Lúc Trương Vu Hà cùng Yamada Edako đi tới ngôi nhà gạch đỏ, Trương Thanh đang cùng người ta nói chuyện làm ăn. Từ khi bắt đầu nguyên đán liền có rất nhiều nhà tổ chức chuyện cưới xin, điều kiện tốt thể diện tốt đều tới mua trứng gà bản địa, tốt hơn nữa thì ngay cả gà hầm bày trên bàn cũng là gà vườn, kho hàng nhỏ nhà Trương Thanh đã bắt đầu tích trữ hàng hóa từ vài ngày trước rốt, mấy trăm quả trứng gà tốt chất đầy, thế mà vào lúc này lại không có đủ trứng để bán.
"Trứng gà chỉ có như vậy thôi, ít ngày trước Triệu gia đã định xong với tôi rồi, ý tứ làm ăn là thật, dù anh có ra giá gấp ba lần tôi cũng không thể bán cho anh đâu."
Trương Thanh nói như vậy với một người đàn ông trung niên có chòm râu dài. Người trung niên thở dài, lắc đầu chỉ Trương Thanh nói: "Tiểu Trương, cậu chính là không biết cách làm ăn đấy, tiền cho không cậu cũng không muốn, được, tôi cũng không miễn cưỡng nữa, cậu không muốn vậy thì lần tới rồi hãy nói. Lần tới tôi phải nhớ nói trước một tiếng với cậu mới được.”
"Được, lần sau tôi nhất định giữ lại cho anh"
Trương Thanh cười đáp ứng, người nọ không dây dưa nữa, khoát khoát tay rời đi, Triệu gia cầm trứng gà bên này cũng cười toe toét.
"Trương lão bản, cậu đúng là, trứng gà tốt mà nhân phẩm cũng tốt luôn. Được rồi, trứng gà này tôi sẽ cầm đi, tiền cậu cất đi, cái này là kẹo mừng, trước cho cậu một phần ha.”
Trương Thanh nhận lấy kẹo mừng đối phương đưa tới, cười nói: "Thật ngại quá, có điều nếu là kẹo mừng thì tôi nhận, chúc mừng anh lên chức ông nội nha."
"Cám ơn, cám ơn, ngày khác đến phiên con trai cậu kết hôn nhất định phải nhớ phát kẹo cho chúng tôi đấy."
Trương Thanh gật đầu đáp ứng, người nọ cười ha hả cầm trứng gà rời đi. Trương Thanh đặt kẹo lên bàn, đơn giản thu thập một chút, lúc quét rác từ trong phòng ra, ngẩng đầu đã nhìn thấy mặt của Trương Vu Hà cùng Yamada Edako.
"Nhà cũng không có trà hay gì cả, hai người uống trước đi."
Trương Thanh dè dặt dùng cái tay không bị thương rót trà cho vợ chồng Trương Vu Hà, đặt ở bàn uống trà nhỏ trước mặt bọn họ. Tuổi tác Trương Vu Hà không khác Trương Thanh là mấy, Trương Thanh nhất thời cũng không biết vị này là anh hay là em trai, nhưng mà cho dù y gọi thế nào thì đối phương cũng sẽ chẳng vui vẻ gì cho cam, suy nghĩ một chút liền nói: "Trương tiên sinh đến tìm tôi là có chuyện gì không?"
Trương Vu Hà nhìn cái tay bị băng bó của y, mím môi hỏi một câu: "Tay anh bị thương à?"
"À!" Trương Thanh nháy mắt mấy cái, có chút mừng rỡ, "Không có sao, chỉ là bị mảnh vụn thủy tinh quét qua thôi, không quan trọng đâu.”
Trương Vu Hà gật đầu. Tay Trương Thanh nhìn bị thương không nhẹ, giúp bọn họ cầm ly nước cũng phải chia làm hai lần, xem ra là một chút cũng không thể đυ.ng vào, có điều những gì nên nói ông ta vẫn sẽ nói, bị thương như vậy cũng chẳng khiến ông ta dậy lòng thương cảm.
"Anh ngồi trước đi."
Trương Thanh còn đang đứng, Trương Vu Hà nói một câu, tư thái kia hoàn toàn là tư thái của cấp trên. Trương Thanh nghe xong không thoải mái lắm nhưng cũng không nói gì, ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh bàn ngồi xuống.
