Người dịch: Emily Ton.
Hiện giờ nàng ấy vừa mở miệng đã muốn khiêu chiến thiếu nữ thiên tài đệ nhất Thanh Lan Quốc, điều này khiến cho không ít người vừa kinh ngạc vừa hưng phấn.
Hiên Viên Triệt khẽ cong khóe môi một cái, biểu cảm trên khuôn mặt có chút nghiền ngẫm hiếm thấy. Thiếu nữ này vừa mới lớn mật thổ lộ một phen, thật ra là muốn che dấu mục đích chính - muốn khiêu chiến với Yến Ngưng Lạc!
Thật là thú vị, hắn cũng rất tò mò, cảnh tượng khi hai người kia đối địch sẽ như thế nào.
Thanh Lan Đế cũng có chút ngạc nhiên, dường không nghĩ rằng nàng sẽ yêu cầu chuyện này. Ông lập tức có chút nghi ngờ nhìn về phía Vĩnh An Vương Yến Túc đang ngồi nghiêm chỉnh phía dưới, người mà sau đó lấy lại bình tĩnh tự nhiên mỉm cười.
Trong sân, thiếu nữ xinh đẹp trong bộ váy áo màu xanh, ánh mắt thờ ơ nhìn thẳng về phía Yến Ngưng Lạc dung nhan khuynh thành, cười nói, "Không biết ta có vinh hạnh có thể cùng tranh đua cao thấp với quận chúa Ngưng Phượng hay không?"
Biểu cảm của Yến Ngưng Lạc không hề thay đổi, đứng lên khỏi chỗ ngồi, ánh mắt lơ đãng trôi về giữa sứ đoàn Lâm Uyên Quốc, nhìn nam nhân một thân áo choàng đỏ, tóc bạc như tuyết. Ánh mắt nàng ta sâu thẳm, chậm rãi nói, "Vui lòng phụng bồi."
"Tỷ tỷ, ngươi thấy ai sẽ thắng?!" Khanh Bắc nhìn có chút hưng phấn. Mặc dù Cửu công chúa Lâm Uyên Quốc thoạt nhìn mảnh mai, nhưng danh tiếng có thể sánh ngang với Yến Ngưng Lạc, nếu vậy tu vi nhất định không thấp. Hai thiên tài đối mặt nhau, không biết sẽ oanh động lớn bao nhiêu.
Khanh Vũ hơi giật khóe môi, không trả lời.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy tâm thần có chút không yên.
Cung điện vốn đã khổng lồ, ngay giữa trung tâm là một khoảng sân rất lớn, vốn dùng để biểu diễn, hiện tại vừa lúc có thể dùng làm nơi tỷ thí.
Khoảnh khắc khi Yến Ngưng Lạc mới bước vào sân, không khí vốn thờ ơ trên người đột nhiên trở nên sắc bén, quanh thân tản ra ánh sáng màu xanh đậm mờ nhạt, và trên người Nguyệt Tâm Nhan lại có ánh sáng màu xanh lam, trong đó mơ hồ có chút ánh sáng màu xanh tím thô bạo.
Ánh sáng trên người võ giả biểu hiện cho thuộc tính của họ. Giống như ánh sáng màu xanh lục trên người Yến Ngưng Lạc thể hiện nàng ta là thuộc tính Mộc, và Nguyệt Tâm Nhan là võ giả song hệ với thuộc tính Thuỷ và thuộc tính Lôi hiếm thấy.
Thuộc tính tu luyện của võ giả được phân chia thành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Băng, Lôi, Quang và Ám. Chín loại thuộc tính nguyên tố, trong đó hai thuộc tính Quang (ánh sáng) và Ám (bóng tối) là cực kỳ hiếm thấy, nghe nói toàn bộ đại lục cũng không tìm thấy một người có loại thuộc tính này. Tiếp theo là hai loại thuộc tính Băng và Lôi cực kỳ mạnh mẽ bá đạo, thuộc về thuộc tính công kích cường đại.
Nguyệt Tâm Nhan có được nguyên tố thuộc tính Lôi bá đạo như thế, còn là võ giả song hệ, cực kỳ mạnh mẽ.
