Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao (Vô Hạn)

Chương 5: Từ đường (1)

Đầu tiên Cố Sở không vội đi tới chỗ kệ sách mà chỉ vừa cảnh giác nhìn quanh vừa bước nhanh về hướng cửa sổ, kiểm tra mỗi cánh cửa trong nhà một lần xem có dấu vết bị cạy khóa hay không.

Bởi vì tính chất đặc thù của công việc, mỗi lần khi ra ngoài, Cố Sở đều theo thói quen đóng chặt cửa sổ, buộc một sởi chỉ mảnh ở đầu khóa, chỉ cần có người lẻn vào phòng lúc cô không có nhà thì sợi chỉ sẽ bị đứt.

Hiện giờ sợi chỉ vẫn hoàn hảo, nói cách khác, không có người thứ hai từng bước vào căn phòng này.

Đương nhiên cũng có xác suất cực nhỏ rằng người nọ chú ý tới sợi chỉ này, và cũng sử dụng đúng cách cô làm để buộc sợi chỉ này lại, nhưng điều này thật sự vô cùng khó khăn.

Ánh mắt Cố Sở hơi tối lại, người có thể lẻn vào phòng rồi đặt quyển sách kia vào kệ sách trong lúc cô không hề hay biết gì. Có nghĩa rằng người cô sắp phải đối mặt là một đối thủ cực kỳ khó chơi.

Giờ đây cô có hai lựa chọn, một là coi như quyển sách kia không hề tồn tại, không động vào nó. Còn hai là cầm lấy nó, tìm hiểu mục đích mà người nọ đưa quyển sách này tới cho cô là gì.

Lý trí mách bảo Cố Sở làm theo vế đầu.

Bởi vì tuy quyển nhật ký mà Sở Tương Như để lại tồn tại rất nhiều điều bí ẩn, nhưng vẫn có một điều có thể khẳng định, dường như cái gọi là ‘quyển sách’ đó chính là nguồn cơn của toàn bộ vận rủi mà anh ấy đã nhắc tới, cô không chạm vào thì sẽ ngăn cản được vận rủi ập vào thân.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng bí mật về sự mất tích của Sở Tương Như sẽ chẳng bao giờ được giải đáp.

Người anh trai này có quan trọng với cô không?

Cố Sở không biết sau hơn hai mươi năm li biệt và đoạn đối thoại tuyệt tình của chín năm trước còn để lại cho cô bao nhiêu tình cảm. Nhưng cô hiểu rằng người anh này là người thân ruột thịt duy nhất còn tồn tại trên cõi đời này của cô.

Huống hồ từ lúc sinh ra cố đã là người có tính tò mò cực cao, càng là chuyện không thể giải đáp, cô càng muốn tìm hiểu cho ra nhẽ.

Không cần dùng quá nhiều lời thuyết phục bản thân, vì đáp án đã quá rõ ràng.

Cô Sở vào phòng khách lấy một bộ bao tay và hai cái khẩu trang từ trong ngăn kéo ra, đeo chúng lên rồi tiến về phía kệ sách, từ từ rút quyển sách không mời mà tới kia ra.

[Mười vạn câu hỏi vì sao]

Nhìn tên quyển sách, Cố Sở nhướng mày rồi lật sách ra.

[Hỡi quân lang phụ lòng, tân nương của chàng đang đợi chàng ở nhà. Khi Chúc Dung về, Hỏa Thần sẽ lấy đi tất cả tội nghiệt]

Lật sang trang tiếp theo, trắng tinh, thậm chí Cố Sở còn sờ soạng độ dày của mỗi tờ giấy, xác định không ẩn giấu giấy kép mới thôi.

Chẳng lẽ đoạn văn trên có ẩn ý gì đấy?

Chỉ là chưa đợi Cố Sở ngẫm lại thì cô đã bị ngã vào một vùng tối vô biên.

.

"Tôi nói cho các người biết, mau chóng thả tôi về ngay, các người có biết tôi là ai không?"

"Sao lại thế này, con trai tôi đâu? Rõ ràng thằng bé vừa ở bên cạnh tôi mà, Tiểu Trí, Tiểu Trí ơi con đâu rồi?"

Ý thức dần dần khôi phục, cảm giác choáng váng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Cổ Sở đã nghe thấy tiếng cãi nhau inh ỏi vang lên bên tai.

Cô không lập tức nói gì mà đợi đến sau khi khôi phụ tri giác mới cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một trạm xe buýt khá cũ, hai bên đường đều là cây cối mọc san sát nhau, bến xe buýt giống như bị cô lập khỏi nơi này vậy, không có mấy hơi người.

Tổng cộng có sáu người, bao gồm cả cô.

Người phụ nữ trung niên vội vàng tìm con hơi mập một chút, lúc này bà ấy đang mặc một bộ quần áo ở nhà, bởi vì không tìm thấy con trai nên cái trán đã đổ đầy mồ hôi.

Một người đàn ông trung niên vừa đen vừa gầy, đang cởi trần, hình như còn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn bốn phía.

Còn có một cô gái trông như học sinh đang sợ hãi rúc trong một góc của sân ga.

