Long Thần Ở Rể

Chương 487: Dọn dẹp ruồi muỗi

Anh Diệp?

Lưu Nhất Long lại gọi Diệp Thu là anh Diệp! Nên biết rằng.

Thân phận của Lưu Nhất Long là ở cấp bậc nào?

Chính là chủ tịch của công ty mậu dịch Long Phương đấy, giá trị con người bạc tỷ trong giới kinh doanh.

Mà Diệp Thu thì thế nào.

Chẳng qua chỉ là một tên ở rể nhà họ Lâm.

Lấy thân phận của Lưu Nhất Long.

Cho dù là chủ tịch Lâm Thanh của tập đoàn Lâm Thị đến, cũng hoàn toàn không cần phải khách khí như vậy.

Mà giờ phút này.

Trong ánh mắt của Lưu Nhất Long nhìn về phía Diệp Thu, lại tràn đầy cung kính.

Điều này thực sự làm hai người bọn họ cực kỳ hoảng sợ, trong lúc nhất thời, trong đầu hiện lên đầy sự nghi vấn.

“Chủ tịch à, ông không nhầm đấy chứ? Sao ông lại gọi Diệp Thu là anh Diệp vậy? Anh ta cùng lắm cũng chỉ là một tên ở rể nhà họ Lâm thôi mà!”

Triệu Thiết nhìn Lưu Nhất Long, mặt đầy khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy chủ tịch, Diệp Thu chỉ là một tên phế vật ăn bám mà thôi. Ông không cần phải khách khí với anh ta như thế đâu!”

Vương Đặc Nam cũng nói theo.

Nghe thấy giọng điệu của hai người bọn họ.

Lưu Nhất Long nhất thời cảm thấy da đầu tê dại một trận, vội vàng quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam, trầm giọng hét lên: “Hai người các cậu im miệng lại cho tôi. Nếu để cho tôi nghe từ trong miệng các cậu một chữ nào nữa, tôi sẽ lập tức kêu vệ sĩ ném các cậu từ trên lầu xuống dưới!”

Hai người bọn họ giật mình, vội vàng ngậm miệng lại.

Đi theo Lưu Nhất Long, làm cấp dưới của ông ta lâu như vậy.

Bọn họ cực kỳ hiểu rõ cách làm người của Lưu Nhất Long.

Chuyện mà Lưu Nhất Long nói, chắc chắn ông ta sẽ làm được.

Mà Lưu Nhất Long nói sẽ ném bọn họ từ trên lầu xuống, nhất định cũng sẽ như thế.

Cho nên hai người bọn họ nhất thời sợ hãi không dám lên tiếng nữa. Ngậm miệng lại thật chặt.

Thấy vậy.

Lưu Nhất Long lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, vô cùng cung kính nói: “Anh Diệp à, thật sự có lỗi quá, là bình thường tôi dạy dỗ không tốt, mới để cho công ty xuất hiện hai tên bại hoại như thế này. Mong anh thứ lỗi!”

“Không sao, bất cứ nơi này cũng sẽ xuất hiện loại ruồi muỗi thế này, đây là chuyện hết sức bình thường!”

Diệp Thu khoát tay, cười nhẹ nói.

“Cảm ơn anh Diệp đã hiểu!”

Lưu Nhất Long thở phào nhẹ nhõm, như được đại xá vậy.

“Chuyện thu mua công ty, Âu Dương Hạo đã nói rõ với ông rồi chứ?”

Diệp Thu nhìn Lưu Nhất Long, nhàn nhạt hỏi.

Nghe vậy.

Lưu Nhất Long nhìn Âu Dương Hạo ở bên cạnh, vội vàng gật đầu, vô cùng cung kính nói: “Anh Âu Dương đã nói rõ với tôi rồi. Có thể đem công ty bán cho anh, đó là vinh dự vô cùng to lớn của tôi, tôi cực kỳ sẵn lòng. Từ hôm nay, công ty hữu hạn mậu dịch Long Phương, chính là của anh!”

Lời này vừa nói ra.

Sắc mặt của Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam ở bên cạnh đại biến, cả hai đều sợ đến ngây người.

Đùa gì vậy?

Lưu Nhất Long bán công ty mậu dịch Long Phương đi sao?

Mà người thu mua công ty, lại là tên ở rể phế vật Diệp Thu?

Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?

Huống chi, cho dù anh ta có tiền.

Công ty mậu dịch Long Phương những năm gần đây không ngừng phát triển, có tiền đồ rất lớn.

Cho bao nhiêu tiền, Lưu Nhất Long cũng không bán.

Nhưng sao bây giờ lại đột ngột bán đi vậy chứ?

Chuyện này làm cho trong đầu hai người bọn họ nhất thời càng thêm nhiều nghi vấn.

“Ừ, rất tốt!”

Diệp Thu hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Lưu Nhất Long, nói: “Tuy nhiên ông cũng yên tâm, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của ông đâu. Nên cho ông bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không thiếu của ông một phần nào cả.”

“Tôi vô cùng yên tâm, thật ra cho dù anh Diệp một phân tiền cũng không cho tôi, tôi cũng sẵn lòng ạ!”

Lưu Nhất Long mặt đầy nịnh hót nói.

Thật ra thì lúc Âu Dương Hạo vừa mới tới tìm ông ta.

Có nói gì ông ta cũng không chịu bán công ty đi.

Dẫu sao cũng đúng như Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam nghĩ.

Công ty mậu dịch Long Phương đang trên đà phát triển, có thể nói là có tiềm lực vô cùng to lớn.

