Quyển 1: Ác độc nữ phụ bị bán tới nông thôn làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.
Tô Phong trốn tránh ở giữa đồng ruộng còn chưa bị thu hoạch hết lúa mạch, cố gắng đem bản thân co lại nhỏ nhất có thể, tránh thoát được những người đang tìm kiếm cô.
Bởi vì đã tới mùa thu hoạch, người trong thôn đều đã bắt đầu thu hoạch lúa mạch, cho nên ở chỗ Tô Phong ẩn núp cũng không có nhiều lúa mạch có thể che chắn, nhưng mà Tô Phong cũng không quen thuộc địa hình nơi này, vì tránh né đuổi bắt của những người đó, cô hoảng sợ không nhìn rõ đường mà chạy đại tới đồng ruộng này, sau đó tuyệt vọng phát hiện địa phương này là một mảnh đồng lúa rộng lớn trống trãi, trừ bỏ ruộng lúa mạch này thì không còn nơi nào có thể trốn được.
Nhưng mà cô cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ ngồi xổm xuống, hy vọng đám người kia ánh mắt có thể không tốt một chút, tốt nhất là mắt mù cứ thế đi qua, không luck soát cánh đồng này.
Từ khi bị bán tới địa phương bắt đầu bắt đầu, Tô Phong liền vẫn luôn suy nghĩ biện pháp chạy trốn, thật vất vả thừa dịp một người trông coi chậm trễ, cô cuối cùng cũng chạy ra được, nhưng mà chạy này hồi lâu, Tô Phong chân đã sớm mềm, lúc này thật vất vả có một địa phương có thể ngồi, chẳng sợ tình huống đang khẩn cấp, cô cũng đã mệt mỏi đến nhịn không được ngồi xếp bằng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Một bên ngồi nghỉ ngơi, Tô Phong trong lòng một bên mắng kẻ đầu sỏ đem bán chính mình tới địa phương hẻo lánh này.
Tên Lý Kiều đáng chết! Chính mình lúc trước như thế nào mắt lại bị mù coi trọng hắn! Tên đàn ông vô tình, tốt xấu gì cô cũng thích hắn bốn năm, hắn cư nhiên nói đem bán liền thật sự bán cô đi! Còn có cái cô Tô Lệ đáng chết đó, nếu không phải do cô ta xuất hiện, Lý Kiều cũng sẽ không đem cô bán đi! Rõ ràng chính là một tiện nhân, nghèo khổ, lớn lên còn khó coi, cả ngày chỉ biết làm bộ làm tịch, đồng tình người này, đồng tình chỗ kia, ghê tởm muốn chết, không nghĩ tới mắt nhìn người của Lý Kiều lại kém như vậy, còn cảm thấy cô ta thiện lương, cư nhiên lại yêu tiện nhân đó!
Phải biết rằng, Tô Phong đã theo đuổi Lý Kiều suốt bốn năm, Lý Kiều đều không dao động, mỗi lần đều hung hăng cự tuyệt lời bày tỏ tình yêu của cô, thậm chí khi cô hạ xuân dược cho Lý Kiều, tự mình đưa tới cửa, cởi sạch toàn bộ quần áo nằm trên giường hắn, Lý Kiều vẫn là cự tuyệt cô, thậm chí chán ghét bảo cô cút, không một chút thương hoa tiếc ngọc.