Nếu như những lão nhân nhà bọn họ biết được, chẳng phải mỗi người đều sẽ bị đả kích đến nỗi trực tiếp quy thiên.
Bạch Chi Ngạn cảm thấy muốn hộc ra máu.
Khanh Vũ nhìn bộ dáng đau khổ của hắn thì cảm thấy buồn cười, "Ngươi cũng rất lợi hại, chẳng qua, về phương diện y thuật thực sự rất rộng, cách chúng ta tu luyện cũng khác nhau. Nếu ngươi cần, chúng ta có thể trao đổi với nhau một chút."
"Điều này có thể sao?" Bạch Chi Ngạn nghi ngờ nhìn nàng.
Mỗi một luyện dược sư đều có phương pháp tu luyện độc đáo của riêng mình, không tiết lộ với người ngoài, nàng thật sự muốn trao đổi với hắn?
"Đương nhiên, y giả vốn là để cứu người bị thương thoát khỏi cái chết, nhưng không thể quá mức thiện lương, đó chính là ngu xuẩn. Từ xưa y độc không thể tách rời, độc thuật cũng rất quan trọng, khi cần thiết có thể phòng thân."
Bạch Chi Ngạn bất đắc dĩ nhún vai, "Ngươi không biết, Thần Y Tộc chúng ta không cho phép tu luyện độc thuật, chỉ có vu y tà ác mới có thể tu luyện độc thuật. Nhưng từ sau lần gia tộc bọn ta bị một vu y đánh lén, khiến nhiều người chết và bị thương, tộc trưởng mới huỷ bỏ lệnh cấm không cho phép tu luyện độc thuật. Tuy nhiên, chúng ta rốt cuộc không hiểu biết nhiều về nó, trên phương diện độc thuật vẫn rất yếu kém."
Khanh Vũ nghiêm túc lắng nghe hắn nói, sau đó mới gật đầu hiểu ý, "Chẳng trách, ngươi không biết chủ tử của ngươi lúc trước là bị hạ cổ, không phải trúng độc."
Bạch Chi Ngạn mặt đầy hổ thẹn.
"Nhưng cũng không thể trách ngươi, vì bệnh này thường rất hiếm thấy." Khanh Vũ thấy hắn chán nản, mở miệng an ủi nói, "Ngươi đã làm rất tốt."
Lâu Quân Nghiêu ngồi ở một bên, nhìn hai người đang thảo luận một loạt vấn đề y thuật.
Khuôn mặt thiếu nữ rất nghiêm túc, khi nói tới một vấn đề cụ thể, tinh thần cao vυ't, ánh mắt lấp lánh, cực kỳ rung động lòng người. Bạch Chi Ngạn giống như một học sinh ngoan ngoãn, nghiêm túc lắng nghe.
Ánh mắt hắn bất giác dịu lại.
Bất luận là ở Vân Trung Thiên, hay là trên mấy đại lục mà hắn từng du tẩu mấy năm qua, dường như hắn luôn có cảm giác thiếu thứ gì đó.
Nhưng rốt cuộc hắn đã bỏ lỡ điều gì? Ngay cả bản thân hắn cũng không thể biết, chỉ có cảm giác trống rỗng.
Mới vừa rồi, khi hắn đứng ở phía trước cửa sổ nói chuyện cùng với Bạch Chi Ngạn, thân ảnh kia đột nhiên đập vào tầm mắt.
Đó là khi hắn dường như đã nhận ra.
Từ lần cuối cùng sau khi nàng giải huyết chú cho hắn, dường như đã lâu lắm hắn không nhìn thấy nàng.
Trước đó, nàng thỉnh thoảng sẽ đột nhiên nhảy vào từ trên tường rào, kiểm tra cho hắn một lúc, nhưng sau đó thì không tới nữa.
Có lẽ thật sự giống như nàng đã từng nói, đó đơn giản chỉ vì nàng muốn trả nợ nhân tình mà thôi.
Sau khi tu vi bị ngăn chặn được phóng thích, những hạn chế ở đại lục cấp thấp này đã gây phiền toái cho hắn, vì thế nên hắn luôn bị tẩy chay, chỉ có thể cưỡng chế ép buộc tu vi xuống.