Lúc này bán đây, thật sự là một hành động vô cùng ngu xuẩn.

Nhưng mà.

Khi Âu Dương Hạo nói ra thân phận cùng bối cảnh phía sau của Diệp Thu.

Lưu Nhất Long lập tức đồng ý.

Đùa gì vậy chứ.

Thân phân cùng bối cảnh của Diệp Thu thật sự quá sức đáng sợ.

Nếu ông ta không bán.

Không những không có được một phân tiền nào cả.

Mà ông ta có thể tự bốc hơi khỏi thế giới này nữa ấy chứ.

Công ty mậu dịch Long Phương cũng sẽ lập tức sụp đổ thôi.

Ngược lại nếu bán đi, có thể đảm bảo tối thiểu không bị thua lỗ.

Coi như về hưu trước thời hạn vậy.

“Vậy thì không cần, Diệp Thu tôi cả đời làm việc, mặc dù không chừa thủ đoạn nào, nhưng về việc nói phải trái, nên cho thì một phần cũng sẽ không thiếu. Mà không nên cho, ai cũng đừng nghĩ tới việc lấy đi. Cho nên ông cứ yên tâm, không có vấn đề gì đâu!”

Diệp Thu khoát tay, nhàn nhạt nói.

“Vâng vâng vâng, anh Diệp nói đúng, tôi rất đồng ý với quan điểm của anh Diệp!”

Lưu Nhất Long vội vàng gật đầu, nịnh nọt nói.

“Được rồi, trước khi ông từ chức, thuận tiện dọn dẹp một vài con sâu làm rầu nồi canh trong công ty đi!”

Khóe môi Diệp Thu cong lên một nụ cười bông đùa, nói.

Nghe vậy.

Lưu Nhất Long đương nhiên biết người Diệp Thu nói tới là ai.

Vì vậy ông ta không nói hai lời, trực tiếp nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam, sắc mặt lập tức trở nên u ám, lạnh giọng mắng: “Hai người các cậu là thứ không biết sống chết, ngay cả anh Diệp mà cũng dám chọc vào. Các cậu có biết anh Diệp là nhân vật tầm cỡ thế nào không? Hành động của hai người các cậu thiếu chút nữa là hại chết công ty, hai chết ông đây rồi!”

Nói xong.

Lưu Nhất Long không nói hai lời, trực tiếp vung tay lên với đám vệ sĩ, ra lệnh: “Đánh chết bọn chúng cho tôi!”

Giọng nói ông ta vừa vang lên.

Căn bản không cho Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam cơ hội cầu xin tha thứ.

Đám vệ sĩ chen nhau, bất ngờ đè hai người bọn họ đứng lên.

Trong lúc nhất thời.

Tiếng kêu của Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam thảm thiết vang lên khắp phòng làm việc.

Mà ngay lúc này.

Bên ngoài hành lang truyền đến bước chân hỗn loạn.

Ngay sau đó.

Một đám người mặc đồng phục an ninh vọt vào.

Đội trưởng đội bảo vệ dẫn đầu xông tới, cũng không thấy rõ tình huống bên trong lắm, há miệng đã phách lối hô to: “Là ai dám gây chuyện ở phòng tổng giám đốc vậy hả!”

Nghe thấy lời nói này.

Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam đang bị vây đánh ở bên trong còn tưởng rằng cứu binh tới, vội vàng hô lớn: “Cứu chúng tôi, nhanh cứu chúng tôi nào!”

Đội trưởng đội bảo vệ nghe tiếng gọi, lúc này mới nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Chỉ thấy Triệu Thiết cùng phó tổng giám đốc Vương Đặc Nam đang bị một đám người vạm vỡ mặc đồ đen đè xuống đất đánh đập.

Chuyện này khiến cho sắc mặt của anh ta lập tức trầm xuống.

Tổng giám đốc cùng phó tổng giám đốc bị người ta vây đánh.

Lúc này nếu không ra tay thể hiện thì còn đợi đến lúc nào chứ?

Vì vậy, anh ta bèn vung tay lên, trực tiếp ngoắc tay với các nhân viên an ninh ở phía sau lưng, ra lệnh: “Các anh em đi theo tôi, giải cứu Triệu tổng cùng phó tổng Vương nào!”

Tuy nhiên khi anh ta vừa dứt lời, nhóm bảo vệ đang chuẩn bị xông lên.

Bên trong phòng làm việc chợt vang lên tiếng hét đầy phẫn nộ của Lưu Nhất Long: “Tôi xem ai dám!”

Nghe thấy lời này.

Đội trưởng đội bảo vệ chợt nghiêng đầu về phía phát ra âm thanh, vô cùng khinh bỉ đáp: “Mày là ai mà dám…” Nhưng mà, lời trong miệng anh ta còn chưa nói hết, đã lập tức tự nuốt trở vào.

Bởi vì, anh ta nhìn thấy rõ diện mạo của Lưu Nhất Long.

Chuyện này làm cho anh ta sợ đến mức tè ra quần.

Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Chủ tịch Lưu Nhất Long lại cũng ở chỗ này.

“Chủ… chủ tịch, sao ông lại ở nơi này vậy ạ?”

Đội trưởng đội bảo vệ ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn những vệ sĩ đang vây đánh Triệu Thiết cùng Vương Đặc Nam kia, trong nháy mắt bừng tỉnh hiểu ra, sắc mặt khó coi hỏi: “Những người này đều là do ông gọi tới ạ?”