Long Thần Ở Rể

Chương 444: Ŧя͢ầи ͙Ŧя͢υồиɠ đi làm

“Khụ khụ!”

Diệp Thu đột nhiên ho khan mấy tiếng, vội vàng giải thích: “Vợ ơi, em nghe anh giải thích đã, anh ra ngoài vội quá nên quên thay quần áo!”

“Quên?”

“Tôi thấy anh cố tình thì có!”

Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó đứng bật dậy, đi thẳng tới chỗ Diệp Thu, lạnh lùng hỏi: “Mặc ít như thế này đến công ty là để chuẩn bị khoe dáng trước mặt người phụ nữ khác đúng không?”

“Làm gì có, trời đất chứng giám, anh thật sự quên thay mà!”

Diệp Thu toát mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa, ngoài em ra, sao anh có thể khoe thân trước mặt người phụ nữ khác được chứ?”

“Thật sao?”

“Tôi lại nghe nói, dạo gần đây anh và một cô gái tên là Hà Tình Tình khá là thân thiết với nhau đấy!”

Lâm Thanh Nhã nheo mắt, giọng điệu lạnh lùng nói.

Tuy nhiên, nếu nghe kỹ thì vẫn có thể nhận ra ý ghen tuông trong đó.

“Hà Thanh Thanh?”

Diệp Thu sửng sốt trong giây lát, anh cảm thấy rất bất đắc dĩ, vội vàng giải thích: “Vợ ơi, chuyện này em thật sự hiểu lầm anh rồi, anh với cô ấy chỉ là đồng nghiệp bình thường, anh cùng lắm cũng chỉ coi cô ấy là một đứa em gái, ngoài ra, không còn bất cứ quan hệ nào khác, trên đời này, anh chỉ thật lòng với mình em thôi!”

“Thật sao?”

Lâm Thanh Nhã trừng mắt lườm Diệp Thu, cười khẩy nói: "Thế mà anh còn chăm sóc cô ta nhiều như vậy, không chỉ nhường thành tích cho cô ta, mà còn giúp cô ta thành nhân viên chính thức, bảo vệ cô ta trước mặt ban lãnh đạo, anh chắc chắn mình chỉ coi cô ta như một đứa em gái chứ? "

“Em biết hết những chuyện này sao?”

Diệp Thu cũng sửng sốt, có phần kinh ngạc.

“Đừng có quên, đây là tập đoàn Lâm thị, là địa bàn của tôi, tai mắt của tôi có mặt ở khắp mọi nơi, anh nghĩ có chuyện gì có thể qua mặt được tôi chắc?”

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.

“Không, anh không có ý đó!”

Diệp Thu đổ mồ hôi hột, vội vã giải thích: “Vợ ơi, chuyện này em thật sự nghĩ  nhiều rồi, giữa anh và Hà Tình Tình chỉ giới hạn ở quận hệ đồng nghiệp hoặc bạn bè bình thường thôi, chỉ là anh thấy người ta còn nhỏ tuổi, chân ướt chân ráo vừa vào công ty, có thể giúp thì anh tiện thể giúp một tay mà thôi, thật sự không có ý gì khác, tấm lòng của anh đối với em, trời đất có thể chứng giám!”

“Thật vậy sao?”

Lâm Thanh Nhã nheo mắt lại, sau đó vẻ mặt đột nhiên lạnh xuống, cô lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi vẫn tặng anh câu nói đó, miệng lưỡi đám đàn ông chỉ toàn những lời dối trá, tôi sẽ không tin bất cứ lời nào anh nói hết mà chỉ tin vào những gì mình thấy thôi, tôi mong là anh sẽ không làm ra chuyện gì vượt quá khuôn phép, tai mắt của tôi phủ khắp cả cái công ty này đấy, nếu anh dám lén lút làm những chuyện vượt quá khuôn phép sau lưng tôi, tôi sẽ đá anh ra khỏi nhà họ Lâm ngay lập tức, nghe rõ chưa? "

“Anh rõ rồi!”

Diệp Thu vội vàng gật đầu, rồi như nhớ ra điều gì đó, anh nhìn Lâm Thanh Nhã, cười hớn hở hỏi: “Thế thì… vợ ơi, vậy anh có thể hiểu là em đang quan tâm đến anh, đang ghen vì anh không?”

Nghe Diệp Thu nói vậy.

Lâm Thanh Nhã sững sờ trong phút chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang lạnh lùng của cô lập tức ửng đỏ.

Cô vội vàng trợn mắt nhìn Diệp Thu, kích động nói: “Anh… anh đừng có ở đó mà nói linh tinh, sao tôi có thể ghen vì anh được chứ?”

“Lý do tôi cảnh cáo anh là bởi vì tôi tuyệt đối không cho phép chồng mình phản bội mình, cho dù chúng ta chỉ là một vợ chồng trên danh nghĩa thì cũng không được!”

“Bởi vì như thế sẽ chứng tỏ anh rất bất tài, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ trở thành trò cười cho người khác, anh hiểu chứ hả?”

Tất nhiên Diệp Thu biết là Lâm Thanh Nhã chỉ đang mạnh miệng thôi.

Bởi vì biểu cảm của Lâm Thanh Nhã đã bán đứng cô rồi.

Nhưng mà.

Diệp Thu hiểu Lâm Thanh Nhã.