Bởi vì võ giả có thể tu luyện một loại thuộc tính đến mức tận cùng đã là rất khó, trong khi nàng chẳng những tu luyện hai loại, hơn nữa còn có thể ẩn nấp Lôi trong Thuỷ, hợp nhất hai yếu tố. Điều này có thể thấy được, nàng đã tu luyện hai loại nguyên tố này đến độ cao cực lớn!
Thuộc tính Mộc của Yến Ngưng Lạc cũng không hề yếu, thuộc về loại hình công kích và chữa bệnh, cho dù bị thương, trong cơ thể cũng sẽ nhanh chóng bắt đầu tự động lành lại, có thể nói tương đương với việc có được cái mạng thứ hai. Nhưng, nếu gặp phải võ giả song hệ, nàng ta sẽ phải cố hết sức.
Mọi người phía dưới không thể không toát mồ hôi, lo lắng giùm nàng ta.
"Người mà chúng ta nhìn thấy hôm đó quả nhiên là nàng. Tiểu công chúa này không hề đơn giản, tuổi còn nhỏ mà thực lực đã cường đại như thế, đoán chừng lần này quận chúa Ngưng Phượng sẽ rất khó khăn." Úc Kinh Trác ngồi cách Hiên Viên Triệt mấy cái bàn, lúc này giọng của hắn rõ ràng truyền tới, rất hiển nhiên là dùng truyền âm nhập mật, chỉ có hai người mới có thể nghe được.
Hiên Viên Triệt cười nhạo nói, "Điều đó chứng tỏ ngươi vẫn không hiểu biết về Yến Ngưng Lạc. Nữ nhân này không hề đơn giản giống như ngươi nghĩ, nước rất sâu."
"Hả? Sao ngươi biết về người ta, còn nói không có hứng thú với nàng."
"Ta chỉ nói sự thật, chẳng liên quan gì tới chuyện ta có quan tâm tới nàng hay không."
"Ừ, ngươi không cần giải thích, ta đều hiểu được."
"......" Ngươi thì biết cái gì.
Trong sân, bởi vì khi võ giả quyết đấu, sợ có người phá rối hoặc bị người khác can thiệp, xung quanh sẽ tự động hình thành một lá chắn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Vì vậy, cho dù bên trong kinh tâm động phách cỡ nào, người ở bên ngoài hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Nguyệt Tâm Nhan thoạt nhìn giống như một tiểu nha đầu ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng khi bắt tay chiến đấu với mọi người, nàng hoàn toàn trở thành một người khác. Ánh mắt sắc bén bá đạo, mang theo hưng phấn và cuồng nhiệt. Khoảnh khắc khi nàng vừa ra tay, tất cả các chiêu đều vô cùng khủng bố. Trong khi Yến Ngưng Lạc vẫn chưa đối đầu chính diện với nàng, mỗi lần đều khó khăn né tránh những chiêu hung hiểm, dường như vẫn luôn nhượng bộ.
"Chuyện gì đang diễn ra vậy? Quận chúa Ngưng Phượng vì sao không đánh trả, toàn là bị đuổi đánh!"
"Cửu công chúa thật sự rất mạnh, cảm giác còn mạnh hơn cả quận chúa Ngưng Phượng."
"Ta đoán quận chúa Ngưng Phượng sẽ thua, hoàn toàn không có cơ hội đánh trả. Cửu công chúa thật sự quá lợi hại, ra chiêu vừa nhanh vừa mạnh, khiến người khó lòng phòng bị."
"Ài, xem ra lần này Thanh Lan Quốc chúng ta chỉ sợ sẽ bị mất mặt."
"Yến Ngưng Lạc, vì sao ngươi không đánh trả? Chẳng lẽ là khinh thường ta sao!" Nguyệt Tâm Nhan có chút tức giận. Nàng vốn vì muốn phân thắng bại với đệ nhất thiên tài nên mới đến Thanh Lan quốc, không ngờ rằng nữ nhân này không chịu đánh trả, khiến nàng rất bực bội.
Yến Ngưng Lạc tránh thoát được cú đấm mang theo điện quang, nói, "Luận võ vốn là ngăn điểm đến, hà tất phải tranh đua đến nỗi ngươi chết ta sống."
