Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thu.
Cả người của Lý Quang bất giác run lên.
Không biết tại sao, ánh mắt của Diệp Thu làm anh ta có cảm giác không rét mà run.
Nhưng mà.
Anh không sợ Diệp Thu chút nào cả.
Dù sao ở bên này anh ta có hơn chục người đứng về phía mình.
Ngay cả khi động tay động chân, cũng không bị thua thiệt gì cả.
“Nhóc con, cậu đang nhìn cái gì vậy? Có phải cũng muốn bị đánh không? Có tin tôi tống cậu cùng với con heo mập chết tiệt kia vào nhà xác không hả!"
Lý Quang hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thu, mặt đầy phách lối nói.
“Anh thật đúng là làm cho người ta cảm thấy chán ghét mà!”
Diệp Thu híp mắt, lạnh lùng nói.
“Cậu nói cái gì?”
Sắc mặt của Lý Quang trầm xuống, trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng quát lên.
“Lấy khiếm khuyết trên cơ thể của người khác ra làm trò đùa, rất vui à? Chẳng lẽ anh không biết, chỉ một câu nói tùy tiện của anh, sẽ gây ra vết thương không cách nào xóa nhòa trong lòng người khác được sao?”
Diệp Thu lạnh lùng hỏi.
“Cậu đang nói đạo lý đấy hả? Giả bộ thánh nhân gì cơ chứ! Ông đây cứ mắng cậu ta là đồ heo mập chết tiệt đấy, thế nào? Cậu ta còn có thể mất miếng thịt sao? Dám lộng hành trên địa bàn của ông đây, còn dám đẩy người của ông đây nữa chứ, tôi không gϊếŧ chết cậu ta đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi, biết chưa?"
Lý Quang liếc nhìn Diệp Thu, cực kỳ phách lối nói.
“À à!”
Diệp Thu lắc đầu cười nhạt, ngay sau đó sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi …”
“Biết sai rồi thì tốt, mau đánh thức tên heo mập chết tiệt kia dậy đi, sau đó cậu cùng cậu ta xin lỗi tôi. Như vậy thì tâm trạng của tôi mới tốt lên được, nói không chừng sẽ để cho các cậu đi, nếu không, tối nay các người đừng hòng rời đi!”
Lý Quang còn tưởng rằng Diệp Thu đang nhận lỗi, trong lòng nhất thời càng kiêu ngạo hơn.
“Sai lầm của tôi là không nên nói phải trái với anh, bởi vì có một số người có thể nghe hiểu đạo lý, tuy nhiên vẫn có vài thể loại gì đó lại không cách nào hiểu được!”
Diệp Thu lắc đầu, mặt đầy bất đắc dĩ nói.
Nghe những lời của Diệp Thu.
Lý Quang hoàn toàn sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng kịp hiểu ra ý của Diệp Thu, lúc này mới tức giận nói: “Nhóc con, cậu dám mắng tôi không phải người?”
“Anh xứng làm người sao?”
Diệp Thu nhàn nhạt hỏi ngược lại.
“Tốt, tốt, tốt lắm, đây là cậu tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách tôi độc ác!”
Sắc mặt Lý Quang nhất thời trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi nói.
Dứt lời, anh ta trực tiếp ngoắc tay cho mười mấy nhân viên bảo vệ ở phía sau lưng, chỉ vào Diệp Thu, ra lệnh: “Thấy tên nhóc này chưa? Đánh chết tôi!"
Nhưng mà.
Nghe lời Lý Quang nói.
Các nhân viên bảo vệ kia nắm chặt dùi cui tuần tra trong tay, nhưng không ai trong số họ bước lên trước cả, mỗi gương mặt đều hiện đầy vẻ do dự.
Rõ ràng bọn họ sợ nếu mình thật sự đánh chết Diệp Thu, sẽ gây ra chuyện lớn.
Lý Quang thấy vậy, hiển nhiên cũng biết trong lòng cách nhân viên bảo vệ đang suy nghĩ gì, lập tức nói: “Các cậu sợ chịu trách nhiệm đúng không? Yên tâm, nếu xảy ra chuyện, một mình tôi chịu trách nhiệm. Những người này tới đây để trộm thi thể, chúng ta ra tay trước hoàn toàn là tự vệ. Ngay cả khi đánh chết cậu ta cũng không sao cả, hiểu chưa?"
Vừa nghe Lý Quang nói những lời này.
Các nhân viên bảo vệ mới yên tâm, sau đó không nhiều lời nữa, nhặt gậy tuần tra trong tay lên, trực tiếp lao thẳng về phía Diệp Thu.
“Anh Diệp, những tên tiểu lâu la này, không phiền anh phải ra tay đâu!”
Bạo Long cùng Hồng Khổng Tước trực tiếp đi về phía trước, bảo vệ Diệp Thu phía sau.
Đối với chuyện này.
Ngược lại Diệp Thu cũng không có từ chối.
Dù ai ra tay cũng giống nhau thôi.
