Nhà Có Chính Thê

Chương 137: Mộc Thanh và Quách Dực (3)

"Đi ra ngoài, không có tiền mày còn muốn ăn cơm à? Cút ra ngoài cho tao, cút ra khỏi nhà bọn tao!"

Quách Dực đẩy xe đạp mới vừa vào sân liền nghe thấy người vυ' em kia lại đang mắng người, không bao lâu sau, Mộc Thanh liền bị đẩy ra màn cửa, lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa ở ngã lộn mèo ở ngưỡng cửa.

Quách Dực thấy y đứng ở cửa một hồi, xoay người đi tới, nhìn Quách Dực một cái. Quách Dực nhíu mày, mới vừa há miệng, Mộc Thanh đã quay người, dọc theo góc tường ra cửa.

" Mẹ!" Quách Dực trợn trắng mắt, nhìn xe đạp trong tay, thiếu chút nữa là ném luôn xe đi. Hại hắn vì một quyền kia mà lương tâm bất an, không nghĩ tới người này chính là một người thích bị ngược mà!

Suy nghĩ một chút vẫn là nuốt không trôi khẩu khí này, đẩy xe đuổi theo Mộc Thanh.

"Cậu đứng lại cho tôi!"

Trong hẻm đuổi kịp Mộc Thanh, Quách Dực rầy để người dừng lại, Mộc Thanh tựa như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Quách Dực chân dài, mắt thấy mấy bước nữa liền đuổi kịp rồi, không nghĩ tới Mộc Thanh lại nhấc chân chạy.

"Đệt!"

Quách Dực chưa từng thấy qua người nào không biết điều như thế. Chạy đúng không? Để tôi xem hai cái chân của cậu làm thế nào chạy vượt qua hai cái bánh xe của tôi!

Quách Dực cưỡi xe đạp, nhàn nhã đạp qua bên người Mộc Thanh đang chạy nhanh, đắc ý nói: "Chạy đi, chạy đi!"

Mộc Thanh nhìn cũng không thèm nhìn, bước chân tăng nhanh tốc độ, xông ra ngoài, Quách Dực không nghĩ tới, cái đôi chân như cây gai dầu thế kia mà lại chết nhanh vô cùng! Quách Dực cảm giác bị dấy lên ý chí chiến đấu, dùng sức đạp xe đạp.

Cứ như vậy anh đuổi tôi chạy, chạy hơn nửa giờ, bước chân Mộc Thanh lúc này mới dừng lại, đỡ đầu gối hổn hển không thở được.

"Hô!" Quách Dực cưỡi xe cũng mệt đến ngất ngư, trợn mắt nhìn Mộc Thanh, "Cậu chạy đi, sao không tiếp tục đi." Trong lòng nhưng lại thật kinh ngạc, không nghĩ tới Mộc Thanh lại có thể chạy như vậy.

Càng làm cho hắn mở rộng tầm mắt là, Mộc Thanh quay đầu rống lên một câu với hắn: "Anh là chó à?! Tôi cướp xương của anh chắc?!"

"Cậu mới là chó đó!"

"Vậy anh đuổi cái rắm!"

"..." Hắn đây là bị mắng à? Quách Dực hoảng sợ trợn tròn mắt, lại có người dám mắng hắn cơ đấy? "Tiểu tử thối, cậu chết chắc rồi!"

Quách Dực quăng xe đạp, đưa tay tới nhấc cổ áo Mộc Thanh lên, quả đấm mới vừa giơ lên bỗng nhiên có sét đánh lớn đến kinh hồn, chưa cho hắn có cơ hội phản ứng, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống.

Sắc mặt Quách Dực có thể dùng đủ mọi màu sắc để hình dung, hắn cảm thấy gặp phải Mộc Thanh là có chuyện không tốt xảy ra mà, xoay người dựng xe đạp lên, một chân đạp lên, thấy Mộc Thanh còn ngớ ra bèn mắng: "Đứng đực ra đấy làm gì? Mau lên xe!"

Mộc Thanh không để ý tới hắn, xoay người đi tới hướng ngược lại. Quách Dực thật sự chưa thấy ai không biết điều như thế, lười để ý đến y, cưỡi xe trở về.

