Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 13: Phong ba tại tiệm thuốc

"Có gì vô sỉ, dùng tốt là được."

Khanh Vũ nhún vai, "Hơn nữa, mặc dù hai người các nàng có hơi kiêu ngạo ương ngạnh một chút, nhưng tâm địa không thật sự độc ác, ta cũng lười đối phó các nàng, dọa cho các nàng sợ chạy được rồi."

Ánh mắt Khanh Bắc bất giác dịu lại.

Hắn từng nhìn thấy tỷ tỷ máu lạnh gϊếŧ người vô tình, nhưng thiếu nữ này, trong xương cốt lại là một mặt dịu dàng thiện lương, chứa đựng một trái tim nhân từ.

Nàng như vậy, thật sự bất giác cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người.

"Tỷ tỷ, các nàng chắc hẳn muốn qua đây để chế nhạo chúng ta, lúc này phụ vương có lẽ đã quay về từ trong cung, trong phủ sẽ mở yến tiệc tiếp đón. Nhưng chúng ta......" Giọng nói của Khanh Bắc thấp xuống, "Hài tử do thị thϊếp sinh ra, không có tư cách tham gia."

Không nghi ngờ gì, đầu hắn lại bị gõ mạnh một cái, thiếu niên ăn đau khẽ kêu rên một tiếng.

"Hiện tại sự tình chính ngươi phải làm là tu luyện và trở nên cường đại. Thay vì việc nghĩ tới tham gia yến tiệc, không bằng dùng thời gian đó vào trong tu luyện. Đến lúc ngươi tỏa sáng, có ai không chủ động tới nịnh bợ ngươi, lúc ấy còn lo thiếu người cha rẻ mạt của ngươi hay sao?"

Khanh Vũ không thích nhất là khi hắn hiện ra bộ mặt này.

Khát vọng có được sự quan tâm của người thân, khát vọng người được gọi là phụ thân kia bố thí cho hắn một cái ánh mắt.

Hừ, thân tình là thứ gì? Dưới tiền tài lợi ích, hết thảy đều có thể sẽ bị bán đứng.

Hơn nữa, những loại này nàng dường như không thèm để mắt tới.

Ở chung 6 năm qua, hắn thường xuyên nhìn thấy ánh mắt Khanh Vũ phảng phất có thể đâm người bị thương.

Lạnh băng, hờ hững, bên trong cặp mắt xinh đẹp không có gì đáng giá để nàng dừng chân.

Trước đó, nàng nhất định đã từng bị tổn thương sâu sắc.

Khanh Bắc mím môi, giữ chặt tay nàng, "Xin lỗi tỷ tỷ, đệ từng nói sẽ không khiến tỷ tức giận nữa, đệ đã nuốt lời."

"Tỷ không tức giận." Khanh Vũ lắc đầu, "Nhưng không muốn nhìn thấy biểu tình tự ti tự hạ thấp mình của đệ. Tỷ cho rằng đệ đã tỉnh táo lại từ trong đống lửa lớn kia. Từ đó về sau, đệ có khả năng chỉ tin tưởng một người, chính là tỷ mà thôi."

"Tiểu Bắc, đệ rất ưu tú, vì vậy không cần hối tiếc, chung quy sẽ có một ngày, Yến Túc chắc chắn sẽ hối hận vì vắng vẻ một nhi tử ưu tú như đệ."

"Đệ nhất định sẽ trở nên cường đại, đệ sẽ khiến tỷ tự hào về đệ!" Khanh Bắc đột nhiên trịnh trọng mở miệng, thần sắc vô cùng nghiêm túc, hắn muốn nhìn thấy Khanh Vũ tươi cười, một nụ cười phát ra từ nội tâm.

"Tỷ tin tưởng đệ." Ánh mắt thiếu nữ mềm mại ấm áp, khóe môi khẽ nhếch. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt mỹ diễm giống như một con cáo, như được tắm một tầng ánh sáng thánh khiết, loá mắt mê người.

Mặc dù Khanh Bắc là thiếu niên có tâm tính kiên định như vậy, tâm thần cũng bất giác hoảng hốt một trận.

Tỷ tỷ thật sự...... thật sự rất xinh đẹp!

Chẳng trách, hai nữ nhân kia đỏ mặt và chạy trối chết như vậy......

Sau đó Khanh Bắc tiếp tục nỗ lực tu luyện, vì không muốn người khác quấy rầy hắn, Khanh Vũ đã bày ra một vòng kết giới ở bên người hắn và thậm chí ở bên ngoài sân.

Giữa đường đang tu luyện mà bị quấy nhiễu sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, nàng không muốn tiểu quỷ mình đã dưỡng nhiều năm như thế sẽ bị huỷ hoại như vậy.

Và hiện tại nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Thời hạn bảy ngày đã qua, nàng vẫn không quên mình cần phải đi trả nợ, tính tính...... dược hiệu của đan dược kia cũng đã sắp hết.

Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, thời đại này thật sự thứ gì cũng có thể thiếu, nhưng không thể thiếu nợ.

Hai nam nhân kia vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường, cho dù nàng sống đã nhiều năm như thế, cũng không thể nắm chắc có thể đối phó với bọn họ. Vì vậy, nàng vẫn nên an phận một chút!

Những phiền toái thế này...... nàng ghét nhất.

"Cô nương, cô nương làm rơi khăn tay......"