"Không cần ngại, tôi gọi anh là Trương Thanh nhé, " ông ta giọng như cũ không thay đổi, "Trương Thanh, đoạn thời gian trước Trương Kỳ hình như làm phiền cho anh với con trai anh không ít, tôi thân là cha nó, theo lý phải thay nó nói một câu xin lỗi."
Trương Thanh cả kinh, vội vàng khoát tay: "Không cần đâu, cũng không phải chuyện to tát gì cả. Trương Kỳ còn nhỏ, chỉ là có hơi tùy hứng mà thôi, tôi làm sao lại so đo với thằng bé chứ?”
Trương Vu Hà nghe, khoát tay nói: "Không thể nói như vậy, đứa nhỏ không hiểu chuyện thì ắt phải dạy dỗ. Anh lớn tuổi hơn nó nhiều như thế nên cho dù có nói nó mấy câu, chúng tôi cũng có thể hiểu được."
Trương Thanh sửng sốt một chút, cái gì lớn tuổi, Trương Vu Hà không muốn dùng cái từ “trưởng bối” là rõ ràng không muốn thừa nhận thân phận của y. Trương Thanh mím môi, nụ cười cứng lại ở khóe miệng.
Trương Vu Hà mặt không biến sắc nhìn y, sau khi cầm ly trà lên uống một hớp thì chân mày cũng cau lại, buông ly xuống rồi không chạm qua nữa.
"Tôi nghe nói anh có con trai?"
" Ừ." Trương Thanh không hiểu Trương Vu Hà đây là muốn vòng vo tam quốc cái gì nữa, thời điểm ông ta buông cái ly xuống, Trương Thanh dựng thẳng sống lưng, không còn thân thiết như vừa rồi nữa mà lại nhiều thêm một phần ung dung.
Trương Vu Hà nhìn cách bài biện bên trong phòng, tủ lạnh trong gian nhà chính và cái máy giặt ở chỗ khúc quanh giống y như đúc với cái ở nhà Trương Thị. Trương Vu Hà mím môi, sắc mặt không quá thân thiện.
"Mẹ tôi đối với cha con hai anh rất tốt, vì các người mà còn từng mắng các anh của tôi một trận to, phải không?" Trương Vu Hà hỏi.
"Mẹ đối xử với bọn tôi rất tốt đến nỗi Trương... Tiên sinh bọn họ chắc là có chút hiểu lầm thôi, bọn họ không muốn tiếp nhận tôi thì tôi sau này sẽ chú ý, tận lực tránh chạm mặt với bọn họ."
"Nghe anh nói chuyện hẳn cũng là người có học đi, anh hẳn biết đây cũng không phải là vấn đề tránh hay không tránh, " Trương Vu Hà nhích lại phía sau, khẽ hất hàm."Mẹ tôi đối xử tốt với anh, anh nhớ kỹ là được, sống ở đời đừng làm chuyện thất đức, ít nhất anh cũng nên đối xử tốt với bản thân để không hổ thẹn với lương tâm. Tuy rằng không ai nhìn thấy nhưng thân là người, là cha là mẹ thì cũng nên biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, đúng không?"
Sắc mặt Trương Thanh lúc xanh lúc trắng nhưng lại không có ý trốn tránh, ngẩng đầu nhìn thẳng Trương Vu Hà, quật cường hỏi: "Trương tiên sinh là có ý gì? Tôi nghe không hiểu lắm."
Trương Vu Hà vẫn là tư thái kia: "Anh hiểu mà, còn hiểu rất rõ ấy chứ. Trương Thanh, chuyện Trương Kỳ tôi có thể không truy cứu, chuyện nó đã làm sai tất nhiên tự nó phải gánh vác, nhưng bất kể như thế nào thì nó vẫn chỉ là một vị thành niên, các người cứ để nó ở bệnh viện một mình không hỏi han thậm chí còn ra sức thuyết phục mẹ tôi rất đúng lúc có phải là hơi quá đáng rồi không?"
