"Ngươi......"
"Đừng nghĩ nhiều, ta sẽ tới chỗ Bạch lão đầu để hiểu biết một chút, chuyện về Băng Hỏa Âm Dương Cổ và Phệ Tình Chú là như thế nào."
Lâu Quân Nghiêu híp mắt, trong mắt tím có gió lốc đáng sợ quen thuộc.
Bạch Chi Ngạn hiểu được. Sao hắn lại quên tính cách của gia hỏa này là có thù tất báo, người sau màn nếu như bị hắn bắt được, thật sự không dám tưởng tượng sẽ có kết cục thế nào.
..........
Cùng lúc đó, phía nam Diệu Nguyệt Thần Điện.
Một ngôi nhà tráng lệ xa hoa, một nữ nhân toàn thân mặc áo choàng đen đang nằm trên giường, hàm dưới lộ ra bên ngoài vô cùng trắng bệch, có chút thấm người.
Ống tay áo to rộng bị gió ngoài cửa sổ tiến vào thổi bay phất phới, một ống tay áo trong đó trống rỗng, một bên tay khác cũng vô lực rũ ở bên người.
Hồi lâu, từ trong áo choàng đen truyền ra vài tiếng cười quỷ dị, "Ha ha ha ha, ta đường đường là tư tế Thần Điện, cứ như vậy trở thành phế cờ...... Điện chủ, trái tim ngài thật là tàn nhẫn."
Nàng ta cúi đầu xuống rồi bỗng nhiên ngẩng lên, ám văn màu tím và đen trải rộng ra cả khuôn mặt, giống như ác quỷ lấy mạng từ trong địa ngục. Đồng tử cũng bị lồi ra, phía dưới là một đôi cánh môi đỏ tươi như máu, lúc này khóe miệng mở to, cực kỳ đáng sợ.
"Cho dù chết...... Ta cũng muốn kéo đệm lưng...... Ha ha ha ha...... Phế vật ở đại lục cấp thấp dám phá hỏng chuyện của ta...... Ta nhất định phải nghiền xương của ngươi thành tro để giải mối hận trong lòng của ta!"
....... Người dịch: Emily Ton......
Mấy ngày nay, Mạc Hàn Yên vẫn đang tìm đủ mọi cách đối phó.
Bà ta tới đây là bởi vì Yến Túc đã thay đổi thái độ với hai dã loại ở Du Nhiên Cư, khiến bà ta cảm thấy cực kỳ bất an trong lòng.
Bà ta không ra ngoài còn tốt, vừa ra ngoài quả thực hận không thể bóp chết tiểu tiện nhân kia!
Yến Túc chẳng những thường xuyên ân cần hỏi han bọn họ, hơn nữa còn cực kỳ coi trọng nha đầu Khanh Vũ kia. Nghe nói nàng chẳng những rất thông minh, còn bái một cao nhân lánh đời làm vi sư.
Có một lần, Yến Túc mang theo nàng tới tham gia một buổi họp mặt những người bạn tốt, ai ngờ nửa đường gặp phải một đám người đánh lén. Yến Túc giải thích với bên ngoài rằng, có người kính nể ông tất nhiên cũng sẽ có người căm hận ông, kẻ thù rất nhiều.
Nhưng, bản thân ông chính là một cao thủ võ đạo, tất nhiên không sợ những đả kích ngấm ngầm hay công khai kia.
Ai ngờ đối phương lại có một cao thủ dùng độc, trực tiếp làm Yến Túc tê mỏi chân tay không thể động đậy, mềm nhũn ở trong xe ngựa. Tùy tùng bên ngoài, người thì chết người thì bị thương, mắt thấy mạng mình sắp nằm trong tay độc thủ, nhưng từ đầu đến cuối ông lại không chú ý tới biểu tình của thiếu nữ bên cạnh không hề có chút gợn sóng dù là nhỏ nhất.
Xe ngựa trực tiếp bị phá vỡ, sắc mặt Yến Túc trắng bệch yếu đuối vô lực, nhưng sắc mặt thiếu nữ áo trắng lại vẫn đạm nhiên, hình thành hai cảnh tương phản đối lập nhau.