Người quái dị nhất phải kể đến là một người đàn ông trung niên toát ra vẻ hiền hòa, trong ánh mắt của hắn ta không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn đưa ánh mắt thương hại của mình nhìn về phía những người khác.

Thật giống như ông ta biết được lí do mà bọn họ sẽ xuất hiện ở đây, cũng như sẽ gặp phải chuyện gì.

Hiển nhiên trừ Cố Sở ra cũng còn một người nữa phát hiện ra điều này, đó chính là người đàn ông lúc đầu Cố Sở nghe thấy đang kêu gào thân phận của mình, bắt mọi người phải thả hắn trở về.

Đối phương nhìn qua tầm khoảng bốn năm chục tuổi, mặc đồ vest mang giày da, có cho mình loại khí tràng cố làm ra vẻ trên chốn quan trường, có lẽ loại người này chẳng phải loại quan lớn gì, ngược lại chỉ có chút quyền thế, thích khoe khoang thân phận.

"Mọi người đều đến đủ rồi."

Thấy Cố Sở xuất hiện, người đàn ông mập mạp hiền hòa cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Sử Nhân, Sử trong lịch sử, Nhân là chỉ người, mọi người muốn gọi tôi là gì cũng được, dù sao sau này cũng không có cơ hội chạm mặt nhau lần nữa."

Nói đến đây, ánh mắt của ông ta lúc nhìn về phía mọi người trở nên thương xót hơn rất nhiều, năm người mới, không biết có thể sống sót được mấy người.

Ông ta cười tự giễu ở trong lòng, thật ra thì hắn làm gì mà có tư cách để cười nhạo người khác, ai bị quyển sách này lựa chọn cũng đều là người xui xẻo cả thôi.

"Sao lại thế này?"

"Là anh đưa chúng tôi tới đây à?"

"Mau thả bọn tôi ra ngoài."

Sử Nhân vừa mở miệng thì đã chọc phải tổ ong vò vẽ, người phụ nữ vốn đang tìm con trai cũng không tìm nữa, xông lên túm lấy cổ áo của ông ta bắt ông ta thả bà ta ra ngoài.

Còn Cố Sở bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn sắc trời, đại khái là khoảng năm sáu giờ chiều, mà lúc cô mất đi ý thức rõ ràng đã là chuyện sau một giờ sáng. Nếu như hôn mê bởi thuốc thì lúc tỉnh dậy sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng hiển nhiên, giờ đây khi cô tỉnh lại vẫn cảm thấy vô cùng bình thường, năng lực tư duy cũng không có vấn đề gì, không có dấu hiệu bị khù khờ sau khi dùng thuốc.

Hơn nữa nghe khẩu âm của những người này, hình như là những người đến từ nhiều nơi khác nhau, đưa những người không hề có sự giao thoa tới cùng một chỗ, đã là chuyện vô cùng ly kỳ rồi.

Sử Nhân là người đại diện nhưng hẳn không phải là kẻ đứng sau màn.

"Chuyện của mọi người không phải do tôi làm, mọi người nghĩ kỹ lại xem, có phải trước khi tới đây thì mọi người đã từng lật một quyển sách ra xem không? Thứ đưa mọi người đến thế giới này chính là quyển sách đó."

Sử Nhân tránh thoát bàn tay của người phụ nữ kia, mở miệng giải thích.

"Anh nói rất đúng, hồi nãy lúc tôi chạy xe tới khu nghỉ ngơi chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ trong xe lại xuất hiện một quyển sách mới không biết từ đâu ra, chưa lật được hai trang đã mơ hồ, khi tỉnh lại thì đã tới đây rồi."

Người đàn ông đang ở trần tên là Mã Đại Quân, là tài xế xe vận tải, nửa đêm sau khi chạy xe về khu nghỉ ngơi định đọc mấy quyển sách khêu gợi một chút, ai ngờ còn chưa lật được mấy trang lại tìm thấy một quyển sách mới không biết từ đâu ra.

"Cháu cũng vậy."

Cô nữ sinh đang trốn trong góc cũng mở miệng, cô vì cãi nhau với cha mẹ về vấn đề thành tích nên đã trốn trong một tiệm sách mở cửa hai mươi tư giờ, đang đổi một quyển sách khác định lật ra xem, ai ngờ quyển sách này lại trắng tinh không có lấy một chữ, cô còn chưa kịp đi tìm ông chủ để hỏi han thì đã xuất hiện ở nơi kỳ quái này rồi.

Mỗi người lần lượt kể ra chuyện mà mình đã gặp phải, khi tầm mắt mọi người chuyển qua Cố Sở, cô lược bỏ rất nhiều chi tiết, chỉ nói lúc đó cô đang lấy đại một quyển sách trong giá sách ở nhà ra xem.

Cố Sở đang suy nghĩ về câu nói mới nãy của Sử Nhân, ‘thế giới này’? Chẳng lẽ đây là một thời không khác? Hay là một kết giới huyền huyễn kỳ dị thần quái nào đó?

Chuyện cô kể cũng không hấp dẫn gì, nhưng những người khác lại nhìn cô nhiều thêm mấy lần do cách ăn mặc kỳ lạ của cô.