"Đại thẩm, còn muốn ăn hay không?"

"Này này, ngươi còn chưa trả tiền, đứng lại đừng đi......"

"Nhường đường một chút, nhường đường một chút, đều chen lấn ở chỗ này......" Giọng nói đột nhiên im bặt.

Lúc này, trên một con đường cái ở kinh đô, gần như đều bị vây chật giống như nêm cối.

Và nơi đám người đang tụ tập chính là một tiệm thuốc lâu đời có biển hiệu tên là Tế Thế Đường. Kinh doanh của tiệm thuốc này không được tốt lắm, bởi vì ông chủ là một người ngoan cố, không chỉ không linh hoạt trong làm ăn buôn bán, dược liệu bên trong còn đắt muốn chết, thứ rẻ nhất cũng phải trăm lượng bạc.

Theo như lời ông ấy nói, những dược liệu này đều được sinh trưởng ở nơi có linh khí dồi dào, hiệu quả của dược hiệu muốn tốt gấp mười lần dược liệu bình thường. Tuy nhiên, không ai tin tưởng, coi đó giống như một trò đùa.

Một truyền mười, mười truyền trăm, cho đến khi kinh doanh của Tế Thế Đường càng ngày càng trở nên ảm đạm, nhưng ông chủ vẫn kiên quyết giữ ý của mình. Ông ấy tin tưởng nhất định sẽ có người biết hàng.

Hôm nay, thật đúng là có một người biết hàng đã tới.

Không chỉ biết hàng, hắn còn có lập tức hấp dẫn người che kín hết chỗ trước cửa tiệm vốn không người ghé thăm này.

Lão chưởng quầy vuốt vuốt bộ râu dài của mình, nhìn thiếu niên dáng người cao dài, một thân hoa phục màu tím, dường như đang suy tư điều gì.

"Ông chủ, chi lan thảo (芝蘭草) còn hàng nữa không? Ta muốn thêm ba cây." Lão đầu đang chuyên chú đánh giá thiếu niên, nghe thấy mình bị điểm danh, khi đối diện với một đôi con ngươi hẹp dài đang tươi cười nhìn lão, mặt già ngay lập tức đỏ lên.

"Có có, công tử chờ một lát, ta sẽ lây ngay cho ngài." Nói xong, lão lập tức đi về phía sau quầy hàng.

Thiếu niên này...... lớn lên thật là yêu nghiệt.

"Ô ô...... hắn đang cười với ta...... vì sao lại có người đẹp như thế......" Một cô nương mười sáu mười bảy tuổi cắn khăn tay, kích động đến nỗi nước mắt lưng tròng.

"Lúc sống có thể nhìn thấy tuyệt sắc như thế, lão nương có chết cũng đáng!" Một phụ nhân ăn mặc mộc mạc cũng không thể không nhộn nhạo một hồi.

"Ma quỷ, ta đã tự hỏi vì sao bà không ở nơi đó bán thịt mà chạy đến Tế Thế Đường làm gì, thì ra là tới để xem tiểu bạch kiểm!"

Một phụ nhân hơn ba mươi tuổi hung tợn một tay chống nạnh, một tay hung hăng nhéo lỗ tai đại hán bên cạnh, đại hán đau đớn kêu rên, "Nương tử...... nhẹ chút, nhẹ chút, ta chưa từng nhìn thấy tiểu công tử tuấn tú như thế, qua đây nhìn xem......"

"Phi, lời này ông cũng nói được sao? Một đại nam nhân, ông nói nhìn xem tiểu cô nương trẻ tuổi còn có lý, xem tiểu công tử làm gì?!" Nữ nhân kia phỉ nhổ, một đôi mắt mở to như chuông đồng lại nhìn về phía bên trong, dường như muốn nhìn một chút tiểu quỷ bên trong rốt cuộc trông như thế nào mà có thể hấp dẫn trượng phu nhà mình.

Vừa lúc lão chưởng quầy ở trong từ đường đi ra, trong tay cầm ba cây chi lan thảo, đưa cho thiếu niên kia, "Công tử, ngài đã mua khá nhiều, năm cây chi lan thảo, một lưu li quả (琉璃果), hai đóa khấp huyết hoa (泣血花), tổng cộng là hai ngàn ba trăm năm mươi lượng bạc, giảm giá cho ngài, chỉ cần trả hai ngàn hai trăm lượng bạc là được."

"Đa tạ ông chủ, trong này có hai ngàn hai trăm." Khanh Vũ cười đưa qua một tấm thẻ vàng. Mấy năm nay nàng kiếm được không ít tiền từ đan dược, chút tiền như thế nàng còn không bỏ vào trong mắt.

Sau khi cất dược liệu xong, nàng xoay người đi ra ngoài thì mới phát hiện ra, cửa đã bị chặn lại, không thể không sửng sốt một chút.

Vừa rồi nàng chọn dược liệu quá nghiêm túc, thật sự không chú ý tới.

Mắt phượng quyến rũ ngây thơ, trong nháy mắt vẫn thành công bị đám người điên cuồng bắt giữ được.

"Oa a a a a...... quá đáng yêu, ánh mắt quả thực giống như tiểu thú ngốc manh...... trái tim thiếu nữ của lão nương a a a......"

Đây đúng là nữ nhân lúc trước đã giáo huấn trượng phu của mình, biểu tình vô cùng si mê.