Huống chi đối phó với đám người này, hai người Bạo Long ra tay, cũng thừa sức rồi.
Rất nhanh, những tên bảo vệ kia lao tới.
Bạo Long cùng Hồng Khổng Tước chủ động nghênh đón.
Thấy cảnh này.
Cách đó không xa, trong mắt Lý Quang tràn đầy vẻ khinh thường.
Chỉ với hai người bọn họ mà muốn đánh lại mười mấy nhân viên bảo vệ được đào tạo chuyên nghiệp của anh ta à.
Đây đúng là tự tìm chỗ chết rồi!
Theo anh ta thấy.
Chưa đến một phút thôi, hai người bọn họ sẽ bị nhân viên bảo vệ đánh tơi tả cho mà xem.
Điều này khiến vẻ mặt của Lý Quang tràn đầy vẻ đắc ý.
Rất nhanh.
Hai người bên Bạo Long đã va chạm với đám nhân viên bảo vệ.
Lý Quang vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ là một trận càn quét.
Tuy nhiên, khi hai bên chính thức đánh nhau.
Đánh ngã, đúng là đánh ngã thật.
Càn quét, đúng là càn quét thật.
Nhưng mà.
Đó là các nhân viên bảo vệ bên này bị càn quét.
Sau khi Bạo Long cùng Hồng Khổng Tước vọt vào đám người, giống như hổ xông vào bầy dê vậy.
Về cơ bản, mỗi người một chiêu, đám nhân viên bảo vệ kia không có năng lực chống đỡ nào cả.
Chuyện này nhanh chóng làm cho Lý Quang ngẩn ra.
Anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, dưới tình huống anh ta đang chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng người, lại gây ra một cục diện như vậy.
Nhưng anh ta không biết là.
Mặc dù bên này chỉ có Bạo Long cùng Hồng Khổng Tước.
Nhưng một người là cựu huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng Lang Nha.
Mà người kia cũng là một chuyên gia về kỹ thuật đánh cận chiến! Cả hai người họ cộng lại.
Một đám nhân viên bảo vệ cỏn con này sao có thể đấu lại được?
Chỉ chưa đầy một hai phút.
Toàn bộ mười mấy nhân viên bảo vệ đều ngã trên mặt đất, không ai trong số họ có thể đứng lên được cả.
Lý Quang nhìn cảnh này, cả người đều trợn mắt há mồm, cằm sắp rơi xuống mặt đất.
Nói thật.
Anh ta chưa từng thấy qua người nào mạnh như thế cả.
Hai người đánh lại mười mấy người, lại giống như chơi vậy.
Cảnh tượng này, anh ta chỉ thấy ở trong phim mà thôi.
Hôm nay được nhìn thấy tận mắt.
Hiển nhiên anh ta đã đủ sợ hãi.
“Anh Diệp, những người này xử lý thế nào đây?”
Bạo Long quay đầu lại nhìn Diệp Thu hỏi.
“Giao cho tôi!”
Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười nghịch ngợm.
Ngay sau đó, anh trực tiếp đi tới trước mặt Lý Quang.
“Cậu… cậu muốn làm gì?”
Lý Quang run rẩy như cầy sấy, hỏi.
“Chìa khóa!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Cái gì… chìa khóa gì cơ?”
Sắc mặt của Lý Quang thay đổi, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Diệp Thu chỉ vào cửa nhà xác bên cạnh.
“Không… Tôi không thể giao cho cậu, cậu đừng mơ!”
Lý Quang vội vàng lắc đầu, mạnh miệng nói.
“Bốp!”
Diệp Thu trực tiếp tát vào mặt của Lý Quang, lạnh lùng nói: “Chìa khóa!”
Một cái tát này, đã làm cho Lý Quang chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt nổ đom đóm.
Hồi lâu sau, anh ta rốt cục cũng coi như tỉnh táo lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, tức giận nói: “Cậu dám đánh tôi? Nhóc con, cậu lại dám đánh tôi sao? Cậu có biết cậu của tôi là ai không? Cậu tôi là giám đốc bệnh viện này, có mối giao thiệp rất rộng ở Giang Châu. Cậu dám tát tôi, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!"
“Một lần cuối cùng, đưa chìa khóa cho tôi, tôi không muốn lặp lại!”
Trong mắt Diệp Thu lóe lên tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
Ánh mắt vô cùng lạnh lùng kia khiến cho sắc mặt Lý Quang đột ngột thay đổi.
Thậm chí anh ta còn thấy sát ý trong mắt của Diệp Thu.
Anh ta tin rằng, nếu không lấy chìa khóa ra thì đoán chừng ngày mai anh ta sẽ phải nằm trong nhà xác mất!
Nghĩ đến đây.
Lý Quang bất giác run lên, vội vàng run rẩy móc lấy chìa khóa cửa trong túi ra đưa cho Diệp Thu.
Sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi, nói: “Đây … đây là chìa khóa, nhưng tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ, chưa được sự cho phép, tự tiện mở cửa nhà xác sẽ gây ra hậu quả gì!”