“Xẹt xẹt——xẹt xẹt——”
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt đó, nhưng Cố Sở có thể cảm nhận được cơn giận của đối phương.
“Bùm——”
Dây tóc đèn cháy dữ dội, bóng đèn trong phòng tắm nổ tung ngay lập tức, một số mảnh vỡ đèn đ.â.m vào làn da trần của Cố Sở.
“Xoẹt——”
Cố Sở nghiêng mặt, dùng ngón tay rút ra một mảnh kính cắm vào má, sau đó trong cơn đau dữ dội, cười lạnh một tiếng.
Khi mắt đã quen với bóng tối, qua ánh trăng yếu ớt, Cố Sở cũng có thể mơ hồ nhìn thấy xung quanh. Cô ở trong gương toàn thân máu thịt lẫn lộn, hình ảnh phản chiếu quay cuồng vặn vẹo, hoàn toàn là một thế giới kỳ quái, nhưng nỗi sợ trong lòng đã dần giảm bớt.
Sự tức giận đầy bất lực này đã chứng minh rằng suy đoán của cô là đúng.
Còn lại, chỉ chờ đến ngày mai…
……
“Không sao, mọi người đều không sao.”
Sáng sớm, Vu Hồng bị tiếng gà gáy nhà trưởng làng đánh thức, bà dụi mắt rồi chợt giật mình, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Do có tiền lệ của Mã Đại Quân, tối qua mọi người đều không chịu ngủ ở phía gần tường. Thay vào đó họ đã tháo giường gỗ ra và đặt trên tường, để lại một khoảng trống để trải chiếu, bốn người nằm sát nhau trên mặt đất.
Lâm Đóa Hoan ngủ ngay bên cạnh bà ta, Sử Nhân và Bàng Xung ngủ ở phía bên kia, giữa nam và nữ có một tấm chăn dày ngăn cách.
Ba người khác cũng đều ổn, không ai biến thành xác cháy, Vu Hồng nhất thời lộ ra vẻ xúc động sau khi thoát chết.
Theo tiếng reo hò của bà, ba người còn lại cũng lần lượt tỉnh dậy.
“Tất cả đều không sao là tốt rồi.”
Sử Nhân ngáp một cái, mắt còn hơi thâm quầng. Tối qua anh không dám nhắm mắt, nhiều lần muốn ra ngoài xem, nhưng nhớ đến phân tích của Cố Sở, biết mình không được rời khỏi căn phòng này.
Cho đến hai ba giờ sáng, trong phòng không có bất kỳ tiếng động nào, sau đó anh mới ngủ một chút, không ngờ lại ngủ đến sáng.
“Chúng ta đều không sao, cậu nói… có nên sang phòng bên… xem thử không…”
Bàng Xung lắp bắp nói, hắn nghĩ, chắc chắn phải có người chết. Nếu họ không chết, Cố Sở đơn độc có lẽ lành ít dữ nhiều.
“Cốc cốc cốc.”
“A——”
Đang nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị gõ, Vu Hồng giật mình, hét lên.
“Yên lặng.”
Sử Nhân lườm bà ta một cái, đứng dậy đi đến cửa, “Cố Sở!”
Mở cửa thấy người gõ cửa, trên mặt Sử Nhân lộ ra nụ cười kích động.
“Em gái tốt, cô thật sự đoán đúng rồi.”
Anh nhìn Cố Sở từ trên xuống dưới. Lúc này, Cố Sở mặc kín hơn cả ngày đầu gặp mặt, áo dài tay, quần dài, đeo khẩu trang trên mặt, mũ áo khoác trùm kín đầu, nửa trên khuôn mặt cũng bị bóng tối che phủ.
“Cô…”
Đang cười, biểu cảm của Sử Nhân bỗng trở nên hơi cứng đờ.
Anh nhìn rõ nửa khuôn mặt bên trên của Cố Sở, vùng da trên khẩu trang đầy những vết thương ghê rợn.
Sử Nhân hít một hơi lạnh. Anh có thể tưởng tượng được dưới lớp áo kia, cơ thể của Cố Sở bị bao phủ bao nhiêu vết thương. Đau đớn như vậy, ngay cả một tên đàn ông như anh cũng không thể chịu đựng được. Nhưng Cố Sở vẫn đứng trước mặt anh ta, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra.
“Cố Sở, cô còn sống!”
Bàng Xung và Vũ Hồng xô đẩy nhau đi tới, ánh mắt của họ tràn đầy nghi ngờ.
Cố Sở đã không ở cùng họ suốt một đêm, ai biết người đứng trước mắt họ là người hay ma quỷ.