Hắn đã khôi phục, có lẽ nên lập tức quay trở về Vân Trung Thiên. Người của hắn đều đang đợi hắn trở về, nhưng hắn vẫn không rời đi.
Cảm giác thất vọng và mất mát đó là gì, hắn không biết. Nhưng, nó lại khiến hắn thực sự cảm thấy không thoải mái.
Cho đến khi nhìn thấy thiếu nữ này, hắn cuối cùng dường như mới hiểu được điều gì đó.
Thì ra, là bởi vì nàng.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy nàng, trong lòng hắn lại đột nhiên có cảm giác rất thoải mái.
Khanh Vũ đương nhiên không chú ý tới hắn, nàng nói chuyện với Bạch Chi Ngạn bao lâu, bên kia nam nhân nào đó cứ thế nhìn nàng bấy lâu.
"Sau này, có phải ta nên đổi cách xưng hô là Khanh cô nương hay không?" Bạch Chi Ngạn trở nên quen thuộc hơn với nàng, nói chuyện cũng càng ngày càng tự nhiên, trêu ghẹo hỏi.
Khanh Vũ trừng hắn một cái, "Đừng cười ta, ta không phải là con mọt sách, một yêu nghiệt như ngươi cả ngày cứ công tử với cô nương, không cảm thấy kỳ quái hay sao?"
Bị gọi là yêu nghiệt, Bạch Chi Ngạn bỗng cảm thấy xấu hổ.
"Đều là bằng hữu, cứ trực tiếp gọi ta là Khanh Vũ."
Bạch Chi Ngạn rất thích tính cách hào phóng, không làm ra vẻ của nàng, cười nói, "Ta sẽ gọi ngươi là Khanh Vũ."
"Ừ." Khanh Vũ cong cong môi, ý cười lan tràn đến đáy mắt. Đột nhiên nàng dường như nghĩ tới điều gì, lấy ra một cái cái hộp nhỏ và đặt ở trên bàn, "Ta đưa cho các ngươi cái này. Màu xanh lục chính là tỵ độc đan (避毒丹), sau khi ăn vào thì trong vòng ba canh giờ bách độc bất xâm. Màu đỏ chính là giải độc đan, có thể giải được hầu hết các loại độc dược. Dưới đáy ám cách (nơi ẩn dưới đáy hộp) là độc khí đạn, chỉ cần nổ tung, có thể độc chết toàn bộ sinh vật trong phạm vi trăm dặm, khi sử dụng cần phải cẩn thận!"
Nàng dặn dò nói rõ từng chữ một, khiến Bạch Chi Ngạn sửng sốt một chút, "Ngươi đây là......"
"Chẳng phải các ngươi phải rời đi sao? Giữ lấy để phòng thân, đến thời điểm cần thiết sẽ thấy tác dụng của nó." Khanh Vũ cười tủm tỉm nói, "Nếu nhìn thấy địch nhân hay cái gì đó thì đừng lãng phí thời gian, trực tiếp thưởng cho hắn một viên độc khí đạn, đảm bảo hắn sẽ chết một cách thảm thiết, không có toàn thây."
"Sao ngươi biết được chúng ta phải đi." Lúc này một giọng nói trầm thấp phát ra, chính là Lâu Quân Nghiêu.
Khanh Vũ nhìn hắn cười cười, "Khi tiến vào, ta có cảm giác ít người."
"Ngươi thật nhạy bén." Bạch Chi Ngạn tán thưởng gật gật đầu, "Nhưng...... vì sao ngươi lại lo lắng giúp chúng ta nhiều như vậy?"
Đó đơn thuần chỉ là một cây Cực Địa Hoả Khôi, nàng chẳng những đã trị hết thân thể bị tra tấn nhiều năm qua của chủ thượng, thậm chí còn bị thương nặng trong khi giải chú.
Hiện tại nàng còn đưa cho bọn họ nhiều đan dược như thế.
Tâm tư này, thật sự khiến người khó hiểu.
Khanh Vũ thấy vẻ mặt hắn có chút nặng nề, nhẹ giọng nói, "Có cần phải mang vẻ mặt này sao? Tục ngữ nói, đưa Phật đưa đến tận Tây thiên. Nếu như các ngươi quay về và bị kẻ thù hạ độc, hoặc bị đánh lén cuối cùng mất mạng, ta đây đã cực khổ thiếu chút nữa mất nửa cái mạng mới cứu được người trở về, chẳng phải vô ích rồi sao?"
Chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân này sao......
Bạch Chi Ngạn quả thực dở khóc dở cười, lý do của nàng thật sự khiến người không thể nào phản bác!
Tuy nhiên, nó thật sự khiến người ấm lòng.
Ký ức của Bạch Chi Ngạn dừng lại ở năm đó, khi thiếu nữ này mạnh mẽ xâm nhập vào Bích Hỏa Hàn rồi lấy mất Cực Địa Hoả Khôi, nàng còn nói nhất định sẽ trả lại ân tình này gấp bội.
Hiện giờ, quả nhiên nàng đã trả lại gấp đôi!
Sau khi Khanh Vũ nói xong, nàng không ở lại lâu, lập tức đứng dậy cáo từ.
Thân ảnh mảnh khảnh chậm rãi đi xuống lầu, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi Vân Lai Các từ cửa chính.
Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu vẫn luôn nhìn theo nàng đi ra ngoài, cho đến biến mất không thấy.
"Quân Nghiêu?" Bạch Chi Ngạn nghi ngờ nhìn Lâu Quân Nghiêu, trong lòng có chút quái dị. Mặc dù hắn không nói nên lời đó là cảm giác gì.
Lâu Quân Nghiêu thu hồi tầm mắt, "Chuẩn bị một chút, ngày mai trở về."
Lời này vừa ra, Bạch Chi Ngạn trực tiếp khϊếp sợ trừng lớn hai tròng mắt, "Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Lúc trước ta đi theo ngươi nói nhiều như vậy, hao hết miệng lưỡi nhưng ngươi chết sống không trả lời ta, thế nào cũng không chịu đi. Hôm nay, ngươi đã...... đổi tính rồi sao?"
Người sau cho hắn một ánh mắt cao thâm khó đoán, đứng dậy trở về phòng.
Bạch Chi Ngạn nhìn bóng dáng nam nhân thon dài, thần sắc trong mắt không ngừng biến hóa, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ đáng sợ.
Vừa rồi Lâu Quân Nghiêu đứng ở bên cửa sổ, kết quả đột nhiên thay đổi sắc mặt, sau đó mới trực tiếp đi xuống.
Trước đó khi Lâu Quân Nghiêu đang xem náo nhiệt còn nhìn hắn uy hϊếp một cái.
Khi nhìn thấy thiếu nữ kia bị người tán tỉnh, thần sắc Lâu Quân Nghiêu bỗng trở nên âm trầm.
Hơn nữa lúc trước hai người bọn họ đã nói cái gì?
Quần áo là ngươi thay......!?
Trời ơi! Tâm tình của Bạch Chi Ngạn quả thực rất phức tạp, rốt cuộc hai người này đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?
......Người dịch: Emily Ton.....
"Ngưng nhi, ta tới rồi!" Một giọng nói vui sướиɠ truyền tới từ rất xa.
Yến Ngưng Lạc đang thay quần áo, vừa nghe tiếng đã thắt chặt đai lưng của mình, mở cửa phòng ra, "Sao ngươi lại tới đây?"
Úc Tiêu Ninh cười khanh khách đi vào, cúi xuống và nhỏ giọng nói, "Mấy ngày trước Vương phi tới tìm ta, nói tâm tình ngươi gần đây không tốt, bảo ta đưa ngươi đi ra ngoài giải sầu!"
"Hừ, mẫu thân thật là nhiều chuyện." Yến Ngưng Lạc vừa nhắc tới chuyện này liền giận sôi máu, "Thật sự không biết bà ấy đang nghĩ gì, muốn ta đi lấy lòng Hiên Viên Triệt? Thật là buồn cười."
Úc Tiêu Ninh chớp chớp mắt, "Nhưng, Vương phi nói cũng không sai. Ngươi và Thái tử ca ca dù sao cũng là hôn phu thê, vài ngày nữa Lâm Uyên Quốc cũng sẽ tới đây. Đến lúc đó nếu như bị người quốc gia ấy nhìn ra, quan hệ giữa Thái tử và vị hôn thê ác liệt như thế, bọn họ sẽ chê cười quốc gia chúng ta."
