Ngoài cửa, Khanh Vũ bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày, cả người nàng thản nhiên dựa vào trên cây, "Ngươi hét lớn như vậy, đoán chừng ngươi không cần lén lút nhìn nữa. Người đều bị ngươi gọi ra rồi."
Có lẽ do ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, nàng cảm thấy rất thoải mái. Thiếu nữ xinh đẹp như hồ ly lười biếng nheo mắt lại, một bàn tay gối ở phía sau đầu, hoàn toàn đối lập với thiếu nữ đang nổi giận lôi đình ở phía đối diện, đẹp như một bức hoạ cuộn tròn.
Cảnh tượng này, dường như rất quen thuộc.
Trong quá khứ, khi nàng chăm chú nhìn ai, nàng sẽ được miêu tả đẹp nhất trong mắt người đó.
"Dạ Ly ca ca......"
Nguyệt Tâm Nhan ngẩn người, nhìn nam nhân mặc áo choàng đen, rõ ràng ánh mặt trời rất chói chang, nhưng cả người hắn vẫn luôn lạnh lẽo, đang từng bước một bước ra bên ngoài. Hành động đột ngột này của hắn khiến mọi người đều kinh ngạc.
Trong khi khuôn mặt Khanh Vũ vốn không chút để ý đột nhiên trở nên lạnh lùng, mắt phượng hẹp dài sắc bén nhìn về phía một chỗ, cả người nàng bắt đầu trở nên cảnh giác với nguy hiểm đang đến gần mình.
Một con hung thú khổng lồ, mặt mày dữ tợn, với tốc độ cực nhanh há to mồm, lao thẳng về phía hình bóng nhỏ bé màu trắng, giống như gió lốc thổi quét mọi thứ trên đường nó đi.
"Không!"
Không biết đó là tiếng hét kinh hãi sắc nhọn của ai, nhưng chưa kịp hét hết lời đã khàn khàn ở trong cổ họng.
Thời gian giống như đóng băng ngay tại khoảnh khắc này.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp có phản ứng với biến cố đột nhiên xảy ra, bọn họ đã chứng kiến thiếu nữ tinh xảo xinh đẹp kia sắp phải bỏ mạng.
Hung thú đã vồ tới trước mặt nàng, đôi mắt to như chuông đồng tràn ngập hơi thở tàn bạo, nháy mắt tiếp theo nó đột nhiên ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, trong âm thanh kia mang theo bi thương, mang theo niềm vui gặp lại sau một thời gian dài, không ngờ trong mắt nó còn chảy xuống hai dòng lệ.
Đây quả thực là một sự đảo ngược hoàn toàn!
Ai cũng không ngờ tới thiếu nữ vốn sẽ chết ở trong miệng hung thú vẫn còn hiên ngang đứng ở trước mặt.
Khi Yến Tích Nhu nhìn thấy con thú khổng lồ kia xuất hiện thì sợ đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Trái lại, thiếu nữ áo trắng chỉ cách con thú khổng lồ khoảng nửa bước, sắc mặt không hề thay đổi, mắt phượng quyến rũ hiện lên một chút phức tạp.
Hơi thở quen thuộc này, thậm chí thiếu niên tóc vàng bên trong cơ thể nàng cũng bị dao động, không thể không chấn động, "Đây là...... Bích tinh xuyên hư thú?!"
Con thú khổng lồ hung hãn cuồng bạo giống như một con mèo ngoan ngoãn, nằm sấp ở trước mặt thiếu nữ, ngửa đầu mở to mắt thú lấp lánh rạng rỡ, lòng tràn đầy vui sướиɠ.
"Quả thực...... không thể tin nổi."
Sau khi Nguyệt Tâm Nhan kêu lên một tiếng sợ hãi, lúc này tràn đầy kinh ngạc.