*

Quách Dực gãi cổ mắt lim dim buồn ngủ bước ra cửa, chỉ thấy Quách Tử Hoa lăng xăng chạy tới chạy lui, bưng cái chỗ gỗ gần nặng bằng mình, vén rèm cửa phía tây chui vào trong.

"Nha đầu này lại giở trò quỷ gì đây?"

Quách Dực lảo đảo đi tới, đứng ở cửa sổ g đẩy ra một góc nhìn vào trong.

"Khụ khụ."

"Anh, anh có phải rất khó chịu hay không? Em giúp anh mang nước đến nè"

"Cám ơn em nhé, Tử Hoa."

Mộc Thanh nằm ở trên giường thanh âm khàn khàn, không còn sự kiêu căng của mấy ngày qua nữa, tóc đẫm mồ hôi dính vào trên mặt y. Phần chiếu y nằm màu đậm hơn mấy chỗ bên cạnh, cả người như mò từ trong nước ra vậy.

Bàn tay nhỏ bé của Quách Tử Hoa vuốt tóc của Mộc Thanh ra sau ót, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn và cái trán sáng bóng. Quách Dực đứng ở ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm người nằm trên giường, trong nháy mắt Quách Dực bỗng dưng có một loại cảm giác vô cùng tươi đẹp, thanh thanh tú tú, mi mắt thanh thuần, mặt trái xoan, mắt to cái mũi nhỏ miệng cũng nhỏ, tóm lại hắn cũng không thể nói rốt cuộc nơi nào đẹp nhất, nhưng lại vô cùng phù hợp với hình mẫu người vợ tương lai lí tưởng mà hắn đặt ra trong lòng một cách lạ thường.

"Đệt mẹ!"

Quách Dực bị suy nghĩ của bản thân làm cho buồn nôn, khép cửa sổ lại khiến hai người trong phòng giật nảy mình.

"Là ai? Khụ khụ...."

Thanh âm Mộc Thanh vô cùng yếu ớt làm cho người ta đau lòng. Quách Dực đang rời đi bỗng dừng chân lại, ngay sau đó dùng một vẻ mặt hung thần ác sát vén rèm lên vào cửa.

"Chú..." Quách Tử Hoa nhìn Quách Dực, "Chú, không cho phép chú bắt nạt anh, anh đang bị bệnh đó."

Quách Dực trừng cô: "Cái đồ bạch nhãn lang, lớn rồi thì không cần ai quản nữa! Cậu ta là anh nhóc thì chú đây là chú ruột của nhóc đó! Mau tránh ra, trở về phòng làm bài tập đi."

Quách Dực kéo cánh tay nhỏ của Quách Tử Ho vứt sang một bên, mò khăn lông từ trong nước, hung ác ngang ngược thay Mộc Thanh lau mồ hôi trên mặt, trên cổ.

"Tôi không cần anh giúp..."

"Cậu không để cho tôi giúp thì để cho ai? Nha đầu kia ngay cả khăn lông cũng vắt không nổi, cũng mức này rồi còn cứng đầu cái gì." Quách Dực hung hăng hầm hừ, "Ai bảo không lên xe của tôi, đáng lắm!”

Mộc Thanh thanh âm khàn khàn kháng nghị: "Anh còn nói à, nếu không phải anh thì sao tôi phải dầm mưa, khụ khụ!"

"Tôi để cậu chạy chắc?"

"Anh không đuổi tôi thì tôi chạy làm gì, khụ khụ..." Mộc Thanh khàn giọng rống lên một tiếng, gào xong thì ho khan vô cùng mãnh liệt. Quách Dực nhìn y ho khan một bộ nửa chết nửa sống, đưa tay giúp vỗ vỗ.

"Được rồi, tôi không cãi với cậu, chờ cậu khỏe rồi tôi sẽ chậm rãi dạy dỗ cậu!" Khác xa với âm điệu của hắn, tay hắn vỗ trên lưng Mộc Thanh lại vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.

Ngày đó, Quách Dực giúp Mộc Thanh suốt một ngày, cũng chăm sóc y một ngày.

*

"Thật ra thì, chú em không xấu đâu, chú ấy chính là mạnh miệng mềm lòng."