Hai tay Trương Thanh nắm góc bên của ghế xiết chặt lại, y nhìn thẳng Trương Vu Hà nói: "Lúc ấy cấp bách chúng tôi cũng không biết phải làm sao cả cho nên mới không thể không nghĩ tới biện pháp như vậy, chuyện này quả thật chúng tôi có phần sai, tôi có thể nói xin lỗi với anh, hơn nữa với tình huống lúc đó thì bệnh viện là sự lựa chọn tốt nhất rồi. Anh nói tôi quá đáng vậy phiền anh nói cho tôi biết, cách nào mới là không quá đáng đây? Mặc kệ nó à? Hay là nên đưa nó tới trước mặt ba mẹ để hai người già cả thấy thương tâm khổ sở đây?"
Trương Vu Hà hiển nhiên không nghĩ tới, Trương Thanh bề ngoài nhu nhược, nói tới nói lui mồm miệng cũng là tương đối lanh lẹ. Sắc mặt Trương Vu Hà tối lại, khóe môi giương thẳng tắp.
Yamada Edako một mực giống như một con búp bê bằng gốm tinh xảo, an tĩnh ngồi ở bên người Trương Vu Hà, nghe lời này liền gật đầu với Trương Thanh, khóe miệng mang ý cười nhưng thanh âm phát ra lại vô cùng lạnh lùng: "Không nghĩ tới tài ăn nói của Trương tiên sinh lại giỏi như vậy, khó trách mẹ chồng tôi lại đi bênh vực anh."
Yamada Edako thu lại nụ cười, ngẩng đầu ngạo mạn nói với Trương Thanh: "Trương tiên sinh nếu luôn miệng nói Kỳ Nhi của chúng tôi làm sai, bất đắc dĩ mới phải vào bệnh viện, như vậy tôi muốn hỏi một chút, thời điểm nó xảy ra chuyện con của anh có ở bên cạnh nó hay không? Kỳ Nhi coi con anh như anh trai ruột của mình mà con anh lại xúi giục người khác đánh nó, anh cũng nên cho tôi một câu trả lời đi chứ? Kỳ Nhi mặc dù từ nhỏ hơi kiêu căng nhưng nó từ trước đến giờ vẫn luôn nhát gan. Ngôn từ làm tổn thương tới người khác mới là thứ sắc bén nhất, các người ở trước mặt mẹ chồng tôi nói nó như thế vậy có nghĩ tới sẽ tổn thương bao nhiêu đối với tinh thần của nó không? Nó chỉ là đơn thuần một chút, vô tình bị tiểu nhân lừa gạt thôi, các người làm như vậy thì Kỳ Nhi của tôi thì sao? Ba chồng mẹ chồng tôi thì sao đây?"
Yamada Edako một phen tố cáo thật sự khiến người ta phải trố mắt mà nhìn. Trương Thanh cuối cùng cũng hiểu, nguyên lai trên đời này hóa ra thật sự có người có thể nói đen thành trắng, nói chết thành sống.
Trương Thanh cười thành tiếng, nhìn hai vợ chồng Trương Vu Hà, gật đầu nói: "Tôi biết, các người hôm nay không phải tới nói xin lỗi mà là tới hỏi tội, phải không?"
Yamada Edako lập tức trả lời: "Không, chúng tôi chỉ muốn biết chân tướng, muốn có sự trong sạch."
Trương Thanh nhìn Yamada Edako: "Cái cô gọi là chân tướng là Trương Kỳ nói cho cô sao?"
Yamada Edako cau mày: "Anh đây là ý gì?"
"Không có gì, xem có vẻ tiếng Trung của cô không tệ, chỉ là muốn hỏi cô một vấn đề, cô có biết câu chuyện nông phu và rắn không?"
Yamada Edako hiển nhiên biết, lạnh mặt nói: "Trương tiên sinh muốn nói tôi là con rắn còn anh là nông phu à?"
Trương Thanh lắc đầu: "Không, cô là nông phu, tôi là rắn, nhưng chỉ bằng một con rắn là tôi thôi lại vừa vặn xuất hiện ở bên người nông phu đã chết, cô nói tôi cắn chết nông phu có phải hơi hoang đường rồi không? Chị nói Tĩnh Tĩnh thấy chết mà không cứu, nói tôi lừa dối ba mẹ, cái lí luận này là ở đâu ra? Chỉ bằng vào Trương Kỳ nói cho cô sao? Cô cũng không có tận mắt nhìn thấy mà đã mở mồm tố cáo tôi với con trai tôi, ngôn ngữ sắc bén không sai, nhưng cô nói lời này chẳng lẽ không làm tổn thương con trai tôi như thế à?”