Hung thú này là tọa kỵ của Dạ Ly ca ca. Tương truyền, nó là thần thú cổ đại, có thể nuốt cả bầu trời che khuất mặt trời, năng lực cực kỳ cường đại. Ngoại trừ chủ nhân của mình ra, nó cực kỳ ghét bất luận kẻ nào tiếp xúc với nó, vô cùng hung ác. Nhiều năm như thế, Nguyệt Tâm Nhan cũng chỉ ngẫu nhiên gặp nó vài lần mà thôi, chưa từng tới gần nó. Trong tình huống bình thường, nếu chủ nhân không gọi, nó sẽ không dễ dàng hiện thân.
Nhưng vừa rồi, nó dường như theo bản năng chạy trốn ra khỏi không gian của mình, còn gần gũi với thiếu nữ kia như một bằng hữu thân thiết.
Nàng ấy là... ai?
Khanh Vũ hơi cúi người xuống, một bàn tay vuốt ve trên đầu con thú khổng lồ, cơ thể nó vốn căng thẳng cứng đờ, sau khi được thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt ve thì trở nên mềm mại, trong miệng nó cũng phát ra âm thanh rêи ɾỉ nhẹ nhàng.
"Nó vẫn thích nàng nhất."
Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, cho dù đã thay da đổi thịt, linh hồn độc nhất vô nhị của nàng vẫn không thể xoá bỏ.
Khanh Vũ nghe tiếng ngẩn người một lát, sau đó ngồi dậy, ánh mắt hơi tối sầm lại, "Ngươi...... rốt cuộc là ai?"
Trên tờ giấy kia đã viết, nàng hãy cẩn thận với người nam nhân lòng dạ hẹp hòi ở trước mặt này.
Vào đêm Bách Thánh Tiết, khi nàng đối mặt với Quỷ Vương, người này đã ở bên ngoài Trấn Hồn Tháp.
Hắn có ý định gì?
Vì sao lại có Bích tinh xuyên hư thú?
Tất cả mọi bí ẩn đều sáng tỏ, và nàng...... theo bản năng không muốn tin tưởng.
Khóe môi Khanh Dạ Ly kín đáo hơi câu lên một chút, nhìn vào khuôn mặt hoàn toàn xa lạ kia, nhưng mang theo đôi mắt vô cùng quen thuộc đối với hắn. Bất luận là khí chất hay ánh mắt đều giống như đúc với nữ hài tử ở trong trí nhớ của hắn.
Nàng vẫn sống khỏe mạnh, nàng đang đứng ở ngay trước mặt hắn. Thật là tốt!
Nhưng cảnh này ở trong mắt người ngoài nhìn xem, lại vô cùng kinh ngạc và chấn động.
"Có phải ta bị hoa mắt hay không, Thương Hải Vương đang nói chuyện với một cô nương?" Bách Lý Cơ Nhiên co giật khoé môi. Đây nhất định là ảo giác!
Có lẽ Nguyệt Tâm Nhan là người hiểu biết Khanh Dạ Ly nhất, nam nhân từ trước tới nay đều luôn lạnh nhạt vô tình ít khi nói cười, không có khả năng vô cớ làm điều gì đó bất thường, nhất định là có nguyên nhân.
Và nguyên nhân này...... trong nháy mắt nàng dường như nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt to xanh thẳm đột nhiên trừng lớn, "Nữ hài tử này, giống như trong bức họa!"
Mặc dù nàng chỉ mới nhìn qua một lần, trong ký ức không có ấn tượng nhiều lắm, nhưng nữ tử trong bức họa mặc một bộ trang phục rất kỳ lạ, tóc dài búi lên cao, còn có khí chất đặc biệt kia, đều cực kỳ giống thiếu nữ này!
Nàng vừa nhắc như thế, Bách Lý Cơ Nhiên cũng sáng mắt lên, "Thật sự là rất giống."
Cho tới bây giờ, có thể nói thiếu nữ này phù hợp với người trong bức hoạ kia nhất.
Biểu cảm của Yến Ngưng Lạc cũng thay đổi ngay từ khi Khanh Dạ Ly bước tới, vì sao Yến Khanh Vũ lại quen biết Khanh Dạ Ly? Hai người trông có vẻ rất quen thuộc......
Chẳng lẽ mấy năm qua nàng ở Phiêu Miểu Tông, đã xảy ra biến cố nào đó?
