Sau giờ tự học, Quách Tĩnh tĩnh mang người thứ nhất vào phòng làm việc là Lâm Thiến. Từ sau chuyện ngày hôm đó, Quách Tĩnh Tĩnh phát hiện Lâm Thiến đặc biệt sợ cậu, vừa nghe thấy cậu kêu tên bé đã sợ đến phát run.
Vào lúc này bé đi theo cậu vào phòng làm việc, cả người cũng sắp khóc.
Quách Tĩnh Tĩnh thấy bé như vậy, thả mềm thanh âm nói: "Lâm Thiến, thầy kêu con tới là muốn nói xin lỗi với con."
Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói như vậy, không chỉ Lâm Thiến mà ngay cả các giáo viên khác cũng xoay đầu lại nhìn cậu. Lâm Thiến hai mắt to ướt nhòa tựa như chú nai con bị dọa sợ.
Quách Tĩnh Tĩnh nói tiếp: "Bởi vì là thầy khi đó nói không đúng với con cho nên thầy muốn nói xin lỗi với con. Lâm Thiến, thật xin lỗi, con có thể tha thứ cho thầy không?"
Lâm Thiến cúi đầu nhìn ngón tay mình không nói lời nào, bất quá cũng may không tiếp tục run sợ như vừa rồi.
Quách Tĩnh Tĩnh kiên nhẫn nói tiếp: "Thầy bảo đảm với con, lần sau sẽ không như vậy nữa. Con xem, nơi này tất cả thầy cô đều có thể làm chứng, thầy cảm thấy Lâm Thiến là đứa trẻ ngoan, thầy không nên hiểu lầm con. Con có thể tha thứ cho thầy không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiến đỏ bừng, có chút hưng phấn. Bé nhìn chung quanh một chút rồi lại quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh. Cô bé nhỏ nhẹ nói: " Dạ, thầy cũng ngoan, thầy xin lỗi Thiến Thiến, Thiến Thiến liền không tức giận nữa."
"Ha ha..."
Có giáo viên không nhịn được trực tiếp bật cười, thấy Lâm Thiến bị hoảng sợ lại trợn to mắt, cho là mình nói sai, dè đặt liếc Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh mỉm cười đưa tay ra nói: " Được, thầy móc tay với con" Đây chính là do ông lão dạy cậu, vào thời điểm thích hợp, cùng học sinh làm động tác nhỏ với nhau sẽ càng thêm thân thiết.
Quả nhiên, Lâm Thiến móc tay so với Quách Tĩnh Tĩnh thuần thục hơn nhiều, vừa hát khẽ vừa móc tay với cậu xong còn đóng dấu. Quách Tĩnh Tĩnh còn không biết đóng dấu đâu, ông lão cũng không dạy cậu cái này. Ngón tay mềm mềm nộn nộn của trẻ nhỏ hợp với tay mình chung một chỗ, loại cảm giác khó hiểu đó như động tới bên trong thân thể của cậu, sinh ra một xúc cảm khác thường. Bàn tay không biết thế nào lại dời xuống dưới bụng, cậu quay đầu liếc nhìn điện thoại di động để ở trên bàn, một giây kế tiếp lập tức dời đi tầm mắt.
Bất kể như thế nào, Quách Tĩnh Tĩnh cùng Lâm Thiến "giải hòa ", giờ tan học là do Quách Tĩnh Tĩnh đảm nhiệm. Cô bé chủ động kéo tay thầy Quách, nhất bính nhất khiêu (*) đi trong lớp, đặc biệt vui vẻ. Trẻ con không thù dai, thật ra thì Lâm Thiến cho tới bây giờ cũng không thật sự tức giận với Quách Tĩnh Tĩnh, bé chẳng qua chỉ là sợ mà thôi. Chờ khi bé phát hiện nguyên lai thầy một chút cũng không hung dữ, bé sẽ quên đi hết thảy không vui lúc trước.
(*) nhất bính nhất khiêu: miêu tả người đi bộ trong vui sướиɠ, hạnh phúc.
Chuyện Lâm Thiến được giải quyết, tiếp theo chính là Hà Đông Đông, còn Quách Tiểu Niên... Cậu tạm thời cũng còn chưa nghĩ ra.