Nguyệt Tâm Nhan cười lạnh một tiếng, "Ta càng muốn phân cao thấp với ngươi. Ngươi là thiếu nữ đệ nhất thiên tài Thanh Lan Quốc, chẳng lẽ chỉ là hư danh? Thanh Lan Quốc không có ai nữa sao? Cần một nữ tử như ngươi để giữ thể diện!"
Yến Ngưng Lạc trở nên lạnh lùng, "Cửu công chúa nên nhớ đạo lý, họa là từ miệng mà ra."
"A, chẳng trách Dạ Ly ca ca gần như tiêu diệt được Thanh Lan Quốc vào bảy năm trước. Đệ nhất cường quốc cái gì, chỉ thường mà thôi!" Nguyệt Tâm Nhan vẫn luôn nói chuyện với ý đồ chọc giận Yến Ngưng Lạc, muốn cho nàng ta dùng thực lực của mình tỷ thí với nàng, không phải vẫn luôn né tránh.
Nàng vừa nói xong câu này, rõ ràng cảm thấy hơi thở trên người Yến Ngưng Lạc thay đổi. Nàng cảm thấy vui vẻ trong lòng, nghĩ rằng nữ nhân này cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc. Nhưng nàng không biết chính là, Yến Ngưng Lạc tức giận căn bản không phải vì nàng nói năng lỗ mãng.
Mà là vì nàng gọi... Dạ Ly ca ca...
Đôi mắt trong veo không chút gợn sóng của Yến Ngưng Lạc bỗng nhiên trở nên vô cùng u lãnh.
Không ngờ bọn đã trở nên thân mật như thế?
Dạ Ly ca ca.... A.
Nàng tuyệt đối không cho phép nam nhân mà nàng đã thích nhiều năm như thế, có liên quan gì tới nữ nhân khác.
Cho dù là công chúa của một quốc gia, nàng cũng không thể tha thứ!
Những người quen thuộc Yến Ngưng Lạc đều biết, thiếu nữ này trời sinh đã chín chắn kiên định, tính cách lạnh lùng thờ ơ, không dễ dàng nổi giận.
Nhưng lúc này, ánh sáng quanh thân nàng ta đột nhiên dâng lên, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Bọn họ thầm nghĩ, Cửu công chúa đã nói gì khiến nàng ta phẫn nộ như thế?
Ngay thời điểm mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đột nhiên lại nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục trên người Yến Ngưng Lạc đột nhiên biến đổi, không ngờ còn sinh ra một loại ánh sáng màu đỏ cực kỳ lóa mắt, cực kỳ nóng bỏng.
Đó là thuộc tính Hoả!
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều bị sốc. Không ngờ Yến Ngưng Lạc cũng là võ giả song hệ, hơn nữa còn là hai loại thuộc tính bài xích lẫn nhau!
Thuộc tính Hoả hào nhoáng bá đạo, thuộc tính Mộc lại nhẹ nhàng dè dặt hơn. Và Yến Ngưng Lạc, nàng ta có được thiên phú sở hữu cả hai thuộc tính này quả là kỳ tích!
"Quả nhiên là thiếu nữ thiên tài, thâm tàng bất lộ!"
"Ta đã nói quận chúa Ngưng Phượng không thể yếu đuối như thế."
"Vì thế vừa rồi nàng không hề nghiêm túc đúng không? Quyết đấu lúc này chỉ mới bắt đầu?"
"Thiên phú thế này chẳng trách bị Phiêu Miểu Tông nhìn trúng, nghe nói quận chúa Ngưng Phượng chính là trời sinh phượng cách, vô cùng tôn quý."
"Nàng che dấu đủ sâu, không ngờ là song hệ, ngươi biết chuyện này không?" Úc Kinh Trác tiếp tục truyền âm hỏi Hiên Viên Triệt.
Khuôn mặt của hắn thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, không có một chút kinh ngạc, "Không biết."
"Quả nhiên là Thái tử, không biết còn làm bộ đã biết. Bội phục bội phục." Úc Kinh Trác cười trêu chọc.
Trong mắt Thanh Lan Đế cũng loé lên một tia sáng, nói với Yến Túc, "Không ngờ nha đầu Ngưng nhi là võ giả song hệ Hoả Mộc, ái khanh biết không?"