Không, không có khả năng.
Người yếu đuối nhát gan như vậy, ngoại trừ có một gương mặt xinh đẹp ra, nàng ta có gì có thể hấp dẫn ánh mắt của Khanh Dạ Ly!
Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng...... Yến Ngưng Lạc nắm chặt ngón tay, đôi mắt trong veo nhuốm màu u ám, nha đầu này dường như có chỗ nào đó rất khác.
"Ngươi...... rốt cuộc là ai?" Khanh Vũ bất giác lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào nam nhân đối diện, dưới mặt nạ hình sói dữ tợn, một đôi mắt xanh đen giống như dã thú, khiến người khϊếp sợ.
"Có người từng nói với ta, chữ Ly trong tên của ta, không phải là ly biệt, mà là lâu ngày gặp lại." Khanh Dạ Ly chậm rãi mở miệng, ngón tay thon dài từ từ vuốt trên mặt nạ, sau đó, gỡ mặt nạ xuống.
Từ góc độ của mọi người, căn bản không nhìn thấy hắn đang làm gì, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy hắn tháo mặt nạ xuống!
Thương Hải Vương được lan truyền vô cùng huyền diệu, có người nói hắn xấu như la sát, có người nói hắn tuấn mỹ như thần, nhưng lại chưa từng có người nào chân chính nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Không ngờ hôm nay hắn lại lộ ra khuôn mặt thật của mình với một thiếu nữ xa lạ.
Dưới mặt nạ là một gương mặt trắng nõn gần như trong suốt.
Không có mặt nạ che đậy, cặp mắt xanh càng thêm thâm thúy mê người, tràn ngập tính xâm lược. Làn da trắng nõn có chút tái nhợt, nhưng môi mỏng đỏ như màu máu, giống như được nuôi dưỡng bởi vô số máu tươi dễ chịu, nên mới đỏ đến mức đáng kinh ngạc như thế.
Trước khi dị biến, Khanh Dạ Ly là một thiếu niên dung nhan tuấn tú lịch sự tao nhã, sạch sẽ tươi tắn, hiện giờ mắt xanh tóc bạc, trên trán còn có một ấn ký đầu sói giương nanh múa vuốt, vô cớ vùi lấp một thân sạch sẽ, trở nên yêu dị tà ác.
"Vì sao lại xảy ra chuyện này?" Khanh Vũ trừng lớn con ngươi, gần như không thể tin được người trước mắt chính là thiếu niên kia ở trong ấn tượng của mình.
Khanh Dạ Ly dường như không nhìn thấy được sự đau khổ trong đôi mắt thiếu nữ, đầu ngón tay có chút ngập ngừng chạm vào gương mặt của nàng, "Nàng thật là nhẫn tâm...... từ bỏ ta nhẹ nhàng như thế. Nàng rõ ràng từng nói sẽ không bỏ rơi ta nữa......"
Giọng nói nhẹ nhàng giống như đang tự lẩm bẩm một mình, tương ứng với động tác vuốt ve gương mặt thiếu nữ, cảnh tượng vô cùng lưu luyến, nhưng lại không thể cảm nhận được một chút ấm áp. Ngón tay thon dài kia trong nháy mắt bóp chặt trên cổ mảnh khảnh của thiếu nữ, giống như muốn kết thúc sinh mệnh yếu ớt kia.
"Chết tiệt, gia hỏa này có phải bị điên rồi hay không!? Rốt cuộc đó có phải là người hắn muốn tìm hay không? Kết quả của trăm cay ngàn đắng tìm kiếm chính là muốn gϊếŧ người ta hay sao?!" Bách Lý Cơ Nhiên nhìn thấy như vậy thì hãi hùng khϊếp vía, khuôn mặt tuấn tú gần như sứt mẻ.
Cô nương xinh đẹp như thế mà hắn cũng gϊếŧ được sao?!
"Dạ Ly ca ca sẽ không." Nguyệt Tâm Nhan nhíu mày nói, mặc dù trong ấn tượng hắn lạnh nhạt vô tình, nhưng không hề tàn bạo khát máu giống như lời đồn, ít nhất sẽ không vô duyên vô cớ gϊếŧ người tạo nghiệt.