Đối phương hiển nhiên không đoán được bên trong còn có người thứ hai, hơn nữa nhìn xem bộ dáng nàng thản nhiên giống như người không có việc gì, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của độc tố. Một đám người rõ ràng ngây ngẩn cả người.
Khi những người kia bắt đầu sinh ra cảnh giác, đột nhiên một người trong đó giống như phát cuồng, rút kiếm của bản thân ra, bổ về phía đồng bạn bên cạnh, trực tiếp chém người nọ thành hai nửa giống như bổ củi. Cảnh tượng tàn bạo đẫm máu kiến sắc mặt của mấy người khác nháy mắt thay đổi.
Nhưng lúc này mới phòng bị đã không còn kịp nữa, tu vi người nọ vốn không cao, lúc này đột nhiên giống như thăng cấp, biến thành tuyệt thế cao thủ.
Những người đó căn bản không thể đánh trả, hoàn toàn bị hành hạ đến chết. Hơn nữa, thủ pháp đều cực kỳ hung tàn đáng sợ, ngay cả Yến Túc là đại tướng từng chém gϊếŧ hơn vạn người ở trên chiến trường, trong nháy mắt cũng có chút cảm giác dạ dày quay cuồng buồn nôn.
Người nọ gϊếŧ sạch tất cả đồng bọn, sau đó giơ kiếm một đao lau cổ.
Yến Túc còn đang ở trong khϊếp sợ không có phản ứng, cho đến khi bên cạnh truyền đến giọng nói ấm mềm của người thiếu nữ, "Phụ thân, có thể di chuyển được chưa?"
Lúc này ông mới phát hiện ra, thân thể của mình không biết từ lúc nào đã có thể chuyển động, cảm giác tê liệt bất lực lúc trước đã biến mất vô tung vô ảnh.
Thiếu nữ trước mặt hơi nhếch khóe môi, khuôn mặt tuyệt mỹ. Cảnh tượng xác chết khắp nơi trước mặt, rõ ràng đủ để khiến cho nam nhân kiên cường nhất cũng tâm sinh sợ hãi, nhưng sắc mặt nữ hài nhi chưa đủ tuổi cập kê lại vẫn như thường, phảng phất như không nhìn thấy gì.
"Khanh Vũ, con...... Không sợ sao?" Yến Túc nhìn nàng, biểu tình phức tạp.
"Sợ? Vì sao?"
"Vừa rồi...... thiếu chút nữa con đã bị những người này gϊếŧ chết."
"Trên thực tế, cuối cùng là ta đã gϊếŧ bọn họ, không phải hay sao?" Khanh Vũ cong môi, mỉm cười ấm áp.
Lúc này Yến Túc mới tin những lời nàng nói lúc trước.
Nàng có một đại sư phụ rất là cường đại, hướng dẫn nàng tu luyện, còn truyền thụ y thuật cho nàng. Hiện giờ, nàng đã có năng lực tự bảo vệ mình và đệ đệ mình.
Yến Túc có lẽ tin rằng, nàng thật sự có một người sư phụ, nhưng khi nàng nói mình cường đại cỡ nào thì ông lại không tin.
Ngưng nhi ngoại trừ thiên tư thông minh, có thể xưng là nữ tử cường đại hiếm thấy ở Thanh Lan Quốc. Nhưng ngay cả Ngưng nhi hiếm thấy như thế, hiện giờ cũng đã mười sáu tuổi.
Còn nàng, nàng vẫn chưa đầy mười bốn tuổi. Nếu thật sự đúng là như vậy...... quả thật là quá đáng sợ.
Yến Túc nhìn người trước mặt, trong nháy mắt lại trở nên hoảng hốt.
Thật sự rất giống... giống người kia. Khuôn mặt giống nhau như đúc, ngay cả tính cách này... cũng cực kỳ giống.
"Hôm nay ta cứu phụ thân, phụ thân có lẽ đã tin những lời ta nói. Không biết, ta có thể đưa ra một yêu cầu hay không?"
"Con nói đi!"