Hà Đông Đông lúc cuối giờ học thể dục bị Quách Tĩnh Tĩnh giữ lại ở trong phòng làm việc. Hà Đông Đông ngồi ở chỗ của mình, không dám nhìn Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, từ trong ngăn kéo lấy ra một món đồ chơi nhỏ, là loại đồ chơi có động cơ dùng pin. Lúc cậu đang trong giờ tự học cậu phát hiện Hà Đông Đông đang cúi đầu chơi. Gia cảnh Hà Đông Đông tựa hồ không tệ, bé trắng trắng mập mập, đôi mắt trên gương mặt đầy thịt cũng bị ép thành nhỏ tí xíu.
Quách Tĩnh Tĩnh xụ mặt nói: "Hà Đông Đông, thầy có từng nói qua không cho phép đem đồ chơi mang tới trường học chơi chưa"
Hà Đông Đông cúi đầu nhỏ giọng nói: "Có..."
"Vậy con nói với thầy, con tại sao không nghe lời thầy?"
Hà Đông Đông không nói lời nào, tuổi bé còn chưa biết cách trả lời những vấn đề như vậy. Bé chỉ thích chơi trò chơi, người lớn trong nhà cưng chiều cũng mua cho bé không ít, thầy không chỉ một lần nhắc nhở qua gia trưởng nhưng bọn họ không chịu được cảnh trẻ con khóc. Bé vừa khóc, ông nội bà nội liền mềm lòng, vội vàng đoạt lấy đồ chơi trong tay con trai đặt vào trong cặp của cháu trai, còn dặn dò bé đừng để cho thầy nhìn thấy là được.
Quách Tĩnh Tĩnh lại hỏi bé: "Hà Đông Đông, con cảm thấy mình là một đứa bé ngoan sao?"
Hà Đông Đông lại không trả lời. Không có ai hy vọng mình là một đứa trẻ hư cả, nhưng bé không nghe lời của thầy giáo, đem đồ chơi tới trường học, như vậy bé lại không thể nói mình là đứa bé ngoan.
Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xổm xuống, nhìn Hà Đông Đông nghiêm túc nói: "Thầy cho rằng Hà Đông Đông là một đứa bé ngoan, nhưng đứa trẻ mang đồ chơi tới trường thì không phải là đứa bé ngoan, bởi vì nếu như Đông Đông làm như vậy thì những bạn học khác cũng sẽ giống như Đông Đông vậy, đem đồ chơi đến trường học. Đến lúc đó mọi người cũng không để ý nghe giảng, thầy không có biện pháp cho các con hoa hồng nhỏ, cũng không thể phát giấy khen cho các con, mọi người cũng sẽ biến thành những đứa trẻ hư. Đông Đông hy vọng mọi người đều biến thành những đứa trẻ hư sao?"
Hà Đông Đông dẩu dẩu cái miệng nhỏ, đầu lắc lắc như cái trống lắc, kêu lên: "Không muốn không muốn! Đông Đông là đứa bé ngoan, Đông Đông không thể làm như vậy."
" Đúng, Đông Đông là đứa trẻ ngoan, cho nên Đông Đông sẽ không làm như vậy. Thầy tin tưởng con."
Hà Đông Đông một tay lau nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là kiên định nói: "Thầy, con bắt đầu từ ngày mai sẽ không mang theo đồ chơi tới trường học nữa. Con muốn nói với bà nội, con là một đứa bé ngoan, đứa bé ngoan sẽ không mang đồ chơi tới trường học."
Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay sờ đầu Hà Đông Đông, nói: "Đông Đông nói đúng, Đông Đông là nam tử hán, nhất định có thể nói được là làm được!"
"Dạ!"
Buổi trưa đến giờ ăn cơm, Quách Tĩnh Tĩnh cố ý chạy đi tới cửa hàng bán thịt vịt muối gần trường, mua chân vịt cùng thịt trâu đưa cho ông cụ.
Ông cụ đang uống chút rượu. Ông mỗi ngày cũng không uống nhiều, uống một ly dài bằng nửa ngón tay, không uống ly thứ hai, mùi thơm của chân vịt cùng thịt trâu bay tới trong mũi, cũng không khách khí liền ăn.