Hơn nữa, thiếu nữ kia rất có khả năng chính là người hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Mọi người rất lo lắng cho tình huống bên kia, nhưng bọn họ không thể làm gì. Khi Khanh Dạ Ly đi ra ngoài, xung quanh đều đã bày ra kết giới, rõ ràng hắn không muốn cho bọn họ tới gần, chỉ có thể lo lắng đứng tại chỗ từ rất xa.
Yến Ngưng Lạc vẫn luôn yên lặng nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hiểu được tình hình lúc này.
Người Khanh Dạ Ly muốn tìm là một nữ tử, và nữ tử kia rất giống Yến Khanh Vũ.
Vậy thì...... nữ tử kia có ý nghĩa gì với hắn?
Nhưng cho dù đó là ai, thậm chí là sản phẩm thay thế, người kia đều không thể là Yến Khanh Vũ!
Năm đó mẫu thân của nữ tử kia đã cướp mất tất cả tình yêu của phụ vuong mình, hiện giờ còn muốn tranh giành người mà mình thích đã nhiều năm như vậy?
Nếu đúng như vậy......
Đừng trách nàng không niệm tình.
Khanh Vũ bị người nắm lấy nơi dễ bị tổn thương nhất, nhưng không hề kinh hoảng thất thố. Nàng hiểu biết người nam nhân này hơn bất kỳ người nào, bất cứ lúc nào, hắn thà tự làm tổn thương mình chứ không muốn nàng phải chịu một chút đau đớn.
Trong đôi mắt xanh tràn ngập đau đớn. Chân chính cảm nhận được luồng sinh khí mạnh mẽ dưới cổ của mình, Khanh Dạ Ly không những không bình tĩnh lại, ngược lại sự tức giận trong lòng càng dữ dội hơn, "Cho đến hôm nay, ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ người đầy máu tươi bất động của nàng...... Có phải ta chỉ là một món đồ chơi mà nàng tình cờ nhặt được hay không? Vì thế nên nàng căn bản không quan tâm khi không có nàng, ta sẽ phải chịu đựng đau đớn như thế nào?!"
Hắn rõ ràng dùng sức không lớn, nhưng bàn tay bóp cổ thiếu nữ vẫn nổi đầy gân xanh. Hắn đang cố hết sức kìm nén cảm xúc của mình, nhưng nam nhân luôn luôn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, dường như mất kiểm soát khi đối mặt với nàng.
Lần đầu gặp nhau, đôi mắt kia không hề có một chút nhân tính, sau đó chỉ cất chứa hình bóng một người. Trong suốt quãng thời gian dài cô đơn, dường như chỉ khi ở bên người nàng, hắn mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, thế giới tốt đẹp hơn.
Hắn không hiểu sự phức tạp của bản chất con người, nhưng hắn có một trái tim thuần khiết.
Hắn ngay lập tức thích thiếu nữ với nụ cười ấm áp đó, sẵn sàng giao phía sau lưng của mình cho nàng, sẵn sàng rời bỏ nơi mình đã từng sống vì nàng. Chỉ đơn giản bởi vì thích nàng, hắn không ngần ngại lựa chọn ở bên cạnh nàng, dâng hiến tất cả bản thân cho nàng, bao gồm cả tính mạng của mình.
Nhưng nàng lại lựa chọn cái chết, lặng lẽ ra đi, bỏ lại hắn sống trong cô đơn, lẻ loi. Đối với hắn, đó không thể nghi ngờ chính là trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Khanh Vũ nhắm mắt lại, không đành lòng tiếp tục lắng nghe. Bàn tay hắn run rẩy dữ dội, đến nỗi ấn ra vài vết đỏ trên cái cổ trắng nõn của nàng, "Tiểu Dạ, thực sự xin lỗi."
Nàng đã đánh giá thấp sự đả kích về cái chết của mình đối hắn, cũng đánh giá thấp về chấp niệm của hắn sâu sắc bao nhiêu.
~~~Hết chương 63~~~