"Ta hy vọng từ nay về sau, ở Vĩnh An Vương phủ, bất luận kẻ nào cũng không được tới quấy nhiễu cuộc sống của ta và Tiểu Bắc, bao gồm Vương phi." Cặp mắt phượng quyến rũ của Khanh Vũ hơi nheo, "Phụ thân quanh năm không ở trong phủ, có lẽ không hiểu biết tính cách của ta. Con người ta tính tình khá tốt, nhưng rất ghét phiền toái. Nếu như có người tới tìm ta phiền toái, ta sẽ rất bối rối."
Khi ta nói bối rối, tất nhiên là tâm tình không tốt.
Tâm tình không tốt, ta tất nhiên sẽ phải làm chút sự tình nào đó để phát tiết một chút.
Yến Túc sao có thể nghe không hiểu ý ngoài lời của nàng. Sau khi kinh ngạc trôi qua, ông lại cảm thấy tính cách của thiếu nữ này thẳng thắn đáng yêu. Vì thế ông bất giác mỉm cười mang theo vài phần sủng nịch, "Đều theo ý con."
Đối với Yến Ngưng Lạc, ông cực kỳ coi trọng sủng ái, tuổi còn nhỏ mà thiên phú cực cao, tông chủ Thiên Miểu Tông cũng cực kỳ thích nàng. Yến Ngưng Lạc đã trưởng thành và hiểu chuyện, không khiến ông phải bận tâm nhiều. Nhưng từ khi nàng ở Thiên Miểu Tông, mối quan hệ giữa hai cha con không còn sâu đậm nữa.
Tuy nhiên lúc này, trước mắt đột nhiên xuất hiện một tiểu nữ nhi khiến người không thể rời khỏi tầm mắt như thế. Nàng thông minh ngoan ngoãn, có những ý nghĩ xảo quyệt của riêng mình, khiến người cảm thấy yêu thích. Trái tim lạnh lẽo của Yến Túc đột nhiên giống như bị va chạm một chút, chỉ muốn trân trọng và yêu thương nàng.
Ông muốn bù đắp cho những thiếu hụt mười mấy năm qua.
Khanh Vũ cực kỳ nhạy bén, đương nhiên nhìn rõ được biến hoá kia của Yến Túc, mặc dù ông luôn nhìn một người khác xuyên qua nàng, và có lẽ đó chính là nương của thân thể đoản mệnh này.
Nhưng, nếu ông muốn bù đắp cho nữ nhi và trở thành một phụ thân tốt mà nói, nàng cũng không thể làm người không có nhân tình. Dù sao nhân tiện nàng vẫn có thể dùng người để ứng phó với Vương phi đáng ghét kia một chút, một công đôi việc.
Khi gặp chuyện như vậy, Yến Túc không còn tâm tình đi dự tiệc nữa. Vì thế, một lần nữa ông lại mượn một chiếc xe ngựa và quay về phủ.
Nhưng hồi phủ lần này, tất cả sự tình phát sinh lại khiến một số người không thể tiếp thu.
Vương phủ sau này, chỉ sợ là muốn thay đổi.
Sau khi Yến Túc xuống xe ngựa, ông đã thân mật đỡ Khanh Vũ xuống xe. Sau đó còn đưa ra tuyên bố, sau này cho dù là ai khi nhìn thấy Lục tiểu thư đều phải cung kính, không được chậm trễ.
Từ nay về sau không ai được tự tiện đặt chân vào Du Nhiên Cư, cho phép Khanh Vũ có thể tự do ra vào Vương phủ. Sự đối xử đặc biệt này khiến cho đám nữ nhân cảm thấy hâm mộ ghen tị tức giận đủ loại, lần lượt âm thầm mắng tiểu nha đầu này quả nhiên không hề đơn giản. Không ngờ nàng có thể khiến Vương gia sủng ái như thế. Nàng quả nhiên có cùng một loại đức hạnh mị hoặc người khác giống như mẫu thân của mình!
Đương nhiên, không ai tức giận bằng Mạc Hàn Yên. Bà ta lập tức đi thẳng tới thư phòng của Yến Túc, nhìn thấy đang nam nhân đang xử lý công vụ, bà ta hít một hơi thật sâu, áp xuống lửa giận trong lòng, "Vương gia."
