Long Thần Ở Rể

Chương 220: Chúng ta cùng đấu với nhau một trận

Vừa dứt lời.

Không chỉ Lâm Thanh Nhã choáng váng.

Ngay cả Hàn Tần, cùng tất cả những tiểu thư, phu nhẵng nói tiếng xung quanh anh ta cũng phải sững sờ.

Nhất thời.

Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn vào người Diệp Thu.

“Tên ăn bám này vừa nói gì thế? Anh ta mà dám nói món ăn kinh điển của đầu bếp Hàn có mùi vị bình thường sao?"

“Tôi không nghe lầm đấy chứ? Trên đời này còn có người nói về Những đóa sen đào lúc trăng non nồng nàn màu xanh biếc như thế sao?"

“Thật tình, anh ta cho mình là ai vậy? Chỉ là một tên ở rể ăn bám của nhà họ Lâm thôi mà, đã được ăn món ngon nào chưa đấy? Tôi thấy chắc anh ta đang ghen tị nên mới cố tình nói như thế!"

Mọi người sôi nổi khinh thường châm chọc nói.

“Diệp Thu, đừng thất lễ. Cho dù anh không thích món này cũng không được nói thế trước mặt nhiều người như vậy, sẽ làm ảnh hưởng đến mặt mũi của bếp trưởng Hàn!”

Lâm Thanh Nhã vội vàng trợn mắt nhìn Diệp Thu một cái, lạnh giọng nói.

“Anh chẳng qua chỉ đang nói sự thật mà thôi, huống chi anh đã nói đủ khéo léo rồi. Nếu nói thật hơn chút nữa, đó chính là rất khó ăn!”

Diệp Thu nhún vai, mặt đầy dửng dưng nói.

“Anh!”

Lâm Thanh Nhã đột nhiên bị Diệp Thu chọc tức nói không nên lời!

Bởi vì cô cảm thấy Diệp Thu thật sự rất bất lịch sự.

Tuy nhiên.

Không ai biết rằng.

Diệp Thu chỉ đang nói sự thật.

Món ăn này ban đầu là do anh sáng tạo ra.

Vì vậy thời điểm khi anh ăn món Hán Tần làm, chính xác có mùi vị giống như đang nhai sáp.

Nói mùi vị bình thường, cũng coi như là đang khen anh ta rồi! Dĩ nhiên, người bình thường chắc chắn không thể hiểu được cảnh giới của Diệp Thu.

“Ha ha ha!”

Hàn Tần ngay tại chỗ ngửa đầu lên cười một cách đầy khinh bỉ, sau đó nhìn Diệp Thu, mặt đầy châm chọc nói: “Diệp Thu, anh nói món ăn kinh điển nổi tiếng của tôi khó ăn sao, xin hỏi anh đã ăn món nào ngon rồi? Không phải tôi coi thường anh, chỉ là lấy thân phận của anh, căn bản không xứng ăn món này của tôi, nếu không phải nhìn mặt mũi của Lâm tổng thì tôi đã đuổi cổ anh ra ngoài từ lâu rồi. Thế mà bây giờ lại còn dám nói món ăn của tôi rất khó ăn? Khẩu khí của anh cũng không nhỏ đâu nhỉ!"

“Đúng vậy, cũng không nhìn lại thử xem mình là ai, thật sự cho mình là bậc thầy ẩm thực sao? Ngay cả món ăn nổi tiếng của đầu bếp Hàn mà cũng dám tùy ý đánh giá!”

“Tôi thấy người như vậy chắc cả đời cũng chưa từng ăn món gì tốt đâu, cũng không xứng để ăn, nên cút về ăn cơm trắng với dưa muối của mình đi!”

“Dám nói món ăn của đầu bếp Hàn không ngon cơ chứ, ở toàn bộ cái Giang Châu này, tôi dám khẳng định không có đầu bếp nào nấu ngon hơn đầu bếp Hàn đâu, thế mà tên phế vật này còn có dũng khí để mở miệng nữa chứ!”

Những người phụ nữ ở đây ai cũng rối rít giễu cợt khinh bỉ nói.

Nghe những lời này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã trở nên u ám, cô trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Diệp Thu, nhanh lên xin lỗi đầu bếp Hàn đi!”

“Tại sao? Nấu ăn không ngon, chẳng lẽ còn không để cho người khác được ý kiến?”

Diệp Thu bĩu môi, mặt đầy vô tội nói.

“Anh có xin lỗi hay không, nếu không xin lỗi, hôm nay đừng nghĩ đến việc vào nhà nữa!”

Lâm Thanh Nhã lạnh giọng nói.

Bởi vì vào giờ khắc này, cô cảm thấy Diệp Thu đang làm cho mình mất hết mặt mũi.

“Ai da da, Lâm tổng à, em cũng đừng nóng giận, không cần phải so đo cùng người kém cỏi làm gì, dù sao cả đời anh ta cũng chưa từng ăn thứ gì tốt đến vậy, tôi có thể hiểu được!”

Hàn Tần nhanh chóng giả bộ làm người tốt, nhìn Lâm Thanh Nhã, mỉm cười an ủi.

“Đầu bếp Hàn, tôi thực sự xin lỗi, nếu sớm biết hôm nay như vậy tôi sẽ không đưa anh ấy đến đây, hy vọng anh không để tâm đến điều này!”

Lâm Thanh Nhã nhìn Hàn Tần, mặt đầy áy náy nói.