Trương Thanh từ chỗ ngồi đứng lên, nói với Yamada Edako: "Tôi tặng cho cô một câu, kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân (*), chính bản thân cô cũng là nói suông không có căn cứ thì lấy lập trường gì để đến chỗ tôi đòi trong sạch đây?"
"Anh!" Yamada Edako tức giận, lớp trang điểm hoa anh đào trang nhã nền nã cũng xuất hiện tí nứt nẻ.
Trương Thanh nhếch môi, trực tiếp lên tiếng cắt đứt bà ta.
" Xin lỗi, tôi còn có việc không thể tiếp đãi hai người được."
Nói xong tùy ý gật đầu một cái coi như là đưa tiễn, thật ra thì thái độ này cũng chẳng khác đuổi người ta đi là mấy.
"Vu Hà..."
Yamada Edako cũng sắp cắn nát môi mình rồi, Trương Vu Hà đâu chịu nổi loại đãi ngộ như vậy, lúc này đứng dậy, mặt lạnh lùng không nói một lời liền đi.
Chờ đôi vợ chồng này đi mất dạng, Trương Thanh hít sâu một hơi, nặng nề thở ra, xoay người mở ra kẹo người mua trứng lúc trước đưa cho y, lẩm bẩm trong miệng: "Ăn trước viên kẹo, bổ sung nguyên khí!"
Quách Tử Chương buổi tối tới đón Quách Tiểu Niên tan học, Quách Tiểu Niên còn không có chưa lấy lại tinh thần từ sau đả kích đó đâu. Quách Tử Chương dắt nhóc để nhóc nói tạm biệt với Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tiểu Niên quay đầu liếc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái, uể oải giơ giơ tay nhỏ rồi lên xe.
Quách Tử Chương áy náy nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh tỏ ý mình cũng không ngại, Quách Tử Chương lúc này mới lên xe rời đi.
"Quách Tiểu Niên, đang êm đẹp rồi tự dưng bị sao thế?"
Quách Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn Quách Tử Chương, càng nhìn càng tức giận, càng nhìn càng không vui, bĩu môi rống lên một câu: "Đều do cậu sai, con ghét cậu nhất!"
(có đứa cháu ngứa đòn vl =)))
Quách Tử Chương tự dưng bị mắng lại vô cùng vui vẻ, đưa tay liều mạng xoa xoa đầu Quách Tiểu Niên, nói: "Cậu khổ cực như vậy, mỗi ngày đưa đưa đón đón thế mà con còn không biết xấu hổ nói ghét cậu? Được, bắt đầu từ ngày mai để cho tài xế của ba con đưa con đi học đi, cậu mặc kệ con."
Quách Tiểu Niên rất có chí khí nặng nề “hừ” một tiếng với Quách Tử Chương, hai cái lỗ mũi như mũi lợn hếch lên trời.
Sau một lát, Quách Tiểu Niên đưa tay móc túi quần áo của Quách Tử Chương..
" Này, làm gì đấy, cậu đang lái xe đấy, đừng có mà làm loạn." Quách Tử Chương giãy dụa né tránh cái tay nhỏ của Quách Tiểu Niên, Quách Tiểu Niên liền buông lỏng, nguyên lai là nhóc cầm điện thoại di động của Quách Tử Chương.
"Con làm gì đấy? Con cầm điện thoại của cậu để gọi cho ai? Mẹ à? Á à còn dám học cách cáo trạng cơ à? Lúc về xem cậu chỉnh con như thế nào!"
Quách Tử Chương đang nói chuyện, Quách Tiểu Niên đã gọi được tới đầu bên kia, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con hít hít nước mũi, đặc biệt ủy khuất kêu một tiếng: "Ông nội, con thất tình..."
Tay Quách Tử Chương ngừng một lát, thiếu chút nữa vượt đèn đỏ.
Ngược lại không phải là bởi vì cái câu thất tình kia, bởi vì anh biết, Quách Tiểu Niên chỉ biết gọi một người, người đó là Quách Dực.
(*) kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân: những gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác