Nghe xong những lời này.
Cả người Hàn Tần đều sửng sốt một chút, sau đó cười to khinh thường ngay tại chỗ, nói: “Ha ha ha, tôi sợ? Tôi mà sợ thua anh sao? Đừng đùa nữa, thứ rác rưởi như đồ anh nấu ngay cả nhắm mắt lại tôi cũng nấu ngon hơn đấy! Nếu thứ rác rưởi của anh có thể uống ngon hơn món Bát Tiên Vượt Biển của tôi thì tôi sẽ ăn luôn cả cái nồi đất này tại đây cho anh xem!"
“Vậy thì thử một chút xem sao!”
Diệp Thu cười nhạt nói.
“So thì so, tôi thấy anh chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Hôm nay, tôi nhất định phải để anh thua tâm phục khẩu phục!”
Hàn Tần cười khinh bỉ một tiếng, sau đó nhìn về phía các tiểu thư và phu nhân nổi tiếng đang có mặt, nói: “Vậy thì mời mọi người hãy giúp chúng tôi làm trọng tài một lần đi!”
“Được!”
Đương nhiên không ai có ý kiến gì cả, sau đó xôn xao cầm chiếc thìa ở bên cạnh lên, đi tới nồi canh của Hàn Tần trước, bắt đầu nếm thử món canh Bát Tiên Vượt Biển của Hàn Tần!
“Wow, ngon, cái này chỉ có thể nói một chữ ngon!”
“Quá tuyệt vời, nếu món canh này kết hợp với ‘Những đóa sen đào lúc trăng non nồng nàn màu xanh biếc’ nữa thì thật sự có thể bay lên trời ngay!”
“Đây là lần đầu tiên tôi được ăn một món canh hải sản ngon như vậy, ngon nhất trên đời!”
…Trong giờ phút này.
Các quý cô và quý bà nổi tiếng sau khi đã thưởng thức qua món canh Bát Tiên Vượt Biển của Hàn Tần đều thể hiện sự mê mẩn trên mặt, từng lời khen ngợi không dứt, không có một lời phê bình nào cả.
Điều này càng khiến nụ cười tự mãn trên gương mặt Hàn Tần càng trở nên đậm hơn.
Rất nhanh sau đó, cũng đã đến lúc nếm thử món canh của Diệp Thu.
Tuy nhiên, so với sự háo hức xôn xao muốn nếm thử trước đó.
Lần này, thế nhưng không có một ai nguyện ý tiến lên, bọn họ đều rối rít lắc đầu, nói: “Tôi không muốn uống đâu, cho dù đói tôi cũng không muốn uống thứ rác rưởi như vậy!”
“Đúng vậy, tôi thà chết đói còn hơn, tuyệt đối sẽ không nếm thử dù chỉ một chút đâu!”
“Người nào thích thì cứ nếm thử đi, riêng tôi thì tuyệt đối sẽ không bao giờ nếm thử!”
… Rõ ràng, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng món canh của Diệp Thu vô cùng khó uống.
Bọn họ cũng không muốn thứ “rác” mà Diệp Thu nấu ra làm bẩn miệng họ!
Thấy vậy.
Nụ cười châm chọc trên gương mặt Hàn Tần nhất thời càng tăng lên, khóe miệng của anh ta gần như kéo ra đến tận gốc tai.
Anh ta quay đầu nhìn Diệp Thu, chế nhạo nói: “Chậc chậc chậc, Diệp Thu, anh nhìn một chút xem, tất cả mọi người đều không muốn miễn cưỡng nếm thử món canh của anh. Điều này đã cho thấy rõ món canh của anh thực sự quá khó uống, làm cho người ta cảm thấy khó lòng mà mở miệng để nếm thử, anh còn chưa nhận thua sao?”
“Mọi người còn chưa nếm thử qua, như vậy làm sao có thể coi là món canh của tôi khó uống cơ chứ?”
Sắc mặt Diệp Thu bình thản nói.
“Ôi cha, tôi thấy anh đúng thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”
Hàn Tần híp mắt lại một cái, sau đó nhìn về phía đám đông, nói: “Có ai tình nguyện chịu khó một tí, cố nếm thử món canh rác rưởi mà tên này nấu thử một chút xem, cho dù chỉ nếm một hớp nhỏ cũng được, nếu không, anh ta không muốn nhận thua đâu!”
Nhưng mà.
Vẫn không có ai đáp lại.
Bởi vì tất cả những người phụ nữ ở đây đều cảm thấy bản thân vô cùng cao quý, nên chỉ có thể uống chén canh sang trọng, thứ rác rưởi mà Diệp Thu nấu căn bản không xứng để cho họ uống.
Vì vậy, ai cũng dùng ánh mắt như đang nhìn thức ăn cho lợn để nhìn vào nồi canh của Diệp Thu, trên mặt hiện đầy vẻ coi thường, từ đầu đến cuối không một ai muốn tiến lên để nếm thử.
Thấy vậy.
Hàn Tần cũng cười khinh bỉ một tiếng, nhìn Diệp Thu, cười lạnh nói: “Diệp Thu, anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Không một ai tình nguyện muốn uống chén canh của anh cả. Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể xem như anh đã thua cuộc, bởi vì canh của anh thật sự quá tệ, tệ đến mức không ai muốn nếm thử. Được rồi, bây giờ tôi tuyên bố, trong lần tranh tài này, người thắng cuộc chính là…”
“Chờ một chút đã!”
Nhưng ngay tại lúc này.
Một bóng người bước ra khỏi đám đông.
Chính là Lâm Thanh Nhã.
“Để tôi nếm thử!”
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
“Lâm tổng, tôi …” Vẻ mặt Hàn Tần liền thay đổi.
“Tôi, Lâm Thanh Nhã, xin lấy danh dự của tập đoàn Lâm Thị ra thề, cho dù Diệp Thu có là chồng của tôi đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ có bất kỳ sự thiên vị nào. Vậy nên bây giờ tôi sẽ nếm thử món canh do Diệp Thu nấu!”
Lâm Thanh Nhã nhìn Hàn Tần và các phu nhân nổi tiếng đang có mặt ở đây, lạnh lùng nói.
Lời này vừa dứt.
Không chỉ tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, mà cả Diệp Thu cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Dễ dàng nhận thấy, anh cũng không nghĩ đến.
Người tình nguyện sẵn sàng đứng lên giúp anh, bằng lòng nếm thử món canh của anh vào thời điểm này, thế nhưng lại là Lâm Thanh Nhã.
Điều này làm cho Diệp Thu không kiềm được mà cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng.
Cứ như vậy.
Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người.
Lâm Thanh Nhã bước tới trước nồi canh, cầm thìa lên, cau mày nếm thử một hớp nhỏ món canh Diệp Thu nấu.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Cả người Lâm Thanh Nhã không tự chủ được mà run lên, đôi lông mày đang nhíu lại của cô nhất thời giãn ra.
Ngay sau đó, đôi mắt to xinh đẹp của Lâm Thanh Nhã bắt đầu trở nên ươn ướt, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê không ngừng rơi xuống từ khóe mắt.
Lâm Thanh Nhã vậy mà lại khóc!
Thấy vậy.
Trong lòng Hàn Tần chợt bừng lên một cảm giác vui mừng.
Bởi vì anh ta tưởng rằng Lâm Thanh Nhã bởi vì món canh của Diệp Thu quá khó uống mà khóc.
Vội vã hỏi ngay: “Lâm tổng, sao em lại khóc thế, có phải món canh này quá tệ hay không? Làm cho em cảm thấy quá khó uống mà khóc!”
Các cô gái xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đều cảm thấy vô cùng may mắn.
May là bọn họ không nếm thử, nếu không bây giờ người vì quá khó uống mà khóc, lại là chính bản thân mình.
Nhưng vào giờ khắc này.
Lâm Thanh Nhã lại lắc đầu, cười một tiếng, lau nước mắt nói: “Không, không phải khóc vì quá khó uống, mà là vì món canh này thật sự quá thơm, tôi chưa bao giờ nếm thử món canh nào ngon đến như vậy!”
Vừa dứt lời.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Không phải quá khoác lác rồi đấy chứ?
Sau khi nếm thử làm cho cô phải khóc, mà còn có thể nói là uống rất ngon?
Nhất thời.
Bất kì ai cũng không thể tin tưởng được.
"Lâm Thanh Nhã, cho dù Diệp Thu là chồng của cô, cô cũng không cần phải nói giúp cho anh ta như vậy đâu?
“Đúng vậy, chính cô cũng phải khóc thành như thế, vậy mà còn có thể trợn mắt nói mò cho được!”
“Lâm Thanh Nhã, lấy phải một người chồng như thế này, cô cũng đủ khổ rồi!”
… Vào thời điểm này, mọi người đều rối rít khinh thường nói.
“Tôi vẫn là câu nói cũ, tôi lấy danh dự của gia tộc họ Lâm và tập đoàn Lâm Thị ra thề, tôi tuyệt đối không hề có ý định thiên vị cho Diệp Thu. Món canh này thực sự rất ngon! Nó có thể khiến tôi trong nháy mắt nhớ lại những chuyện cũ của mình, từ nhỏ đến lớn, có cay đắng, có vui sướиɠ, có thống khổ, có may mắn và hạnh phúc, thật sự vô cùng thần kỳ. Nếu không tin mọi người cứ nếm thử một chút, nếu như những quý cô quý bà ở đây nghĩ rằng tôi nói dối, lừa gạt mọi người, vậy thì tất cả những hậu quả kia, xin để cho Lâm Thanh Nhã tôi cùng tập đoàn Lâm Thị sẵn sàng gánh vác!”
Lâm Thanh Nhã nhìn vào đám đông, với một vẻ mặt vô cùng thành thật cam đoan.
Nghe thấy những lời này.
Tất cả mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi một chút, nhất thời đều trố mắt nhìn nhau.
Ước chừng khoảng mười mấy giây trôi qua.
Một người phụ nữ bước ra, mặt đầy vẻ không phục nói: “Để tôi nếm thử một chút xem! Loại canh gì mà có thể khoa trương như cô nói vậy được chứ, lại còn có thể nếm ra được nhiều thứ như thế? Tôi vẫn không thể tin được!”
Nói xong.
Người phụ nữ cầm thìa đi đến bên nồi súp, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần có thể nhổ ra bất cứ lúc nào, sau đó mới cau mày, đưa một thìa canh vào trong miệng của mình.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Cả người phu nhân kia đều run lên bần bật.
Biểu hiện tiếp theo cũng gần giống như Lâm Thanh Nhã.
Lúc thì lại rơi nước mắt, lúc lại cười.
Nhất thời cả người kích động không nói nên lời.
Kìm nén thật lâu.
Sau đó cuối cùng chỉ có thể thốt lên một câu.
“Trời đất ơi, ngon quá!”
…