Anh biết Lâm Thanh Nhã thích sĩ diện, da mặt lại mỏng.

Nếu bây giờ mà vạch trần cô ấy như thế thì chắc chắn sẽ khiến cô ấy không vui.

Vì vậy, Diệp Thu vội vàng gật đầu, trịnh trọng nói: “Anh hiểu rồi, vợ ơi, em yên tâm đi, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em đâu, em cứ yên tâm!”

"Hừ, xem biểu hiện của anh!”

Lâm Thanh Nhã kiêu kỳ hừ một tiếng.

“Anh chắc chắn sẽ biểu hiện thật tốt!"

Diệp Thu vội vàng vỗ ngực cam đoan.

Sau đó, anh nhìn Lâm Thanh Nhã và ngập ngừng hỏi: "Vậy thì vợ ơi, bây giờ anh có thể đi được chưa?”

“Chưa được!"

Lâm Thanh Nhã lắc đầu, sau đó chỉ vào cái áo ba lỗ trên người Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Anh mặc áo ba lỗ tới đi làm, nếu tôi không phạt nặng thì sẽ ảnh hưởng rất xấu đến những nhân viên khác trong công ty, sau này bọn họ đều mặc áo ba lỗ đi làm thì làm sao công ty quản lý được?”

“Vì vậy, anh phải bị phạt! "

“Ơ…" Diệp Thu im lặng hồi lâu vì không biết nói gì, cuối cùng anh bất đắc dĩ nói: “Thế em định phạt anh như thế nào?”

“Ừm …" Lâm Thanh Nhã cau mày suy nghĩ một lát, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự xảo quyệt, cô nhìn Diệp Thu rồi cười khẩy nói: "Thế này đi, anh cởϊ áσ ra, tôi phạt anh cởi trần đi làm ca chiều, cũng để những nhân viên khác thấy hậu quả khi không ăn mặc chỉnh tề mà đã đi làm là như thế nào, rồi còn lấy đó mà làm gương!”

“Cởi trần?"

Diệp Thu sửng sốt rồi vội vàng lùi lại vài bước, chống cự nói: "Vợ ơi, em đổi sang hình phạt khác được không? Như thế thì xấu hổ lắm, sau này anh làm gì còn mặt mũi mà đi làm ở công ty nữa chứ!”

“Có gì mà phải xấu hổ, anh thích khoe dáng còn gì?”

“Lần này tôi sẽ cho anh khoe đủ luôn, để xem anh có nhớ lâu được không nhé! "

Lâm Thanh Nhã trợn mắt với Diệp Thu, cười khẩy nói.

"Anh sẽ nhớ lâu, anh thật sự sẽ nhớ lâu mà, vợ ơi, em bỏ qua cho anh lần này thôi, anh biết anh sai rồi, lần sau anh chắc chắn sẽ không làm như thế nữa!”

Diệp Thu vội vàng xin tha.

“Không được, anh cởi ra nhanh lên, nếu không đêm nay đừng hòng về nhà!”

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.

“Vợ ơi, em đừng nhẫn tâm như thế được không?”

“Anh là chồng của em đấy, lẽ nào em muốn để những người phụ nữ khác nhìn thấy cơ thể của chồng mình sao?”

Diệp Thu bất đắc dĩ cười khổ nói.

“Chẳng sao cả, anh rất thích còn gì?”

Lâm Thanh Nhã cười mỉa, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc vui vẻ vì trả thù được.

“Chúng ta thương lượng được không?"

Diệp Thu cười khổ nói.

“Không thể thương lượng!”

Lâm Thanh Nhã kiên quyết lắc đầu, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Anh có cởi không thì bảo?”

“Nếu anh không cởi được thì để tôi cởi hộ anh!”

Nói rồi.

Lâm Thanh Nhã lập tức bước tới, nắm lấy vai áo ba lỗ của Diệp Thu, kéo ra.

Tuy nhiên.

Sao Diệp Thu có thể để Lâm Thanh Nhã kéo áo ba lỗ của mình xuống như thế được?

Nếu chiều nay không mặc áo đi làm ở công ty thật.

Thế chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao.

Sau này còn mặt mũi nào mà đến công ty nữa?

E là đến lúc đó, cả tập đoàn Lâm thị đều sẽ biết đến mình đấy chứ.

Khi đó mới gọi là nổi tiếng thật sự.

Vì thế.

Diệp Thu nắm chắc vai áo ba lỗ của mình, ngăn không cho Lâm Thanh Nhã kéo xuống.

Hai người cứ kéo tới kéo lui.

Mà áo ba lỗ của Diệp Thu cũng chẳng phải loại áo cao cấp gì, chất lượng vốn đã không tốt.

Và cuối cùng một tiếng “roẹt” vang lên.

Vai áo ba lỗ của Diệp Thu bị Lâm Thanh Nhã kéo rách, chiếc áo rơi xuống ngay tại chỗ.

Trong phút chốc.

Cả nửa người trên của Diệp Thu lộ ra ngoài.

Lâm Thanh Nhã sững sờ trong giây lát, cả người cô cứng đờ, đứng đực tại chỗ.

Diệp Thu cũng ngơ ngác.

Giây phút này, cả văn phòng trở nên tĩnh lặng trong nháy mắt, tựa như không khí đã cô đặc lại vậy.