Yến Túc thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.
"Vì sao chàng lại làm như thế? Chàng đã quên ước định năm đó với thϊếp rồi sao?" Mạc Hàn Yên nắm chặt bàn tay ở dưới ống tay áo, "Rõ ràng chàng đã từng nói, sẽ không mềm lòng đối với nữ nhân kia đã phản bội chàng, cũng sẽ không quan tâm tới sống chết của hài tử nàng ấy."
Yến Túc dừng viết chữ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn bà ta. Nam nhân gần 40 tuổi, mặc dù trên mặt có cảm giác tang thương, nhưng mị lực của nam nhân trưởng thành lại càng thêm mê người. Mạc Hàn Yên nhìn thấy không thể không có chút ngây ngốc.
"Ta đúng là từng nói như vậy." Yến Túc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân trước mặt, ánh mắt có chút lạnh lùng, "Vì vậy nên khi nàng ấy sinh nở, nàng đã thu mua bà mụ, cố ý tra tấn nàng ấy khiến nàng ấy phải chịu biến chứng khi sinh? Sau đó, thời điểm ta xuất chinh, nàng đã đánh hai chân của hài tử mới vài tuổi đến nỗi tàn phế, khiến nó cả đời chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn, giống như một phế nhân."
Mạc Hàn Yên trợn hai mắt lên, không dám tin nhìn biểu tình lạnh nhạt của nam nhân kia.
Ông ấy...... làm sao ông ấy biết được?
Không có khả năng, chuyện này rõ ràng không có người nào biết được. Bà mụ đỡ đẻ đã bị mình diệt trừ, ngoại trừ đứa bé kia!
Nhưng ông ấy đã bị mình cho ăn một loại thuốc ngu dại, không có khả năng sẽ nói về chuyện đó. Vậy rốt cuộc đó là ai?!
"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm!" Yến Túc hừ lạnh một tiếng, "Mạc Hàn Yên dịu dàng lương thiện, tài đức động lòng lúc trước đâu rồi, hả? Nàng thông minh tài trí, đều dùng trên những thủ đoạn dơ bẩn đó sao?"
"Ta nhận thấy mình đối xử với nàng không tệ. Lúc trước ta cưới nàng, tất nhiên là vì thích nàng. Nàng thông minh hào phóng, hiểu biết và tốt bụng. Ta thừa nhận, ta từng động tâm đối với Khanh phi. Nhưng nàng có biết hay không? Nàng ấy không hề yêu ta. Mặc dù ta đã cho nàng ấy nhìn thấy tâm ý của ta, nàng ấy vẫn cự tuyệt ta!" Khuôn mặt Yến Túc trở nên ảm đạm, "Ta an bài nàng ấy ở trong phủ, chỉ vì muốn bảo vệ nàng ấy. Năm đó nàng ấy có ân cứu mạng với ta, nhưng nàng...... nàng đã khiến ta phải gánh trên lưng tội danh bất nhân bất nghĩa!"
Đây là lần đầu tiên Yến Túc nói những lời này với Mạc Hàn Yên. Vì thế sau khi nghe xong, bà ta lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thật lâu sau vẫn không thể hồi phục lại tinh thần.
Vì thế... nhiều năm trôi qua như thế... mọi thứ mình làm đều sao rồi hay sao?
Mình đã rất hận nữ nhân kia, cho rằng nữ nhân kia đã cướp mất phu quân của mình, căn bản không hề yêu Yến Túc. Hơn nữa...... mình còn khiến nữ nhân đó chết bằng chính đôi tay của mình.
Mạc Hàn Yên đối diện với đôi mắt lạnh lẽo thấu xương của Yến Túc đang nhìn mình, trong lòng đã hiểu. Bọn họ...... rốt cuộc không thể quay lại giống như lúc trước.
Và tất cả mọi chuyện, đều được chứng kiến bởi một đôi mắt to lấp lánh ngoài cửa. Đôi mắt kia xoay chuyển rồi biến mất.