Ngậm một khối thịt trâu vào miệng ông cũng không ngẩng đầu lên nói: "Làm sao? Làm theo như cách tôi bảo à? Có hiệu quả rồi?"
Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt, gãi đầu nói: "Vâng, cám ơn ông, ông ạ."
Ông cụ ha ha cười, cũng không nói lời khách sáo gì, đũa chỉ chỉ nồi cơm điện trên bàn uống trà nói: "Cơm cùng chén đũa cũng ở nơi đó, tự mình lấy đi."
Quách Tĩnh Tĩnh không cự tuyệt, cầm chén đũa mang tới, vẫn ngồi ở vị trí buổi sáng, cúi đầu ăn. Ông lão không lên tiếng, gắp một đũa thịt trâu vào trong chén Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn thịt trong chén, trong lòng rất cảm động, trên cái thế giới này lúc nào cũng có người tốt.
Trương Thanh gần đây luôn là tâm sự nặng nề, làm gì cũng thất thần, buổi sáng đi tới chuồng gà để gà sổ l*иg, thiếu chút nữa để cho gà mổ. Vương Giang Dân thừa dịp giờ ăn trưa tới, mình lái xe còn mang theo một hộp tố phiến đưa Trương Thanh pha trà uống.
"Cái này tôi cũng không thể nhận được. A Dân cậu hay là giữ lại cho ba cậu đi."
Trương Thanh từ chối, không muốn nhận lấy tố phiến. Vương Giang Dân ôn nhu cười nói: "Ba em cũng có, em cũng giữ lại rồi. Tố phiến này là bạn em mua, phòng thuốc của bệnh viện chế thuốc chuyên dụng, so với những thứ bên ngoài tốt hơn nhiều. Thân thể anh một mực không được khỏe, sắp vào đông rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh, mỗi ngày ngâm mấy miếng coi như thực phẩm dinh dưỡng giúp cường thân kiện thể đi. Hơn nữa anh nếu không thoải mái, Tĩnh Tĩnh đi làm cũng không an lòng. Em biết anh nhất định không muốn để cho Tĩnh Tĩnh lo lắng, nếu như vậy anh dĩ nhiên phải nuôi dưỡng chính mình thật tốt mới được."
Nói xong liền đem tố phiến đặt ở trên bàn uống trà nhỏ. Trương Thanh cũng không cưỡng cầu nhét trở về, y cũng không phải loại người như vậy, mặt đầy khó xử nói: "Kia như vậy đi, bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cậu. "
Vương Giang Dân liền nói: "Anh Thanh, cũng không đáng giá mấy đồng tiền, anh nói như vậy khiến em giống như mấy người hay đến nhà giao bán dược liệu."
"Tôi... Tôi không phải có ý đó, " Trương Thanh cũng sốt ruột, móc bóp ra liền nói: "Tóm lại, bất kể bao nhiêu tiền tôi cũng phải trả cho cậu. Tôi không thể chiếm tiện nghi của cậu được, ba trăm đủ chưa?"
Vương Giang Dân nhìn ba trăm đồng tiền được đưa đến trước mặt mình, lại nhìn Trương Thanh. Trương Thanh mặt đầy kiên quyết, anh không biết phải làm sao đành thở dài, nói: "Anh Thanh, thật sự không cần, em... Em bình thời vừa có không vui chuyện liền viết thư cho anh, cùng anh tố khổ, vẫn cảm thấy thiếu nợ anh, anh... Anh coi như cho em một cơ hội để bồi thường đi?"
Vương Giang Dân trong mắt cũng không phải là đơn giản muốn bồi thường như vậy. Cặp mắt kia luôn là không có cách nào thu hồi toàn bộ cảm tình, có lẽ Vương Giang Dân là cố ý. Anh mặc dù sợ nhưng vẫn là rất hy vọng Trương Thanh có thể từ trong mắt anh nhìn ra tình cảm của anh đối với y.
Nhưng Trương Thanh tựa hồ căn bản cái gì cũng không biết, vừa cúi đầu liền dời khỏi ánh mắt Vương Giang Dân, lại rút ra hai trăm khối ở bên trong, năm trăm đồng tiền nhét vào trong tay Vương Giang Dân, nói: "Năm trăm, A Dân, cũng chỉ là năm trăm thôi, là chính cậu không muốn nói giá cả cũng không trách tôi được. Tố phiến này tôi nhận, cám ơn cậu, A Dân."
