ Phạm Hành chơi cùng y mà hao tổn tâm huyết, dùng chiêu bám dai như đỉa đến trình độ cao nhất.

Hạ Phạm Hành cũng phát hiện y quả thật rất “nhị”, trêu đùa thế nào cũng không khóc, vui gấp ngàn lần đứa em trai trên danh nghĩa ở nhà, vì vậy cũng thật “phối hợp”  bắt đầu bắt nạt Dương Tuyền.

Dương Tuyền dẫu sao cũng ít hơn Hạ Phạm Hành hai tuổi, có anh trai tình nguyện chơi với y y mừng muốn chết.

Y chẳng quan tâm bị trêu đùa như thế nào, sống chết bám lấy Hạ Phạm Hành không thả, lâu ngày luyện thành một người có máu M, sau đó lại có thêm một Quách Tử Chương, Dương Tuyền hoàn toàn trở thành người của thế giới M, không có cách nào quay đầu.

Dương Luyện nghe Hạ Phạm Hành nói, thấy giọng điệu của hắn hết sức ôn hòa cũng biết trong lòng người này cần có sự góp mặt của mình, liền hỏi: “Cháu hi vọng ta làm gì?”

_______________________

Lời của editor: ai đọc không cmt dỗi á:.