Long Thần Ở Rể

Chương 170: Lời tâm sự thật lòng của Lâm Thanh Nhã

Bởi vì ngay tại lúc này, có hai người đang đứng trước cửa phòng ngủ.

Không phải ai xa lạ.

Mà đó chính là Diệp Thu và Thẩm Mộng Dao vừa trở về từ quán bar Giang Thành.

Nhìn hai người bọn họ.

Sắc mặt Triệu Thư Đình lập tức thay đổi, bà ta nhìn Diệp Thu và Thẩm Mộng Dao một cách đầy hằn học, hung ác nói: “Diệp Thu? Đồ khốn nạn, cậu còn dám mang con hồ ly tinh này quay về nữa sao?"

Lời này vừa nói ra.

Lâm Thanh Nhã đang ở trong chăn, thân thể yêu kiều ngay lập tức run lên.

Cô cố nén nhịn không thò đầu ra ngoài, nằm im trong chăn không nhúc nhích, dựng lỗ tai lên, yên lặng lắng nghe.

“Mẹ, chuyện này con thấy có sự hiểu lầm ở đây, cho nên con muốn giải thích rõ ràng với Lâm Tổng!”

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

“Còn hiểu lầm cái gì cơ chứ? Cậu lén lút vụиɠ ŧяộʍ sau lưng nó thì hiểu lầm gì nữa?"

Triệu Thư Đình tức giận nhìn Diệp Thu, sau đó quay đầu sang trừng Thẩm Mộng Dao, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con hồ ly tính kia, ai cho cô cái gan quay lại đây? Có tin tôi sẽ gϊếŧ chết cô không?"

“Tôi …” Thẩm Mộng Dao bất giác run lên vì sợ hãi.

Suy cho cùng, đối với Triệu Thư Đình, cô vẫn còn khá e ngại.

“Tôi cái gì mà tôi”

Triệu Thư Đình hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Mộng Dao, sau đó nhìn Diệp Thu và Thẩm Mộng Dao, độc ác nói: “Hai kẻ chó chết các người mau cút khỏi biệt thự này cho tôi, đừng bao giờ để tôi gặp lại, nếu không, nhà họ Lâm của chúng tôi tuyệt đối không bao giờ tha cho các người đâu!”

“Mẹ, chúng con đi cũng được thôi, nhưng có vài lời con phải nói với Lâm Tổng, nếu không, cho dù mẹ có uy hϊếp như thế nào, chúng con cũng sẽ không đi!”

Diệp Thu nói.

“Nói gì cơ chứ?”

Sắc mặt Triệu Thư Đình liền thay đổi, trong lòng loáng thoáng dâng lên một dự cảm bất an.

“Cô ta có vài lời đích thân muốn nói với Lâm tổng!”

Diệp Thu chỉ vào Thẩm Mộng Dao, sau đó quay lại nhìn cô ta, cười hỏi: “Tôi nói đúng không?”

“Đúng vậy!”

Thẩm Mộng Dao vội vàng gật đầu: “Tôi muốn nói cho Lâm tổng biết một vài sự thật!”

Sắc mặt Triệu Thư Đình đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, bà ta trừng mắt nhìn Thẩm Mộng Dao, uy hϊếp: “Sự thật chó má gì chứ, tất cả chỉ là ngụy biện, tôi sẽ không để các người làm phiền con gái tôi. Cút khỏi đây nhanh lên, nếu các người không đi, vậy thì tôi không khách khí nữa đâu!”

“Mẹ, chẳng lẽ con không thể nói vài lời cùng Lâm tổng được sao? Hay là, trong lòng mẹ sợ điều gì?"

Diệp Thu nhếch miệng, bông đùa hỏi.

“Tôi có gì mà sợ cơ chứ?

Diệp Thu, tôi cảnh cáo cậu, không nên ngậm máu phun người, chính cậu đã làm chuyện ghê tởm như vậy còn chụp nó lên đầu tôi, chuyện này hoàn toàn là lỗi của cậu, liên quan gì đến tôi cơ chứ?"

Vẻ mặt của Triệu Thư Đình thay đổi, bà ta trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.

“Con có nói chuyện này liên quan gì đến mẹ sao?”

Diệp Thu hỏi với một nụ cười trên khóe miệng.

“Cậu!”

Sắc mặt Triệu Thư Đình thay đổi, bà ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, vừa bấm số vừa trừng mắt nhìn Diệp Thu và Thẩm Mộng Dao, ác ý nói: “Các người không đi đúng không? Tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt đôi da^ʍ phu gian phụ các người, với khả năng của nhà họ Lâm tại Giang Bắc này, các người chuẩn bị ngồi tù mấy tháng trong đó đi! "

Nghe những lời này.

Thẩm Mộng Dao bị dọa đến sợ hãi, nhanh chóng nhìn về phía Diệp Thu, trong mắt hiện lên đầy vẻ lo lắng.

Diệp Thu cười lắc đầu: “Không sao!”

“Không sao đúng không?

Khi cảnh sát đến, cứ nhìn xem các người có sao không! "

Triệu Thư Đình cười lạnh một tiếng, lập tức bấm số 110 gọi đi.

“Mẹ, cho họ vào!”

Tuy nhiên.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ trong phòng ngủ.

Nghe lời này.