"Anh Thanh..."
Vương Giang Dân còn muốn nói điều gì thì điện thoại di động liền reo lên, phòng khám bệnh bên kia có người tới xem bệnh, sẽ ở cửa chờ. Vương Giang Dân không có cách nào chỉ có thể cầm năm trăm khối trở về.
Vương Giang Dân chân trước vừa mới đi, Trương Thị chân sau đã tới rồi, xáchgiỏ thức ăn vào cửa.
"A Thanh? Có ở nhà không con?"
Trương Thanh mới vừa xoay người đi tới hậu viện nghe thanh âm liền xoay người lại kéo Trương Thị nói: "Mẹ, mẹ làm sao lúc này lại tới? Có chuyện thì mẹ gọi điện thoại con, con tới không được sao?"
Trương Thị đem giỏ thức ăn đưa tới, nói: "Mẹ thuận tiện đến đưa cho con chút rau cải, gọi điện thoại để cho con đi lấy, con khăng khăng không đi. Đồ mua ngoài đường làm sao có thể so với đồ nhà mình trồng. Con a, còn khách khí với mẹ cái gì."
"Mẹ với ba cũng không có nhiều, ba mẹ giữ lại ăn đi, con cùng A Tĩnh hai người tùy tiện đối phó là được. Hơn nữa A Tĩnh buổi trưa cũng không trở về ăn, có lúc gặp chuyện cơm tối cũng không ăn. Con một người ăn cái gì cũng được, nhiều quá cũng lãng phí."
Trương Thị trừng y một cái: "Con chính là quá tiết kiệm mới một mực không lớn được như vậy!"
Trương Thanh gãi đầu lấy lòng cười một tiếng, chuyển tay cầm tố phiến Vương Giang Dân đưa tới, nói: "Mẹ, đây là con mua tố phiến của A Dân. Thời tiết càng ngày càng lạnh, mẹ lấy về cùng ba ngâm nước uống, cường thân kiện thể."
Trương Thanh cũng bắt chước, đem những lời Vương Giang Dân nói với y dùng để đối phó với mẹ.
Trương Thị nhìn một cái liền đẩy trở lại: "Mẹ không muốn, con mua thì giữ lại để uống mới phải, cho mẹ làm gì? Mẹ cùng ba con thân thể khỏe mạnh, không cần cái này."
Trương Thanh mặt hung dữ nói: "Vậy không được, hai người lớn tuổi rồi, vạn nhất nhiễm lạnh bị bệnh còn không phải khiến cho con lo lắng theo sao? Thêm nữa cái này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, tố phiến tốt biết bao, mẹ ngại đồ tốt không muốn vậy con liền ném đi cho rồi."
Trương Thị không biết làm sao nhìn y một cái: "Con đứa nhỏ này, đã nói như vậy rồi mẹ con còn có thể không nhận sao?"
Trương Thanh một giây đồng hồ mặt đổi thành vui vẻ, đem tố phiến đặt ở trên bàn ăn thật nổi bật, nói: "Vậy lúc mẹ về cũng đừng quên mang theo. Còn nữa, mẹ, con buổi sáng đi chợ đã thấy cua bây giờ hạ giá con liền mua chút, mẹ cũng mang mấy con trở về đi. Mẹ với ba cũng rất thích ăn mà."
"Biết rồi." Trương Thị vừa nói xong lại nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, A Thanh, con ngày hôm qua không phải hỏi mẹ không ít chuyện về phụ nữ có thai sao? Bạn con cái gì cũng không hiểu, con cũng đừng quên nhắc nhở hắn phụ nữ có thai không thể ăn cua. Con cua có tính hàn, phụ nữ có thai ăn rất dễ sẩy thai."
"A?" Trương Thanh trợn tròn mắt, mấy con cua này là y mua cho Quách Tĩnh Tĩnh ăn đấy!
Cuối cùng lúc Trương Thị đi, Trương Thanh đem tất cả cua để cho mẹ y mang đi, lý do là: Y gần đây bị dị ứng hải sản.