Yến Ngưng Lạc nghe thấy vậy, nhíu nhíu mày. Nàng thật sự...... không nghĩ tới điểm này.
"Chuyện này liên quan tới mặt mũi Thanh Lan Quốc. Ngưng nhi, đành phải uỷ khuất ngươi, tạm thời hãy làm dịu mối quan hệ giữa các ngươi một chút, được không?"
Yến Ngưng Lạc nói không nên lời. Úc Tiêu Ninh nói cũng có lý, chuyện này liên quan tới mặt mũi quốc gia, nàng thật sự không thể không cho Hiên Viên Triệt, thái tử của quốc gia này mặt mũi.
"Ngươi có thể nói rất hùng hồn, mẫu thân ta có lẽ đã hỏng đầu mới phái ngươi tới làm thuyết khách." Yến Ngưng Lạc trừng mắt nhìn liếc nhìn Úc Tiêu Ninh một cái, cười mắng.
Úc Tiêu Ninh nghịch ngợm thè lưỡi, "Ai nha, ta biết rằng đệ nhất mỹ nhân của chúng ta là người hiểu biết nhất."
"Đi thôi!" Yến Ngưng Lạc nói.
Úc Tiêu Ninh sửng sốt một chút, sau đó hiện ra tươi cười, "Được rồi, đi thôi đi thôi, xe ngựa đang chờ ở cửa!"
Hai người cầm tay nhau đi, thân hình đều rất mảnh khảnh gần như tương tự nhau, một người duyên dáng yểu điệu, một người nhanh nhẹn xinh đẹp.
Hai niềm tự hào của kinh đô cùng nhau lộ diện, một người hàng năm đều ở Phiêu Miểu Tông, một người kia luôn bận rộn xử lý những sản nghiệp lớn lớn bé bé, chỉ tới năm nay mới có thể dành được một chút thời gian cùng nhau tụ tập.
"Tắc tắc, thật sự khiến chúng ta mong chờ, chỉ có Ninh Ninh chúng ta là có biện pháp, đệ nhất mỹ nhân không dễ hẹn ước!"
Cùng với giọng nói mang theo ý cười trêu chọc của nam nhân, ngay sau đó là một nam tử dáng người thon dài nhảy xuống xe ngựa.
"Úc Kinh Trác?" Yến Ngưng Lạc nhướng mày, "Sao ngươi lại ở đây?"
Nói xong, tầm mắt nàng theo bản năng nhìn về phía bên trong xe ngựa, người nào đó trời sinh trực giác rất mẫn cảm, nơi đó còn người nào đã không cần nói cũng biết.
"Úc Tiêu Ninh." Yến Ngưng Lạc nheo đôi mắt đẹp, sâu kín kêu lên.
Úc Tiêu Ninh run lên một chút, lộ ra một hàm răng trắng tinh, nở một nụ cười vô cùng chân thành, "Ngưng nhi, chẳng phải vừa rồi ngươi đã đồng ý rồi sao, muốn cải thiện mối quan hệ. Đây chính là sự tình liên quan tới mặt mũi quốc gia."
Yến Ngưng Lạc không nói lời nào, tiếp tục vô cảm nhìn Úc Tiêu Ninh.
Úc Tiêu Ninh cắn chặt răng, ngón tay tự nhéo ở trên người mình một cái, khoảnh khắc tiếp theo đôi mắt to chớp chớp ra nước mắt, nàng chắp tay trước ngực đáng thương nói, "Ngưng nhi tốt bụng của ta, ta đã đánh cuộc với tam ca ta, nếu như ta không mời được ngươi tới, ca ca ta sẽ ném một đứa trẻ đáng yêu như ta vào Bách Hợp Viên làm việc. Ngươi nhẫn tâm sao, ô ô......"
Bách Hợp Viên là một tiểu quan quán (nhà thổ nhỏ) do nhà Úc Kinh Trác mở ra. Đây là một tổ chức bí mật phụ trách thu thập tin tức tình báo. Thanh Lan Quốc vẫn có rất nhiều đại quan và quý nhân thích hương vị nơi đó.
Yến Ngưng Lạc nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng, vừa tức vừa cười, "Các ngươi thật nhàm chán, còn đánh cuộc như vậy."
"Vậy ngươi có đi hay không, hôm nay thời tiết đẹp như thế, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng tốt!"