Triệu Thư Đình liền sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã, vẻ mặt đầy sự khó hiểu hỏi: “Tiểu Nhã, con làm sao thế? Chẳng lẽ con không sợ khi nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này sẽ càng thương tâm khổ sở hơn sao?"

“Để họ vào đi, nếu họ có điều gì muốn nói thì cứ nói, vừa vặn con cũng có lời muốn nói với Diệp Thu!”

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.

“Cái này …” Sắc mặt Triệu Thư Đình liền thay đổi.

“Mẹ, xin lỗi, nhưng Thanh Nhã cho chúng con vào!”

Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, lập tức dẫn Thẩm Mộng Dao đi về phía phòng ngủ.

Triệu Thư Đình thấy vậy, nhưng lại không dám ngăn cản.

Bởi vì Lâm Thanh Nhã đã cho phép Diệp Thu và Thẩm Mộng Dao tiến vào.

Nếu bà ấy tiếp tục ngăn cản, vậy thì chứng tỏ trong lòng bà ta đang có gì giấu giếm sợ sệt.

Bên trong phòng ngủ.

Lâm Thanh Nhã chui ra khỏi chăn, tựa vào đầu giường.

Cô liếc nhìn Diệp Thu và Thẩm Mộng Dao đang cùng nhau bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên lạnh lùng hơn.

“Lâm Tổng, anh …” Diệp Thu vừa muốn tiến lên giải thích.

Lâm Thanh Nhã lắc đầu, lạnh lùng nói: “Anh khoan nói đã, nghe tôi nói trước!”

“Được!”

Diệp Thu gật đầu và dừng lại tại chỗ.

“Diệp Thu, tôi không biết ở trong lòng anh nghĩ như thế nào về cuộc hôn nhân này. Nhưng bây giờ để tôi nói cho anh biết cảm xúc chân thật nhất trong lòng tôi. Ban đầu, tôi vô cùng phản cảm với đoạn hôn nhân này!”

“Nghiêm túc mà nói, tôi ghét sự xuất hiện của anh, ghét tất cả mọi thứ thuộc về anh, ghét cách anh xuất hiện làm phá vỡ nhịp sống bình thường của tôi!”

“Nhưng sau này, bằng cách của riêng mình, anh đã làm thay đổi cái nhìn của tôi về anh một chút. Bất luận tôi có gây khó dễ với anh ra sao, anh vẫn luôn nhẫn nhục và chịu đựng, đối xử tối với tôi, thông qua những việc anh làm, anh đã chứng minh cho tôi thấy rằng anh không phải chỉ là một tên nhóc ăn bám vô dụng”.

"Còn nhớ trong quán cà phê, anh đã nói gì với tôi không?”

“Anh đã nói cả đời sẽ yêu tôi, tôi tin thật đấy, trong lòng tôi đã quyết định cho anh một cơ hội bước vào trái tim mình, bởi vì tôi tin ánh mắt của mình, tin rằng anh sẽ không bao giờ làm tôi thất vọng!”

“Nhưng hóa ra là tôi sai lầm rồi, hoàn toàn sai, anh thật sự làm tôi quá thất vọng!”

Nói đến đây.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Nhã đã đỏ bừng lên, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê không ngừng rơi xuống từ khóe mắt.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thu nhìn thấy Lâm Thanh Nhã khóc.

Hơn nữa những giọt nước mắt thương tâm này còn là vì mình.

Trong khoảnh khắc này.

Diệp Thu cũng vô cùng đau lòng, lập tức muốn tiến lên giải thích.

“Đứng yên ở đó đừng nhúc nhích, nghe tôi nói xong!”

Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Nếu anh không thích tôi, sau này xin hãy tránh xa tôi một chút, nếu anh thích người khác, tôi chúc anh hạnh phúc. Ngày mai, chúng ta nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, anh cũng không cần phải lén lút vụиɠ ŧяộʍ sau lưng tôi, tôi ghét nhất việc người khác lừa gạt mình!”

“Em nói xong chưa?”

Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã trong bất lực và hỏi.

“Hừ, muốn nói gì thì nói đi, đây là cơ hội cuối cùng của anh, nói xong mời anh lập tức đi ngay!”

Lâm Thanh Nhã gật đầu một cái, hai mắt đỏ bừng nói.

“Em đừng trách nhầm anh, tất cả việc này chỉ là hiểu lầm mà thôi!”

Diệp Thu cười khổ nói.

“Đến bây giờ rồi mà anh còn không chịu nói cho tôi biết sự thật phải không? Hiện tại còn nói dối làm gì cơ chứ?"

Lâm Thanh Nhã cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng hỏi.

“Anh không có nói dối em, hay là để cô ta nói cho em nghe!”

Nói xong, Diệp Thu quay sang nhìn Thẩm Mộng Dao, và nói, “Này, hãy giải thích cho vợ tôi đi!”

“Được!”

Thẩm Mộng Dao gật đầu, ngay sau đó vội vàng bước về phía trước hai bước, nhìn Lâm Thanh Nhã, cười nói: “Lâm tổng, cô đã hiểu lầm anh Diệp rồi, thực ra thì, tôi là bị người ta xúi dục để hãm hại anh Diệp!”

Lời này vừa nói ra.

Cả người Lâm Thanh Nhã đều sửng sốt.

Mà sắc mặt của Triệu Thư Đình trong nháy mắt liền biến đổi…