Tuy nhiên, sự nghi ngờ này đối với Cố Sở không có gì đáng kể. Cô chỉ là một người lạ bất ngờ bị cuốn vào câu chuyện, không có tình cảm gì với những người xung quanh. Sau khi rời khỏi câu chuyện này, có lẽ họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa. Vậy thì tại sao quan tâm đến suy nghĩ của họ?
Tuy nhiên, Sử Nhân lại khác. Anh là người duy nhất trong số họ hiểu một chút về 《 Mười vạn 》. Hơn nữa, trước mắt xem ra, thái độ của anh đối với những độc giả khác tương đối thân thiện, Cố Sở nghĩ rằng việc duy trì mối quan hệ tốt với Sử Nhân có thể giúp cô biết thêm về《 Mười vạn 》
“Tôi không sao, xem ra suy đoán của tôi đúng rồi.”
Cố Sở xuống tay có chừng mực. Sau một đêm, hầu hết vết thương trên cơ thể cô đã đóng vẩy, chỉ còn một số vị trí đặc biệt cần chú ý. Mặc dù đau đớn, nhưng nó vẫn trong tầm kiểm soát của cô.
“Suy đoán gì vậy? Chẳng lẽ hôm qua hai người đã thảo luận gì đó sau lưng chúng tôi à?”
Bàng Xung có chút không vui. Có lẽ sau khi trải qua hai đêm an toàn, một người có chút quyền hành thường xuyên được người ta nịnh hót như hắn, giờ nhìn thấy Sử Nhân và Cố Sở tự ý hành động mà không thông báo khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ không hài lòng.
Sử Nhân hiểu rõ suy nghĩ của Bàng Xung, nhưng anh không muốn lãng phí thời gian với người như vậy.
“Cố Sở đã tìm ra gợi ý chính xác để thoát khỏi câu chuyện này.”
“Cái gì! Thật sao, điều này có nghĩa là chúng ta đều có thể sống sót rời khỏi đây sao?”
Vu Hồng vui mừng nhảy lên, những ngày lo lắng sợ hãi như thế này, bà đã chịu đủ rồi.
“Ừ.”
Cố Sở gật đầu, “Thứ nó muốn chính là một bộ da người hoàn hảo, ba người chết trước đó, trên người họ đều có vài mảng da biến mất.”
Buổi sáng hôm qua Cố Sở biến mất một lúc, bởi vì chạy đến khu mộ sau núi, đào trộm mộ của người đàn ông chết kỳ lạ đầu tiên. Đúng như cô dự đoán, trên thi thể của người đàn ông đó cũng thiếu một mảng da.
Hiện tại, mục đích gϊếŧ người của thứ đó chính là để lấy da người.
Không, nói chính xác hơn, người đàn ông đó không phải là người chết kỳ lạ đầu tiên, người chết đầu tiên thực sự là thầy vu già, người không chịu nổi việc tượng thần bị đập phá, đã tự thiêu chết vào đêm hôm đó.
Nhờ vào người phụ nữ hôm qua chạy đến trước mặt khen da cô đẹp, khiến ký ức mơ hồ của Cố Sở trở nên rõ ràng. Cô nhớ lại đôi tay của người phụ nữ mà cô nhìn thấy trên xe buýt, một đôi tay trông như da của người già làm việc quá sức.
“Cái… cái gì…”
Vu Hồng ngẩn người, lúc này họ mới chú ý đến vết sẹo trên da lộ ra của Cố Sở.
Chẳng lẽ cô sống sót đêm qua là vì đã cắt hết da trên người mình sao?
“Đau chết mất, không không không, tôi không muốn, lỡ cắt không chuẩn, cắt vào động mạch chủ thì sao.”
Vu Hồng liên tục lắc đầu, tránh né khuôn mặt của Cố Sở, không dám tưởng tượng vẻ mặt đáng sợ dưới chiếc khẩu trang của cô. Mặc dù bà ta đã làm mẹ, nhưng vẫn yêu quý khuôn mặt này, mỗi năm đều tốn không ít tiền để chăm sóc. Nếu bị hủy dung rồi bị chồng chê thì sao, nếu sống sót mà phải làm như vậy, thà chết còn hơn.
“Mọi người không cần phải làm như vậy.”
Cố Sở bình tĩnh nói, đây không phải là con đường sống duy nhất, nếu không, đêm qua bốn người họ sẽ không nguyên vẹn.
“Thực ra ngay từ đầu chúng ta đã rơi vào một sai lầm.”