“Vì thể diện của Lâm tổng, tôi đương nhiên có thể bỏ qua chuyện này, nhưng tất cả những vị khách ở đây đều là người hâm mộ trung thành của món ăn này. Bây giờ Diệp Thu xúc phạm món ăn của tôi, cũng coi như gián tiếp xúc phạm các cô ấy, cho nên chuyện này tôi không thể làm chủ được!”

Hàn Tần duỗi tay, vẻ mặt đầy bất lực nói.

Nghe thấy vậy.

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã liền thay đổi, ngay sau đó cô quay đầu lại nhìn các quý bà, quý cô đang có mặt ở đây.

Chỉ thấy bọn họ đều đã buông đũa xuống, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, khuôn mặt đầy sự tức giận.

Thấy thế.

Lâm Thanh Nhã cũng không biết làm thế nào, cô chỉ có thể hạ mình xuống, khách khí nói: “Thưa mọi người, tôi thật sự xin lỗi, xin hãy nhìn vì chút mặt mũi của Lâm Thanh Nhã tôi đây mà đừng so đo với Diệp Thu!”

“Vậy không được! Những đóa sen đào lúc trăng non nồng nàn màu xanh biếc là món ăn khoái khẩu của tôi, thế mà Diệp Thu dám xúc phạm món ăn này, nói nó khó ăn, hôm nay nhất định phải để anh ta quỳ xuống đây xin lỗi chúng tôi, nếu không chuyện này không xong đâu!”

"Đúng vậy, Diệp Thu chỉ là một tên phế vật ăn bám, lại dám xúc phạm đến đầu bếp Hàn và món ăn của đầu bếp Hàn như vậy, thật sự làm cho những người ủng hộ trung thành của đầu bếp Hàn là chúng tôi đây làm sao chịu nổi?

Hôm nay, nhất định phải để Diệp Thu quỳ xuống dập đầu xin lỗi đầu bếp Hàn, nếu không, chúng tôi nhất quyết không bao giờ bỏ qua!"

“Phải quỳ xuống xin lỗi, chắc chắn phải xin lỗi mới được!”

Các tiểu thư và phu nhân nổi tiếng ở đây đều bất mãn nói.

Nghe những lời này.

Sắc mặt của Lâm Thanh Nhã trở nên vô cùng khó coi.

Nếu là người bình thường, cô nhất định sẽ trực tiếp bỏ qua những lời đàm tiếu này.

Nhưng các phu nhân và cả những người nổi tiếng ở đây có xuất thân không thể coi thường được, trên căn bản đều thuộc những gia tộc nổi tiếng ở Giang Châu.

Nếu bọn họ liên hiệp lại với nhau để gây áp lực, cho dù là Tập đoàn Lâm Thị cũng không thể nào chịu  nổi.

Cho nên nếu hôm nay không thể trấn an được bọn họ cho tốt, thì sau này tương lai của tập đoàn Lâm Thị sẽ vô cùng khó khăn trên mảnh đất Giang Châu này.

Nghĩ đến đây.

Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: “Diệp Thu, đều là chuyện tốt do anh chọc phải mà ra, lời của mọi người anh cũng đã nghe rồi đấy. Mau xin lỗi đi!”

“Anh chỉ nói sự thật, cho nên không có gì phải xin lỗi, đừng nói đến chuyện quỳ xuống!”

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

Thật đúng là một câu chuyện hài hước.

Diệp Thu anh có thể quỳ lạy cha mẹ mình, có thể quỳ gối với vợ mình.

Nhưng quỳ xuống trước những người này?

Bọn họ không xứng !

“Anh!”

Lâm Thanh Nhã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thật đúng là bị Diệp Thu làm cho tức chết.

Mà khi thấy Diệp Thu từ chối xin lỗi.

Các tiểu thư và phu nhân nổi tiếng ở bên kia không ngừng gây áp lực liên tục.

Thậm chí, một số người còn định liên lạc với người nhà của họ để sau này không lui tới với nhà họ Lâm nữa, muốn phá vỡ mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Lâm Thị.

Điều này làm cho Lâm Thanh Nhã ở thời điểm hiện tại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, không biết nên làm cái gì cho phải.

Thấy vậy, một tia sáng trong mắt Hàn Tần chợt lóe lên.

Anh ta biết rằng cơ hội của mình đã tới.

Chỉ cần nắm chắc cơ hội này thật tốt.

Không chỉ có thể giành được ấn tượng tốt đối với Lâm Thanh Nhã.

Mà còn có cơ hội đá Diệp Thu cút khỏi Lâm Thanh Nhã!

Nghĩ đến đây.

Hàn Tần vội vàng khoát tay với những cô gái bên dưới, trấn an nói: “Xin các quý cô hãy cho tôi một chút mặt mũi, trước mắt cứ yên lặng giao chuyện này cho tôi xử lý được không?”

Nghe những lời này.

Mọi người đương nhiên không có ý kiến gì, lần lượt gật đầu.

Thấy vậy.

Khóe miêng Hàn Tần cong lên một nụ cười đắc ý, sau đó nhìn về phía Diệp Thu, cười lạnh nói: "Diệp Thu, anh không muốn quỳ xuống xin lỗi tôi thì cũng có thể thôi. Nhưng bởi vì anh đã nói món ăn tôi nấu không ngon, vậy thì chắc hẳn món ăn anh làm ngon hơn nhỉ, thế này đi, chúng ta cùng đấu với nhau một trận xem ai nấu ngon hơn, chỉ cần anh thắng, chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa, hơn nữa cũng sẽ không để cho các cô ấy bắt anh phải chịu trách nhiệm gì cả, thấy thế nào?”