Quách Tử Hoa dắt tay Mộc Thanh, đạp giày patin của mình, dè dặt đi, trong công viên vào lúc này có không ít trẻ con lướt qua người bọn họ, Mộc Thanh che chở cô, rất sợ người khác đυ.ng vào cô.

Quách Tử Hoa vừa nói, ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh.

"Anh, anh tại sao lại không cần xe đạp chú em mua?"

Mộc Thanh mím môi, do dự một hồi mới nói: "Anh sẽ không đi đâu..."

Quách Tử Hoa trở về nhà, ngồi ở ngưỡng cửa nghĩ từng điểm từng điểm, lão thái thái chống gậy tới, sờ đầu Quách Tử Hoa.

Hỏi cô: "Sao còn chưa đi ngủ thế?"

Quách Tử Hoa dụi mắt: "Cụ ơi, cụ ngủ trước đi, con muốn chờ chú con về."

"Chú con lại không biết đi đâu rồi. Con đi ngủ trước đi, một hồi nữa nó trở lại cụ gọi con."

"Không được, cụ ngủ trước đi, con không buồn ngủ."

Lão thái thái thấy nhóc con kiên quyết như thế, đành chỉ lắc đầu, biết hai người bọn họ quan hệ tốt nên cũng không ép buộc, run run trở về nhà.

Quách Tử Hoa cũng không biết mình đợi bao lâu, ngay khi cô sắp hoàn toàn ngủ mất rồi thì cửa bị đẩy ra, Quách Dực đi theo phía sau Mộc Vĩ, một trước một sau vào sân.

"Anh Quách, em nói gì ấy nhỉ, cô nàng kia có ý với anh đấy, anh xem lúc hai người khiêu vũ í, cả người cô ta như dính vào trong ngực anh. Anh Quách chính là sao Ngưu Lang sáng nhất, mị lực vô hạn nha!"

"Cô ta?" Quách Dực ngước cằm, một bộ tự cho mình là hay, trên mặt mang khinh thường nhưng trong mắt lại rất sướиɠ.

"Chú!"

Quách Tử Hoa đứng cửa kêu một tiếng, Quách Dực ngẩng đầu: "Nha đầu này tại sao còn chưa ngủ!"

Mộc Vĩ nhìn mặt Quách Dực, thấy hắn cau mày mặt đầy chán ghét, ưỡn mặt nịnh hót: "Đúng thế, anh Quách, không phải em nói rồi sao, ba anh rốt cuộc nghĩ như nào thế? Lại để cho anh làm vυ' em, cháu gái anh cũng thật dính người, đổi lại là cháu gái em thì em đánh chết nó rồi!"

"Im miệng!" Thanh âm Quách Dực đột nhiên trở nên lạnh lùng. Mộc Vĩ cảm thấy đôi mắt đang nhìn mình kia dường như có thể ăn thịt người được luôn!"Mày nghĩ mày là cái mẹ gì mà nói nó như thế? Mộc Vĩ, lần này tao cảnh cáo mày trước, nếu còn có lần sau ông lột da mày!”

" Dạ... Dạ! Em không dám đâu anh Quách." Mộc Vĩ sợ hãi vâng vâng dạ dạ cầu xin tha thứ.

"Cút đi!"

Quách Dực rầy một tiếng, Mộc Vĩ lập tức xoay người trở về phòng mình. Quách Dực hai tay nhét ở trong túi, đi tới chỗ Quách Tử Hoa."Trễ như vậy không ngủ đi, ngày mai không dậy đi học nổi thì chú mặc kệ đấy"

Quách Tử Hoa đi tới kéo tay Quách Dực, quơ quơ nói: "Chú, chú có thể giúp cháu một chuyện được không?"

"Giúp cái gì?"

"Chú có thể dạy anh đi xe đạp được không? Chú ngay cả xe bốn bánh cũng biết lái, chắc chắn lái xe hai bánh còn giỏi hơn. Chú giúp cháu dạy anh đạp xe, cháu sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chú, có được hay không ạ?"

"Mộc Thanh không biết đạp xe á?" Quách Dực nhìn cái xe luôn bị đặt ở góc tường, khó trách không thấy người chạm qua.