Yến Túc cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên ông không hề biết chuyện này.
Thanh Lan Đế vừa lòng cười cười, "Có nữ nhi như thế, ái khanh thật là may mắn. Ngưng nhi không hổ là nữ tử có thiên mệnh phượng cách. Xem ra sau này, nàng sẽ là một trợ lực lớn đối với Thanh Lan Quốc."
"Hoàng thượng quá khen." Yến Túc cười khiêm tốn nói.
"Ngươi cuối cùng cũng chịu nghiêm túc tỷ thí với ta rồi sao?" Nguyệt Tâm Nhan nhướng mày, nhìn nữ tử cả người tản ra chiến ý lạnh lùng, khóe môi tươi cười càng sâu, "Hôm nay để ta nghiền nát tên tuổi đệ nhất thiên tài của ngươi!"
Nói xong, thân ảnh màu xanh lam nháy mắt biến thành hư ảnh, tốc độ cực nhanh tấn công về phía Yến Ngưng Lạc. Sắc mặt Yến Ngưng Lạc vẫn lạnh lùng thờ ơ như cũ, nhưng lúc này, nàng ta cần phải đánh bại thiếu nữ này, để cho nam nhân kia biết, chỉ có Yến Ngưng Lạc nàng, mới có tư cách đứng ở bên người hắn.
Đôi mắt mát lạnh trong lúc nhất thời giống như dâng lên vài ngọn lửa, cảm giác nóng rực khiến cho mọi người bên ngoài cũng cảm nhận được.
"Xem ra lần này chỉ sợ Cửu công chúa sẽ thua." A Cẩm đứng ở một bên, có chút đáng tiếc nói.
Hắn có thể cảm giác được, Yến Ngưng Lạc lúc trước căn bản không hề tận lực, lúc này mới là thực lực chân chính của nàng ta.
Nguyên tố thuộc tính Hoả của nàng ta rõ ràng cường đại hơn nguyên tố thuộc tính Mộc mà nàng ta đã tiết lộ lúc nãy. Từ xưa tới nay, Thủy khắc Hỏa, nhưng nếu như kết hợp với thuộc tính Mộc với khả năng phòng thủ tuyệt đỉnh, căn bản là không sợ Thủy, ngược lại có thể triệt tiêu Thuỷ.
Khanh Dạ Ly không quá chú ý đối với vụ quyết đấu trong sân. Hắn chỉ nửa híp con ngươi, ngẫu nhiên giương mắt nhìn một chút. Lần này hắn tới đây vốn là bởi vì Nguyệt Tâm Nhan năn nỉ, hơn nữa hắn cũng muốn tìm hiểu tin tức về Tiểu Vũ, vì thế không hề quan tâm về cuộc tỷ thí của các nàng.
***
"Người quá nhiều, chỉ sợ là không dễ xuống tay." Vẫn là giọng nam âm trầm nham hiểm, vô hồn như trước.
"Ta cần phải bắt được người kia, nếu không ta không cam lòng!" Giọng nói dưới áo choàng tràn ngập hận ý.
"Nếu gϊếŧ quá nhiều người ở đại lục cấp thấp, sẽ bị trời phạt. Hơn nữa ở đây có quy tắc hạn chế, tu vi của chúng ta cũng bị áp chế không thể thi triển."
"A, vậy hãy tìm biện pháp dẫn hắn ra đây, ta cần phải gϊếŧ hắn!"
Nam nhân với khuôn mặt trắng bệch, vô cảm, đôi mắt trống rỗng đột nhiên xoay chuyển, "Ngày mai ở đây sẽ có một ngày hội long trọng, khi đó nhiều người ồn ào, chính là thời cơ xuống tay tốt nhất."
"Được, cứ nghe theo ngươi."
Khanh Vũ không biết vì sao đêm nay dường như luôn cảm thấy mơ hồ, mơ màng sắp ngủ. Kết quả đột nhiên lại bị một trận gió âm trầm thổi qua từ phía sau. Cả người nàng chấn động, nháy mắt cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hai lần, đây tuyệt đối không phải là ảo giác. Đôi mắt quyến rũ tối sầm lại. Chỉ sợ nàng đang bị thứ gì đó theo dõi.
~~~Hết chương 45~~~