" Dạ, chú, chú dạy anh một chút có được hay không? Cháu biết anh thật ra rất thích, thật đấy, chú dạy anh một chút có được hay không vậy?”

Quách Dực sờ sờ cằm, do dự một hồi, híp mắt, trong mắt mang tính toán, xảo quyệt cười một tiếng nói với Quách Tử Hoa: "Được, ngày mai ở công viên."

*

"Cậu thật sự không muốn học đúng không? Nha đầu kia vì cậu mà cầu xin tôi nửa ngày, buổi tối không ngủ cố ý ngồi ở cửa chờ tôi về, cậu nói không học là không học được á? Cậu không biết xấu hổ sao?"

Quách Dực coi như là đã thăm dò tính cách rồi, mạnh bạo không được thì dùng ngon ngọt, một phát trúng luôn!

Quả nhiên, vừa nghe hắn nói như vậy, Mộc Thanh do dự một hồi vẫn gật đầu đồng ý.

"Vậy được, nhưng xe này tôi sẽ không dùng không, chờ tôi tích đủ tiền tôi sẽ trả lại cho anh."

"Ha!" Quách Dực cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.

"Lên xe, tôi đỡ cho cậu, cậu yên tâm, không ngã đâu!"

Quách Dực đỡ đầu xe cùng đuôi xe, để cho Mộc Thanh lên xe. Mộc Thanh run run rẩy rẩy leo lên, nhẹ nhàng ngồi xuống. Hai người cách nhau rất gần, Quách Dực cũng có thể nhìn thấy từng sợi tóc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của y, nhìn gò má lõm xuống kia liền nghĩ: Mẹ, nếu như mập thêm tí nữa thì hoàn mỹ hơn nhiều!

"Tôi... Tôi được rồi, sau đó thì sao?"

Mộc Thanh khẩn trương hề hề nắm ghi đông xe, không dám làm một cử động nhỏ nào, Quách Dực lấy lại tinh thần, nói: "Hiện tại thử đạp nửa vòng, trước đạp nửa vòng đi, từ từ đi."

“Ừm!”

Mộc Thanh mím môi, dựa theo ý của Quách Dực đạp nửa vòng. Quách Dực đỡ y đi về phía trước, vừa nói: "Mộc Thanh, tóc cậu dài như vậy không sợ nóng à? Cậu không sợ lúc ăn cơm ăn phải tóc à? Hay là cậu cảm thấy, cậu như thế đặc biệt khốc? Hay là..”

"Anh có thể chuyên tâm dạy tôi được hay không! Sao nói nhảm lắm thế!” Mộc Thanh khẩn trương cũng không biết làm thế nào mới phải, khí trời lại nóng, mồ hôi chảy ướt lưng, hết lần này tới lần khác bên cạnh còn có một con ruồi vo ve không ngừng, cũng sắp phiền chết y rồi.

"Cậu!" Quách Dực trợn mắt nhìn y, hồi lâu mới gật đầu một cái, " Được, tôi dạy cậu thật tốt. Đầu cậu để làm cảnh à? Nắm ghi đông chặt như thế làm sao rẽ được? Còn có chân nữa, nửa vòng nửa vòng,cậu vậy kêu là nửa vòng sao? Đây gọi là một phần tư, nếu không có tôi đỡ xe này còn đi được sao? Eo, eo, thẳng eo cho tôi! Cong thế à! Để cậu cưỡi xe chứ không phải để cậu bị người ta cưỡi nhá!"

Cứ như vậy dạy không được mấy phút, Quách Dực buông tay, nói: "Được rồi, tự cậu thử đi."

"Cái gì? Tự tôi á?" Mộc Thanh nhìn xe kia, thật sự không biết nên làm như thế nào.

"Đúng vậy." Quách Dực chọn chỗ mát mẻ ngồi xuống, khoanh tay nhìn y.

"Vạn nhất ngã xuống thì sao?"

"Cậu muốn học đi xe thì phải có ngã, ngã càng nhiều thì học càng nhanh, đạo lý này cậu nên có, hiểu hay không? Hơn nữa đạp như thế nào, vừa rồi không phải tôi đã dạy cậu rồi sao? Cậu ngay cả thử một chút cũng không dám, còn tính là đàn ông sao?"

Mộc Thanh siết quả đấm, ngực phập phồng, không lên tiếng, xoay người đỡ xe dậy, tự mình ngồi lên.

Quả nhiên, hai chân mới vừa mới cách mặt đất thì người liền ngã xuống. Quách Dực híp mắt, khóe miệng hơi cong lên.

Mộc Thanh đứng lên, phủi bụi trên người, đỡ xe dậy tiếp tục, cứ như vậy liên tục té ba lần y cuối cùng cũng có thể ngồi lên yên rồi, nhưng nắm ghi đông chưa vững nên lại ngã mấy lần.

Quách Dực thấy y như vậy, mở miệng hô: "Sao không tới xin tôi đi, cùng lắm thì tôi dạy cho!"

Mộc Thanh không để ý tới hắn, đỡ xe dậy tiếp tục.

Quách Dực nhìn chằm chằm Mộc Thanh, trong mắt mang âm trầm. Tiểu tử này, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, để cho y ngã chết đi!

Hắn mới vừa nghĩ như vậy, Mộc Thanh lại ngã xuống, lần này ngã không nhẹ, ngã từ trên xe xuống đường, Mộc Thanh kêu "A " một tiếng, nằm trên đất nửa ngày không thể dậy nổi.

"Mộc Thanh? Mộc Thanh!"

Quách Dực phát hiện có gì đó không đúng, đứng lên vội vàng chạy tới, trước tiên đẩy xe đang đè trên người y ra rồi đi xem y.

"Té chỗ nào rồi?"

"Shhh!"

Quách Dực bị một tiếng hít hơi này của Mộc Thanh làm cho sợ hết hồn, vội vàng kéo chân tay y ra, cúi đầu nhìn mới nhìn thấy đầu gối Mộc Thanh ngã rách, quần bị rách một lỗ thủng to, phía dưới đầu gối rách một miếng thịt, máu theo chân chảy xuống, tất trắng như tuyết cũng bị nhiễm đỏ một mảnh.

"Sao lại nghiêm trọng như thế chứ! Mẹ nó!"

"Đây không phải là điều anh muốn nhìn thấy sao?" Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, trong suốt sáng ngời, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Quách Dực, "Lần này anh đã hài lòng chưa?"

"Tôi... Tôi hài lòng cá quỷ! Đừng có làm như cậu hiểu rõ tôi lắm. Đứng lên, tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Quách Dực vừa nói, nâng Mộc Thanh lên, đỡ xe đạp dậy, để cho người ngồi phía sau, một đường đạp như điên đi bệnh viện. GIó mùa hè một chút cũng không mát mẻ, mang một cỗ nóng ran, lúc gió thổi tới trong lòng Quách Dực nóng không chịu nổi.

Hắn quả thật có nghĩ tới, nhưng mà chỉ nghĩ một chút thôi, không thật sự muốn để cho Mộc Thanh ngã xuống, Mộc Thanh tại sao phải dùng cái loại ánh mắt đó nhìn hắn chứ? Dựa vào cái gì đây?

Đi tới bệnh viện, bác sĩ giúp Mộc Thanh xử lí vết thương, dặn dò không thể đυ.ng vào nước, bởi vì ngày nóng không thể băng bó nên mỗi ngày đều phải nhớ xức thuốc.

Mộc Thanh từ bệnh viện đi ra, vẫn ngồi xe đạp của Quách Dực. Trời đã tối rồi, y ngồi ở phía sau xe, Quách Dực đạp xe một câu cũng không nói, chung quanh côn trùng kêu vang.

"Quách Dực..." Sau lưng Mộc Thanh nhỏ giọng kêu Quách Dực một tiếng, Quách Dực nghiêng đầu nhưng lại không đáp lời.

"Thật xin lỗi, " Mộc Thanh nói, "Còn nữa, cám ơn anh."

Quách Dực như cũ không lên tiếng, không dấu vết quay đầu nhìn người sau lưng. Ban đêm gió lạnh, thổi tan tất cả phiền não trong lòng Quách Dực. Quách Dực hé mi mắt, không tiếng động cười như ánh mặt trời vô cùng đẹp trai.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Càng viết càng thích đích câu chuyện, càng viết càng làm cho này hai người trứ mê o(n_n)(T~